MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Dù sao thì nếu giận dỗi, bệ hạ cũng là người cúi đầu trước thôi."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Phức Tranh ngủ không lâu, theo lý mà nói thì chẳng đến mức tỉnh dậy đã thay đổi toàn bộ thế cục.

Nhưng ai bảo lão Hoàng đế không hành động theo lẽ thường làm chi?

Chỉ sau một đêm mất đi đứa con bất hiếu là Thái tử và vị Hoàng hậu luôn muốn ông ta băng hà, dường như lão Hoàng đế đã tỉnh táo trở lại.

Lúc Hình bộ Thượng thư trình lên chứng cứ về tội danh âm mưu tạo phản của Trưởng công chúa và Vinh Ân hầu, vị quân vương tóc bạc trắng không kiềm được mà rơi lệ.

Quý phi đứng bên cạnh đỡ lão Hoàng đế, nhìn cảnh ấy cũng không khỏi đẫm nước mắt...

Tuy trong lòng nàng không có chút thương cảm gì cho Hoàng hậu hay Thái tử, nhưng dù sao lão Hoàng đế cũng là "con cá đầu tiên" của nàng, một anh hùng đến lúc cuối đời lại luôn sủng ái nàng, ít nhiều cũng khiến Quý phi xúc động.

Các đại thần như Hộ bộ Thượng thư nhìn thấy cảnh ấy cũng càng thêm tôn trọng Quý phi.

Quả nhiên, nữ nhân có can đảm trợ giúp Thừa tướng hoàn thành đại nghiệp chính là người trọng tình trọng nghĩa, khác xa với Hoàng hậu, thật đáng quý. Tế tửu Quốc Tử Giám đúng là biết cách nuôi dạy con cái.

Nhưng người hiểu rõ sự thật như Hình bộ Thượng thư chỉ lặng lẽ liếc nhìn Quý phi một cái rồi quay đi, coi như không thấy gì.

Dù sao thì bệ hạ cũng cần những lời nói dối thiện ý, mà Quý phi lại là người phù hợp để làm điều đó.

Từ khi được cứu sống, ánh mắt lão Hoàng đế luôn ngập tràn tia máu. Lúc này, ông ta thả tập tấu chương xuống, phất tay từ chối chén trà của Quý phi dâng lên, nói: "Hôm nay ái phi cũng vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi. Thừa tướng đang ở đâu?"

"Bẩm bệ hạ, Thế tử An Định hầu bị ốm, Thừa tướng đang chăm sóc ngài ấy."

"Là đứa trẻ Phức Tranh đó sao..." Lão Hoàng đế lẩm bẩm, "Nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn và thông minh, biết tiến biết lui, dù chịu thiệt cũng không than phiền với trẫm. Trẫm hôn mê bất tài, không bảo vệ được nó, cũng không quản lý tốt Hoàng hậu và Thái tử, khiến một đứa trẻ ngoan như vậy... rơi vào tình cảnh này. Quốc sư cũng là người tốt, trung quân ái quốc. Tiếc thay, Quốc sư cũng bị trẫm hại chết."

Ánh mắt lão Hoàng đế có chút mơ hồ, dường như thần trí không còn tỉnh táo.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, ông ta chỉ đang tự nói cho chính mình nghe.

Lầm lỡ gần nửa đời người, khi ngoảnh lại chỉ toàn là sai lầm và tiếc nuối. Kỳ thực, không phải Hoàng đế không biết mình đã làm sai, chỉ là trước đây ông ta không dám đối diện.

Một khi thừa nhận những sai lầm đó, thì vợ ông, còn có đứa con trai duy nhất của ông, người chị gái cùng ông lớn lên, và cả những thần tử trung thành, tất cả đều sẽ mãi mãi rời xa ông.

Cả cuộc đời ông ta rồi cũng sẽ bị sử sách ghi lại một cách nhục nhã, chẳng còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông.

"Chuyện đến nước này, trẫm cũng nên gặp Thừa tướng một lần, mời Thừa tướng đến đây đi."

Lễ bộ Thượng thư nghe vậy thì hành lễ định lui ra.

Nhưng ông vừa bước được hai bước, lại bị lão Hoàng đế gọi về.

"Thôi, không cần đi mời nữa." Hoàng đế ôm ngực ho dữ dội, nói: "Thừa tướng là người thông minh, sao có thể không hiểu ý trẫm? Việc hắn không đến gặp trẫm đã là nể tình quân thần rồi. Những năm qua..."

