MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Em vẫn luôn tin anh."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Mùa xuân ở phương Bắc đến sớm hơn dự kiến.

Đầu xuân, vạn vật hồi sinh, băng tuyết tan chảy, và cũng là tháng lạnh nhất của mùa này.

Chỉ là Phức Tranh không có cơ hội trải nghiệm cái lạnh ấy, vì suốt tháng đó cậu đều ở trong phòng.

Phức Tranh không chịu được lạnh, Du Hàn Châu lại không yên tâm về cậu, gần như suốt cả mùa đông chẳng mấy khi ra ngoài. Khó khăn lắm mới đợi đến mùa xuân, nhưng trời còn se lạnh, Du Hàn Châu vẫn giữ cậu trong phủ.

Mỗi ngày Phức Tranh thức dậy, bên ngoài là lò sưởi đỏ rực, chân vừa chạm đất, nền nhà cũng ấm áp nhờ có hệ thống sưởi bên dưới.

Được nuông chiều như thế trải qua mùa đông lạnh giá, đến hôm nay khi ra ngoài, thời tiết đã có phần ấm hơn.

Bên trong đại điện tiệc rượu hoan ca, nhưng Phức Tranh đã sớm theo Du Hàn Châu rời khỏi yến tiệc.

Chiếc xe lăn làm bằng bạch ngọc tuy có hơi nặng, nhưng ngồi lại rất chắc chắn.

Phức Tranh ngồi trên xe, Du Hàn Châu đẩy phía sau, nơi họ đi qua đều rất tĩnh lặng.

Không biết từ lúc nào, mưa bắt đầu rơi tí tách bên ngoài mái hiên, kèm theo tiếng sấm rền vang phía xa xa.

Phức Tranh nghiêng đầu, nhìn hoa cỏ ngoài sân dần bị mưa thấm ướt, đôi mắt cậu khẽ cong, nói: "Từ khi đến nơi này, đây là lần đầu tiên em thấy mưa."

"Thích không?" Du Hàn Châu hỏi.

"Ừm, lâu rồi không thấy, cũng khá mới mẻ." Phức Tranh gật đầu.

Tiếng mưa khiến người ta cảm thấy yên bình. Phức Tranh nhắm mắt, lắng nghe âm thanh quen thuộc mà xa lạ ấy, xen lẫn tiếng bước chân vững vàng của Du Hàn Châu và tiếng xe lăn lăn bánh, lòng cậu dâng lên một sự tĩnh lặng chưa từng có.

Dù rằng mục đích chuyến đi này của họ là báo thù.

Khi đi ngang qua điện Trường Ninh, Du Hàn Châu chợt dừng lại.

Phức Tranh nghi hoặc nhìn vào bên trong, bỗng thấy một thanh niên lạ mặt nhanh chóng bước ra, cúi người hành lễ với hắn.

"Tử Ngư bái kiến Du tướng." Thanh niên mặc quan phục màu xanh thẳng thớm, sắc mặt nghiêm túc, nhưng dường như chức quan không hề cao.

Du Hàn Châu đáp một tiếng rồi hỏi: "Nhậm Thanh đâu?"

"Hình bộ Thượng thư đang đánh cờ cùng bệ hạ, bệ hạ vốn định đi tìm Thái tử nhưng được Nhậm đại nhân khuyên can. Trong ngoài điện Trường Ninh đều có trọng binh canh giữ, bệ hạ thấy vậy... cũng không còn phản kháng nữa."

"Vậy à?" Du Hàn Châu thờ ơ hỏi lại, rồi lại nhìn về phía cửa điện.

"Du tướng có muốn vào không? Bệ hạ đã nhắc đến ngài mấy lần, muốn gặp ngài."

"Không vội, ta còn việc phải làm." Du Hàn Châu từ chối, "Bảo Nhậm Thanh tiếp tục ở bên bệ hạ, nếu bệ hạ có ý định dùng Kim Ngô vệ hộ giá, thì phối hợp diễn trò, kéo dài cho đến khi ta quay lại."