"Trẫm đã bao lần cản trở hắn, ngay cả việc cứu tế thiên tai cũng nhúng tay vào. Hắn không nói gì, cũng không trách trẫm, há chẳng phải vì đã quá thất vọng hay sao?"

"Rõ ràng... năm xưa được Thừa tướng cứu giúp, trẫm cũng là người trọng dụng nhân tài, thật lòng muốn nhận hắn làm con nuôi. Hắn tài giỏi hơn Thái tử nhiều, khắp triều văn võ bá quan không ai xứng là đối thủ của hắn."

"Trẫm tự xưng là người cha thứ hai của hắn, nhưng năm xưa khi Thừa tướng hy sinh quên mình, chinh chiến khắp nơi giành lấy giang sơn tươi đẹp, Trẫm lại chưa từng đến thăm đứa con ấy."

"Sau này Thừa tướng ngày càng chín chắn trưởng thành, một tay dẹp yên triều đình, danh tiếng vang xa, lập được công lao hiển hách. Trẫm phong hắn làm Thừa tướng, Thủ phụ nhất phẩm, Đại tướng quân binh mã, giao cho hắn quản lý Nội các, quản lý quân đội cả nước, bình định quốc gia, việc khổ cực hay nhẹ nhàng đều giao hết cho hắn. Nhưng như thế chẳng phải cũng chính là đặt hắn vào thế đối lập với Thái tử đấy ư?"

"Từ khi Thái tử công khai yêu cầu trẫm thu hồi chức vụ Thái phó của Thừa tướng, không muốn Thừa tướng làm thầy mình, đáng lẽ trẫm đã phải nhận ra sai lầm của mình."

"Chưa kể sau đó còn có chuyện đốt sách, trục xuất nho sĩ. Thái tử không chịu tranh đua, dung túng kẻ dưới tham ô nhận hối lộ. Trẫm bất lực, dạy dỗ không tốt thì thôi, lại còn muốn bịt miệng dư luận."

"Trước giờ Thừa tướng không muốn nhận thánh chỉ truyền ngôi của trẫm, có lẽ cũng là vì... khụ khụ khụ..." Hoàng đế lau đi vệt máu nơi khóe miệng, phẩy tay bảo Quý phi đang hoảng hốt, tiếp tục nói: "Có lẽ cũng vì hắn hiểu rõ, trẫm không thực sự cam tâm tình nguyện. Chỉ là do ngu xuẩn với những toan tính đế vương mà thử thách hắn như một thần tử bình thường thôi, khụ khụ khụ..."

Máu ở khóe miệng Hoàng đế chảy ra ngày càng nhiều. Ban đầu Quý phi bị những lời nói thật kia làm cho không thốt nên lời, sau đó nàng được đỡ sang một bên, kinh hãi nhìn Thái y viện chữa trị cho Hoàng đế.

Lục bộ Thượng thư đều đứng nghiêm tại chỗ, nhưng không ai lên tiếng.

Những gì Du Hàn Châu đã cống hiến cho quốc gia bọn họ đều hiểu rất rõ. Đây cũng là lý do khiến mọi người sẵn sàng thề chết đi theo hắn.

Họ nhìn ra được Hoàng đế có tư tâm, cũng từng cảm thấy bất bình thay Thừa tướng. Nhưng họ càng hiểu rằng, khát vọng ban đầu của Du Hàn Châu vốn không phải là quyền lực tối cao.

Quốc thái dân an, trời yên biển lặng mới là tâm nguyện của tất cả triều thần.

Hoàng thất vốn quen sống trong cảnh xa hoa, hiếm khi vi hành dân gian để hiểu nỗi khổ của bách tính. Làm sao có thể biết rõ việc vì dân mà lo nghĩ như một Thừa tướng xuất thân dân gian?

Dẫu vậy, chuyện Hoàng đế bất ngờ giác ngộ hôm nay, cũng xem như một điều tốt.

Bởi lẽ, rất có thể ông ta sẽ lập tức truyền ngôi. Mà người được truyền ngôi, chỉ có thể là Du Hàn Châu, người được Lục bộ Thượng thư ủng hộ làm Tân đế.

Nếu vậy, kế hoạch lui về sau màn của Thừa tướng...

Hộ Bộ Thượng thư khẽ ho một tiếng, cung kính hành lễ, nói: "Bệ hạ, chi bằng thần đi mời Thừa tướng đến đây?"

Hoàng đế thở gấp vài hơi, sau khi tỉnh táo lại, ông ta yếu ớt phẩy tay.