Nói xong, Du Hàn Châu lại nhấn mạnh thêm một lần, "Nhớ kỹ, Kim Ngô vệ không được quay về đội ngũ. Hiện giờ họ là thị vệ của bệ hạ, chỉ cần bệ hạ còn tại vị, họ vẫn là thị vệ trong cung. Hiểu chưa?"

"Vâng." Thanh niên cúi đầu lần nữa.

Lúc này Du Hàn Châu mới mang theo Phức Tranh rời đi.

Phức Tranh ngoái đầu nhìn thanh niên đang bước nhanh trở lại, nói: "Trông cậu ấy có vẻ nhỏ tuổi, nhưng tuổi tác lại gần bằng ta."

Du Hàn Châu cười nói: "Nhậm Tử Ngư là em họ của Hình bộ Thượng thư Nhậm Thanh. Bình Nam Tướng quân - Nhậm Cố là ông nội của cậu ta, cũng là thuộc hạ của bổn tướng."

"Ồ." Phức Tranh vô thức đáp một tiếng, nhưng chẳng hiểu gì về bối phận này cả.

Giống như cậu vẫn luôn không hiểu tại sao Du Hàn Châu lại có cả một đám thuộc hạ ngang hàng với bậc ông nội.

Nhưng nghĩ lại, thuốc cứu mạng của Du Hàn Châu có thể kéo dài tuổi thọ, trước đây còn từng vì tiểu yêu chăn bông mà chết đi sống lại. Bình thường Du Hàn Châu lại vô cùng nuông chiều và bao dung cậu, luôn xem cậu như một đứa trẻ, vậy nên tuổi thật của Du Hàn Châu...

Cũng không phải là không thể.

Phức Tranh khẽ hít một hơi.

Không, chuyện này không quan trọng.

Phức Tranh lắc đầu, kịp thời dừng lại ý nghĩ nguy hiểm này.

Chỉ cần cậu không biết thì Du Hàn Châu mãi mãi trẻ trung, mãi mãi cùng bối phận với cậu.

Đúng vậy, chính là như vậy.

Phức Tranh nghĩ rồi đưa tay ra sau tìm kiếm.

Cổ tay cậu nhỏ nhắn, khi giơ lên, ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống, để lộ một đoạn cánh tay trắng như ngọc, trông có phần gầy guộc.

Du Hàn Châu nhìn thấy, không kiềm được chau mày, lập tức cẩn thận nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng hỏi: "Làm gì vậy?"

"Muốn nắm tay anh." Phức Tranh nghiêm túc nói.

Cậu nói với giọng điệu bình thường như mọi khi, nhưng lọt vào tai Du Hàn Châu, kiểu gì cũng giống như đang làm nũng, vừa trong trẻo vừa mềm mại.

Du Hàn Châu nắm chặt hơn một chút, Phức Tranh nhận ra nhưng không để ý.

Chiếc xe lăn từ từ di chuyển về phía trước, Phức Tranh cảm thấy trong lòng yên ổn, bèn siết nhẹ tay Du Hàn Châu một cái rồi thả ra.

"Đi nhanh đi, anh đã hứa làm xong chính sự thì dẫn em đi du xuân."

"Được." Du Hàn Châu có chút lưu luyến nhưng không thể hiện ra ngoài, hắn phối hợp thả tay rồi đẩy xe lăn rẽ hướng.

Nơi họ cần đến là điện Nhu Thấm, nơi dành cho các nữ quyến nghỉ ngơi. Để tránh liên lụy người vô tội, Quý phi đã dẫn theo Tổng thượng cung đến sắp xếp, các nữ quyến không liên quan đều được mời đến cung khác.

Lúc gặp Quý phi ở trước điện Nhu Thấm, Phức Tranh có hơi kinh ngạc.

Cậu liếc nhìn Du Hàn Châu, người đàn ông nhẹ gật đầu với cậu, khẽ nói: "Quý phi là bà con xa của nhà họ Du, phụ thân nàng là Tế tửu Quốc Tử Giám, sáu năm trước vào cung qua tuyển tú."

"Là tự nguyện sao?" Phức Tranh khó hiểu.

Du Hàn Châu ngập ngừng, đáp: "Từ năm mười lăm tuổi nàng đã lập chí làm mẫu nghi thiên hạ, nếu thật sự không thể thì làm Thái hậu nuôi vài mỹ nam cũng tốt."

Lần này đến lượt Phức Tranh im lặng.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp một nữ nhân có tham vọng sự nghiệp ở thời cổ đại, điều quan trọng là Quý phi lại mang vẻ ngoài dịu dàng, nhỏ nhẹ như một tiểu thư khuê các, quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Vừa bước vào điện, Quý phi vội vàng đứng dậy bước đến, nói: "Cuối cùng Du tướng cũng tới rồi. Bổn cung thấy bà vú Tần bên cạnh Hoàng hậu dường như đi đến điện Trường Ninh, nên đã sai người chặn lại, nhưng đến giờ vẫn chưa quay về."

Du Hàn Châu chẳng mấy để tâm, chỉ đẩy xe lăn của Phức Tranh ra sau, tránh khỏi chiếc khăn tay của Quý phi, nói: "Không sao, Kim Ngô vệ đã bắt người rồi."

"Vậy thì tốt, làm bổn cung sợ chết đi được. Bổn cung không muốn sau này bị bệ hạ tính sổ đâu." Quý phi theo thói quen định phất khăn, nhưng nghĩ đến việc Du Hàn Châu quý trọng Phức Tranh như thế nào, nên dừng động tác lại, nàng nhìn kỹ Phức Tranh rồi không nhịn được nói: "Thế tử An Định hầu đúng là viên ngọc giữa chốn nhân gian, đây là lần đầu bổn cung gặp..."

Chưa nói dứt, ánh mắt chết chóc của Du Hàn Châu đã khiến Quý phi nghẹn lời.

Nàng âm thầm nuốt xuống ba chữ "tiểu mỹ nhân", rồi bày ra dáng vẻ chuẩn mực của một cung phi, nhẹ nhàng nói: "Vì Du tướng đã đến nên bổn cung xin phép quay lại yến tiệc. Nếu còn cần bổn cung giúp đỡ, cứ bảo phụ thân của ta là được."

"Đa tạ." Du Hàn Châu hơi gật đầu.

Khi rời đi, Phức Tranh mới hỏi: "Quý phi có hợp tác gì với anh hả?"

Du Hàn Châu đẩy xe lăn vào nội điện, đáp: "Ban đầu không có. Tế tửu Quốc Tử Giám vốn là người của ta, nàng cũng chỉ làm theo lệnh của phụ thân mà thôi. Sau này... vì Hoàng hậu không ngừng hành động, hậu cung cần có người cân bằng, nàng chính là lựa chọn thích hợp nhất."

"Vậy, ban đầu nàng không phải là Quý phi sao?"

"Ừm. Khi mới vào cung, nàng chỉ được phong là Quý nhân, sau đó thăng lên Quý tần. Tuy muốn tiến xa hơn, nhưng nàng lại không có Hoàng tử, chỉ có một công chúa, hơn nữa... cũng không phải của bệ hạ." Du Hàn Châu dùng lời lẽ khá uyển chuyển.

"Nếu ta đoán không sai, Công chúa Lưu Vân chính là con gái của Đại học sĩ Hàn Lâm Viện, Cố Chẩm."

"Em hiểu rồi, anh không cần nói nữa." Phức Tranh vội vàng gật đầu.

Du Hàn Châu thấy cậu căng thẳng như vậy thì không nhịn được cười, véo nhẹ má cậu một cái.

"Cung cấm sâu như biển, chuyện như vậy nhiều không kể xiết, chỉ là có bị phát hiện hay không thôi. Tranh Tranh lại ngại ngùng sao?"

"Em nào có! Chỉ là lần đầu em nghe thấy nên hơi ngạc nhiên thôi. Nàng... nàng cũng thật cao tay." Phức Tranh đẩy tay Du Hàn Châu ra, nghiêm túc trả lời.

Chỉ là đối diện với Du Hàn Châu, cậu lúc nào cũng không tự chủ được mà làm nũng, chẳng có chút khí thế nào cả. Ngay cả khi nói rất nghiêm túc, cũng toát lên vẻ đáng yêu e thẹn.

Du Hàn Châu thấy thú vị, lại hỏi: "Tranh Tranh không cảm thấy hành động của nàng là thất lễ sao?"