"Không cần đâu. Nếu để Thừa tướng đến, chỉ e hắn cũng không muốn nhận gánh nặng này. Nay thiên hạ thái bình, tâm nguyện của hắn đã trọn, có lẽ... Người đâu, mang bút mực đến, trẫm muốn lập chiếu thư."

Hộ Bộ Thượng thư nghe vậy, thản nhiên liếc nhìn Lễ Bộ Thượng thư.

Quả nhiên, đối phương lập tức nhìn ông bằng ánh mắt tán thưởng, nhanh chóng sai người mang bút mực tới.

Hiện tại đầu óc Hoàng đế vô cùng tỉnh táo, chiếu thư truyền ngôi được viết dứt khoát không chút do dự.

"Truyền ý chỉ của trẫm, từ ngày mai, truyền ngôi cho Thừa tướng Du Hàn Châu, Trẫm chính thức thoái vị. Tiền thái tử, Tiên hoàng hậu, Trưởng công chúa, Vinh Ân hầu, đều bị giáng làm thường dân, suốt đời không được về kinh."

"Điều tra rõ chuyện Công chúa Phúc Ân bị đầu độc, bắt giữ Trưởng công chúa xử lý theo pháp luật. Xét thấy Quận chúa Hoa Nghi tuổi còn nhỏ, lại không gây ra lỗi lớn, giáng làm Huyện chúa Hoa Nghi, từ ngày mai đến U Châu sinh sống, không có chiếu chỉ thì không được hồi kinh."

"Còn nữa..." Hoàng đế nhắm mắt lại, "Tổng quản Thái giám Diêu Vô Luân từ nhỏ lớn lên cùng Trẫm, hôm nay đột nhiên mất tích, chắc hẳn là do phế Thái tử ra tay. Các khanh bảo Tân đế nhanh chóng tìm lại người, đây là tâm nguyện cuối cùng của trẫm, khụ khụ khụ..."

"Tuân chỉ!" Lục bộ Thượng thư đồng loạt quỳ xuống.

Hoàng đế viết xong chiếu thư thì đã cạn kiệt sức lực, ông ta nhanh chóng được đưa đến cung điện dành cho Thái thượng hoàng, do Viện chính Thái y viện chăm sóc.

Còn Lục bộ Thượng thư đều có việc gấp, vội vàng đi gặp Du Hàn Châu, bọn họ cũng lần lượt cáo lui.

Chỉ có Quý phi đột nhiên trở thành Thái quý phi đang ngơ ngác nhìn bóng lưng Hoàng đế, thậm chí không muốn đuổi theo.

Hừ, quả nhiên đàn ông không đáng tin, luôn miệng nói rằng bổn cung là cục cưng cục vàng, bảo bổn cung đừng quá lao lực, vậy lúc lập chiếu thư có nhớ tới bổn cung không?

Ngay cả một kẻ giả nữ như Quận chúa Hoa Nghi hay Thái giám như Diêu Vô Luân ngươi cũng nhớ tới, nhưng lại quên mất bổn cung. Đúng là mọi chuyện đều có thứ tự trước sau.

Là bổn cung ngây thơ, không nên ôm hy vọng vào vẻ ngoài anh tuấn ngày xưa của lão Hoàng đế, để đến hôm nay gặp lại, bị một người tình mới nào đó trừng mắt tới xanh mặt, đúng là mất cả chì lẫn chài.

Ngôi vị Hoàng thái hậu này, cuối cùng vẫn phải tự tay bổn cung tranh lấy.

"Người đâu, hồi cung!"

"Quý phi... à không, Thái quý phi nương nương không đi chăm sóc bệ hạ sao ạ?"

"Bệ hạ đâu chỉ có mỗi mình bổn cung là phi tử? Bình thường bổn cung vẫn thương xót các tỷ muội khác không được sủng ái, nay không còn Hoàng hậu ngăn cản, cũng nên giúp họ tranh thủ chút cơ hội."

"À vâng vâng vâng, tấm lòng của nương nương, các nương nương khác nhất định sẽ ghi nhớ."

"Ừ, về trước đi. Mai chuẩn bị vài món ăn dễ tiêu, theo bổn cung tới bái kiến Quân hậu tương lai."

"Ơ... nương nương, Quân hậu là?"

"Ngốc, Tân đế ái mộ Thế tử An Định hầu, cả thiên hạ đều biết. Ngươi từng thấy nam nhân làm Hoàng hậu chưa?"