"Chuyện này... nếu là nhà bình thường thì đúng là như vậy, nhưng nàng là phi tần của Hoàng đế mà. Bản thân Hoàng đế cũng có chung tình gì cho cam. Trừ khi Hoàng đế biết giữ gìn nam đức, nếu không thì sao có thể trách người khác "cắm sừng" mình..." Phức Tranh nói đến câu cuối cùng còn mang theo chút khinh bỉ.

Du Hàn Châu bật cười, trong mắt lại thoáng hiện lên vẻ hài lòng.

Chỉ là hắn không bộc lộ ra cho Phức Tranh biết, chỉ thuận theo: "Tranh Tranh nói rất đúng."

"Đúng không?" Phức Tranh được khẳng định bèn gật đầu, rồi lại như nghĩ đến điều gì đó, cậu quay sang nhìn chằm chằm Du Hàn Châu.

"Sao vậy?" Du Hàn Châu để mặc cậu nhìn.

"Ừm..." Phức Tranh ngập ngừng: "Nếu anh làm Hoàng đế, vậy lúc tuyển tú thì sao? Anh có giữ nam đức không?"

"Thứ nhất, chưa chắc ta sẽ kế vị, nhưng Tranh Tranh thì có thể. Thứ hai, ở bên nhau lâu như vậy, Tranh Tranh còn không biết ta là người như thế nào sao? Thứ ba, những chuyện như thế này, chỉ nói thôi thì không chắc là đủ." Du Hàn Châu trả lời rất thực tế.

Phức Tranh không bị mấy lời này dỗ dành, cậu đáp: "Em cũng không muốn làm Hoàng đế. Hơn nữa chỗ em có câu, miệng đàn ông toàn là lời dối trá. Anh còn chẳng thèm nói, sao biết chắc là sẽ làm?"

Du Hàn Châu nghe vậy thì ngẩn ra, nghĩ một lúc rồi sửa lời: "Tranh Tranh nói có lý. Vậy sau này em muốn ta làm gì ta sẽ làm nấy, được không?"

Nói xong, sợ biểu hiện của mình chưa đủ thành ý, hắn lập tức bổ sung: "Dù cho Tranh Tranh có quên, ta cũng sẽ tự giác, không để em phải nhắc nhở."

Dù chỉ nói suông thì chẳng mấy đáng tin, nhưng lời của Phức Tranh vẫn rất có lý. Cần thể hiện thì phải thể hiện.

Trong việc theo đuổi và dỗ dành Phức Tranh, Du Hàn Châu luôn không hề nề hà. Cần cúi đầu thì sẽ cúi đầu.

Phức Tranh chăm chú nhìn hắn một lúc, rồi nghiêm túc gật đầu, chẳng mấy chốc lại mỉm cười, nói: "Em nói gì anh cũng tin hả."

"Em cố tình kiếm chuyện mà anh cũng đồng ý nữa. Vậy còn nguyên tắc gì nữa không?"

"Không cần. Bổn tướng không cần thứ đó." Du Hàn Châu thản nhiên nhướng mày, lại cười xoa đầu Phức Tranh.

Phức Tranh thuận thế cúi đầu, chờ hắn xoa xong rồi mới ngẩng lên, nhỏ giọng nói: "Em vẫn luôn tin anh."

"Ta biết."

Cho nên dù Phức Tranh nói gì, là thật hay đùa, Du Hàn Châu nhất định sẽ nghiêm túc đối đãi.

Dù cậu luôn nói rằng mình đã ổn rồi, nhưng trong mắt Du Hàn Châu, Phức Tranh mãi mãi vẫn là thiếu niên cô độc kia, người từng vươn tay cầu cứu hắn, cần được hắn bảo vệ.

Phức Tranh kiên trì với việc phải được cứu rỗi và bảo vệ, nhưng nào biết Du Hàn Châu cũng cố chấp như vậy?

Cậu cố chấp muốn được cứu, còn Du Hàn Châu lại cố chấp phải cứu bằng được người mà hắn yêu.

Hai người quả thực là trời sinh một đôi.

Bình luận

Truyện đang đọc