"Nhưng... nhưng trước giờ Thế tử An Định hầu ít xuất hiện, cũng chưa từng giao thiệp sâu với nương nương mà."

"Không gây dựng quan hệ thì lấy đâu ra giao tình? Hơn nữa, Quân hậu tài hoa hơn người, bổn cung vốn đã ngưỡng mộ, lại có kinh nghiệm quản lý lục cung, tất nhiên phải giao lưu một phen."

"Nương nương nói chí phải!"

...

Phức Tranh hoàn toàn không hay biết rằng mình sắp phải đối mặt với một Thái Quý phi "rất giỏi nuôi dưỡng tình cảm". Lúc này, cậu cúi đầu quan sát kỹ trang phục của mình, xác định nó chỉ tinh tế hơn so với trước đây chứ không thay đổi kiểu dáng và màu sắc, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không cần chính thức "nhậm chức" thật là tốt.

Xem ra Du Hàn Châu đã lên ngôi Hoàng đế.

Chỉ không biết lão Hoàng đế làm thế nào để Du Hàn Châu chịu đồng ý nhỉ?

Phức Tranh kéo chiếc chuông nhỏ bên đầu giường, ám vệ và cung nữ canh bên ngoài lập tức bước vào điện.

Cung nữ hầu hạ Phức Tranh rửa mặt, mặc xong áo ngoài, thấy cậu thong thả cài dây thắt lưng, bèn cúi người hành lễ, nói: "Bệ hạ hiện đang lên triều, điện hạ có muốn qua đó xem không?"

"Lên triều?" Phức Tranh hơi sững lại, "Du Hàn Châu sao?"

"Đúng vậy ạ. Hôm qua bệ hạ nhận chiếu thư truyền ngôi của Thái thượng hoàng, ngài ấy vốn không muốn kế vị. Nào ngờ bá quan lại quỳ ở Ngọ Môn khẩn cầu, bệ hạ liền đưa ra một điều kiện: yêu cầu Điện hạ lên triều tham chính, đồng thời phong điện hạ làm An Tuế vương kiêm Quốc sư của triều đình, khôi phục chức trách của phái chiêm tinh."

"Đây là điều mà bệ hạ dặn dò nô tỳ phải thông báo cho điện hạ trước khi ngài ấy rời đi. Bệ hạ còn nói, nếu điện hạ thấy phiền, cũng có thể đợi ngài ấy trở về rồi quyết định."

"Ừm." Phức Tranh gật đầu, rồi chần chừ hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

"Điện hạ đã ngủ được tám canh giờ. Thực ra giữa chừng... lúc bệ hạ giúp ngài rửa mặt và dùng bữa, ngài đã tỉnh lại. Nhưng vì hôm qua uống thuốc gấp gáp, lại đến liệu trình thứ hai khá nặng, bệ hạ sợ ngài không chịu nổi, nên đã cho thêm chút thuốc an thần."

"Ta biết rồi." Phức Tranh đáp một tiếng, "Ta muốn ra ngoài."

Cung nữ nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy nhường đường, ám vệ phía sau bước tới giúp đỡ Phức Tranh.

Lúc ngồi trên xe lăn ra khỏi phòng, Phức Tranh nhìn thấy khung cảnh hơi lạ lẫm trong hoàng cung, nhưng chỉ chống cằm tỏ vẻ không mấy hứng thú.

Nơi cậu ở là tẩm cung mới của Hoàng đế – điện Thái Cực. Du Hàn Châu vốn ưa sạch sẽ, hắn không dùng lại những cung điện mà Thái thượng hoàng từng ở. Vì vậy, dù không lộng lẫy xa hoa như trước, nhưng Phức Tranh lại thấy thoải mái hơn nhiều.

Dẫu sao, cậu cũng quen sống trong phủ Thừa tướng giản dị và kín đáo. Kiểu xa hoa lộng lẫy của hoàng cung, lần đầu nhìn thì choáng ngợp thật, nhưng ở lâu sẽ thấy chói mắt, không tốt cho sức khỏe.

Nghĩ đến chiếc long sàng mình đã từng nằm ngủ, Phức Tranh quay đầu nói: "Nhớ thay ga trải giường và rèm lụa, đổi thành màu đen."

"Vâng." Cung nữ không hề lo lắng Du Hàn Châu không đồng ý, chỉ làm theo lời Phức Tranh.

Dù sao thì nếu giận dỗi, bệ hạ cũng là người cúi đầu trước thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc