MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Sợ ta sao?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Trong căn phòng tắm lát đầy đá cẩm thạch trắng, ánh nến lung linh làm không gian trở nên mờ ảo, tia sáng dịu dàng phủ lên mọi ngóc ngách.

Ánh nước lượn lờ, hơi nóng dường như tràn ngập khắp nơi. Du Hàn Châu nâng niu gương mặt Phức Tranh, rồi khẽ vuốt ve lúm đồng tiền, sau đó hôn nhẹ lên giữa mày ngài. Không hiểu vì sao, những hành động nhỏ vụn này lại khiến cả người cậu nóng ran.

Lông mi thiếu niên khẽ run, đôi mắt nhắm hờ mỗi khi được hôn. Cơ thể cậu bắt đầu trở nên mềm yếu, eo cũng mất đi sức lực. Cậu vội đưa tay đẩy Du Hàn Châu ra, lẩm bẩm: "Anh đừng... đừng bắt nạt em nữa."

Du Hàn Châu hôn lên vầng trán trắng mịn của cậu, để lại một vết đỏ mờ nhạt. Khi thấy đôi mắt mờ sương và sống mũi hơi ửng đỏ của Phức Tranh, hắn tiến lại gần hơn, dịu dàng hôn lên chóp mũi của thiếu niên.

Không gian im ắng đến mức hơi thở lẫn nhịp tim của hai người đều rõ ràng hơn bao giờ hết. Người trước mặt bỗng chốc trở nên nguy hiểm, khiến Phức Tranh nghĩ rằng sự dịu dàng ban nãy chỉ là ảo giác.

Hắn vừa hôn lên gương mặt cậu, vừa khàn giọng lên tiếng không cho cậu phản kháng: "Bổn tướng đối xử dịu dàng với em, vậy mà cũng bị coi là bắt nạt sao?"

Phức Tranh theo phản xạ định gật đầu, nhưng nửa chừng lại do dự, cậu nhìn sâu vào đôi mắt Du Hàn Châu, nhưng lại không thốt ra được bất kỳ câu phủ nhận nào.

Cậu cần sự che chở của Du Hàn Châu, cần người nọ bảo vệ để cậu có thể sống vô lo trong thế giới xa lạ này. Đã là nhờ vả người ta, sao cậu có thể ngây thơ nói rằng mình không cần sự dịu dàng và yêu chiều của hắn nữa?

Đối với một người đàn ông trưởng thành, tình cảm và dục vọng vốn rất khó tách rời. Huống hồ, dường như Du Hàn Châu luôn giữ khoảng cách với người khác, chỉ duy nhất si mê không thể kiểm soát trước vẻ đẹp của cậu.

Phức Tranh nhớ lại sự khao khát mà đối phương dành cho mình, nhìn qua thì không giống việc có thể giải quyết chỉ bằng cách thay mỹ nhân khác. Với thân phận và thủ đoạn của Du Hàn Châu, sao có thể thiếu người cho được?

Vậy nên, trên người cậu chắc hẳn còn điều gì đó đặc biệt mà Du Hàn Châu yêu thích.

Phức Tranh không nghĩ ra được đó là gì. Dẫu sao, sự kiêu ngạo của cậu là bẩm sinh, niềm tự hào là do cha mẹ dạy dỗ từ kiếp trước, sự nhàn rỗi lười biếng thì là bản chất vốn có. Rốt cuộc Du Hàn Châu thích điểm nào, cậu thực sự không rõ.

"Không trả lời được?" Du Hàn Châu thấy Phức Tranh im lặng, hắn mút nhẹ viền môi cậu, còn cố ý tăng thêm chút sức lực.

Phức Tranh khẽ run lên, cậu ngoan ngoãn lắc đầu, nói: "Em không biết."

"Sợ rồi nên nói không biết?" Du Hàn Châu tinh tường đến mức nào, hắn đưa tay véo nhẹ cằm thiếu niên như thể muốn trừng phạt.

Phức Tranh ngượng ngùng mím môi, rồi chợt mỉm cười với hắn, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt hơi cong của cậu càng thêm rực rỡ động lòng người.

Du Hàn Châu nhắm mắt, lưu luyến hôn lên khóe môi cậu. Gương mặt thiếu niên phút chốc đỏ lựng, cậu siết chặt ngón tay, chẳng dám cười nữa.

Chung quy vẫn còn một chút khoảng cách.

Phức Tranh giống như viên ngọc trai ẩn mình trong vỏ sò. Khi không ai chạm vào thì rực rỡ chói mắt, khiến tất cả mọi người đều khát khao có được, nhưng khi ai đó muốn chiếm lấy làm của riêng, nó lại cảnh giác thu mình lại, làm cho họ nản lòng chùn bước.

Chỉ là, họ chưa kịp rời đi xa, viên ngọc đó lại phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến họ một lần nữa bị cuốn vào vẻ đẹp ấy, cam tâm ở lại chờ đợi mà chẳng đành lòng rời đi.

Phức Tranh chưa bao giờ quyến rũ ai, cũng không biết làm thế nào để giữ khoảng cách vừa đủ, càng không hiểu cách tạo ra sự mờ ám xa gần đan xen.

Nhưng từng cử chỉ của cậu, rõ ràng đều là sự quyến rũ theo bản năng, càng khiến người ta mê đắm hơn bao giờ hết.

Chẳng qua cậu chỉ mới thu lại nét cười mà Du Hàn Châu đã nhạy bén nhận ra ngay. Người đàn ông không mấy hài lòng, dùng ngón tay xoa xoa khóe môi mềm mại của thiếu niên, mãi lâu sau vẫn không thấy cậu cười lại.

Phức Tranh không hề hay biết mình đã giày vò đối phương vô số lần, chỉ ngập ngừng kéo nhẹ tay áo Du Hàn Châu, nhỏ giọng cầu xin: "Cho em thêm chút thời gian."

"Em vẫn chưa thích nghi được."

"Ừm, phải làm sao em mới thích nghi?" Du Hàn Châu dừng lại, kiên nhẫn hỏi.

"Để em nghĩ đã..." Đôi mắt Phức Tranh sáng lên, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của Du Hàn Châu.

Một lúc sau, cậu kiêu ngạo ngẩng cằm, nói: "Trước hết, chúng ta quen nhau chưa lâu, không thể ngồi gần nhau như vậy."

"Ồ..." Du Hàn Châu hơi nheo mắt, nhưng không phản đối, ngoan ngoãn ngồi qua một bên rồi thu tay lại.

Phức Tranh mừng thầm trong lòng, không nhịn được nở một nụ cười.

Chỉ cần cậu cười, Du Hàn Châu liền chăm chú nhìn cậu, như thể chưa từng thấy ai cười bao giờ, chỉ muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.

Phức Tranh bị nhìn đến căng thẳng, cậu không cười nữa, nhíu mày phản đối: "Thứ hai, anh không được nhìn chằm chằm vào em."

Nghe vậy, Du Hàn Châu bóp nhẹ thái dương, bật cười một tiếng.

Nụ cười ấy luôn mang đến cảm giác nguy hiểm, nhưng lạ thay lại anh tuấn đến mức khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Phức Tranh cảm thấy mình sắp bị mê hoặc, cậu vội dời mắt đi, cố tỏ ra "cao ngạo" nói: "Cuối cùng, anh phải luôn chiều theo ý em."

"Ừm, chiều thế nào?" Du Hàn Châu phối hợp đặt tay xuống.

Nếu thuộc hạ thân cận như đám Cao Trị nhìn thấy dáng vẻ này của Du Hàn Châu, bọn họ chỉ hận không thể rời khỏi nơi này ngay lập tức để giữ mạng. 

Nhưng Phức Tranh ít tiếp xúc với người ngoài, thời gian ở bên Du Hàn Châu cũng ngắn, cậu vẫn chưa hiểu rõ bản tính của đối phương.

Cậu nghịch ngợm mẩu lông cừu trên áo choàng, cảm giác bàn chân hơi lạnh, nói: "Chân em lạnh, muốn mang giày."

Ánh mắt bình tĩnh của Du Hàn Châu lướt qua bàn chân thon thả ẩn hiện dưới vạt áo, hắn chẳng nói tiếng nào, tự mình đi đến bên bể tắm múc một chậu nước nóng.

Phức Tranh nhìn thấy người đàn ông cúi xuống trước mặt mình, vừa định lui lại thì đã bị hắn nắm lấy cổ chân mảnh khảnh.

Ngay sau đó, tà áo được vén lên, bàn chân lạnh ngắt của cậu bị Du Hàn Châu trực tiếp nắm lấy đặt vào nước ấm.

Ngón tay thô ráp xoa bóp lòng bàn chân cậu, dường như đang ấn vào các huyệt vị dưới chân. Phức Tranh nhột đến mức suýt khóc, nhưng cậu lại thấy rất dễ chịu, chẳng mấy chốc hai mắt Phức Tranh đỏ hoe, bàn chân yếu ớt giãy giụa muốn trốn.

"Em, em hết lạnh rồi. Anh đừng xoa nữa..."

Nhưng động tác tay của Du Hàn Châu vẫn không ngừng lại, ánh mắt hắn bình thản mà dịu dàng, thậm chí còn dỗ dành cậu: "Huyết khí của em không thông, kinh mạch tắc nghẽn, cơ thể suy yếu nên dễ bị lạnh tay chân khi trời lạnh. Ngày nào cũng ngâm chân bằng nước nóng, ấn huyệt vị như vậy sẽ tốt hơn."

"Nhưng mà em... a!"

Phức Tranh bị xoa đến mức mặt đỏ bừng, sợ mình sẽ kêu lên nên đành cắn chặt môi.

Cậu cảm giác mình hoàn toàn bị Du Hàn Châu chế ngự, trong lòng hối hận không thôi.

Sau khi xoa bóp hết huyệt vị ở chân, động tác của Du Hàn Châu cũng dịu dàng hơn nhiều. Lúc này, từ mặt đến cổ Phức Tranh đều đỏ ửng, eo cũng mềm nhũn.

Thấy Du Hàn Châu dùng khăn lau khô chân cậu rồi mang tất vào, Phức Tranh không nhịn được, nhõng nhẽo đạp nhẹ lên lòng bàn tay người nào đó.

Cảm thấy chưa đủ, cậu lại nhẹ nhàng đạp thêm vài cái.

Thiếu niên tự cho là mình làm rất kín đáo, nhưng thực ra từng cử động nhỏ nhặt, thậm chí là sự thay đổi trong ánh mắt đều bị Du Hàn Châu thu hết vào đáy mắt.

Phức Tranh không nhận ra điều đó, sau khi đạp nhẹ vài cái, cậu phàn nàn: "Anh làm em mất hết sức rồi, vốn dĩ không thể đi nổi, giờ chân còn mềm nhũn nữa... Anh mang xe lăn lại đây cho em đi."

"Mang xe lăn tới, sau đó em sẽ yêu cầu ta từ nay về sau không được bế em đi mà không có sự đồng ý của em, phải không?" Du Hàn Châu đặt chân cậu xuống, nhìn đầu ngón chân khẽ chạm vào tấm thảm mềm mại, giọng nói hắn khàn khàn.

Phức Tranh nhìn hắn đầy khó hiểu, hỏi: "Sao anh biết em định nói gì tiếp theo? Anh còn giỏi xem thuật đọc tâm hơn em nữa."

"Bổn tướng biết nhiều hơn là đằng khác." Du Hàn Châu khẽ cười rồi đứng dậy, dáng người cao lớn dưới ánh nến đột nhiên trở nên đầy áp lực.

Phức Tranh gần như bị bóng dáng của hắn bao trùm, cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt người nọ, rồi hỏi: "Vậy anh nói xem, anh còn biết gì nữa?"

"Biết..." Du Hàn Châu cúi đầu nhìn cậu, bàn tay luồn vào mái tóc mềm mại, nhẹ giọng nói, "Biết rằng tiếp theo em sẽ không để ta đút cơm cho em, tối nay cũng sẽ không muốn ta nằm chung giường với em, đúng không?"

Phức Tranh cảm thấy hơi nguy hiểm, cậu cẩn thận gật đầu: "Chúng ta cần thời gian để làm quen với nhau."

Em làm sao biết được, thật ra bổn tướng đã quen em từ rất lâu rồi.

Câu này cứ nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng vẫn không thể thốt ra.

Phức Tranh hoàn toàn không nhớ, hoặc nói đúng hơn là không nhận ra, nếu bây giờ Du Hàn Châu nói câu này, thì có lẽ chiếc chăn nhỏ vô tư kia sẽ bắt đầu lo lắng rối bời, tự hỏi liệu Du Hàn Châu có thích "Phức Tranh" đã chết hay không?

Những hiểu lầm vô nghĩa như vậy sẽ khiến thiếu niên tổn thương, nó không cần thiết phải tồn tại.

Du Hàn Châu vẫn im lặng, sau đó hắn híp mắt, mạnh mẽ ôm Phức Tranh vào lòng, hung hăng hôn lên từng tấc da thịt trên cổ cậu.

Phức Tranh chỉ mới phân tâm một chút, cần cổ yếu ớt đã bị một bàn tay nóng bỏng nắm lấy rồi vuốt ve.

Du Hàn Châu áp mặt vào má Phức Tranh rồi hôn xuống, tay hắn buông ra vòng qua lưng cậu, sau đó kéo cậu vào lồng ngực, giữ chặt eo không cho cậu thoát.

Chẳng mấy chốc, một nụ hôn đầy chiếm hữu rơi xuống gáy, mang theo cảm giác đau nhói.

Phức Tranh run lên, có chút sợ hãi, cậu chậm rãi vươn tay ôm lấy eo Du Hàn Châu.

Cậu ôm không quá chặt, chỉ dùng lòng bàn tay áp vào, vừa nũng nịu vừa cào nhẹ vào eo hắn, nũng nịu như một đứa trẻ: "Em đau, Du Hàn Châu."

Nụ hôn di chuyển đến xương quai xanh, để lại một dấu ấn mờ nhạt, Du Hàn Châu ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh đối diện với thiếu niên.

Khóe môi hắn cong lên, hỏi: "Không thích bị cắn sao?"

"Ừm, đau." Phức Tranh gật đầu.

Đừng nói là cắn, kể cả Du Hàn Châu chỉ hôn thôi mà Phức Tranh cũng đã thấy đau rồi.

Lúc hắn hôn luôn mang theo vài phần sức lực, mặc dù đã cố kìm nén rất nhiều, nhưng hôm nay Phức Tranh bị hôn vô số lần, mặt cậu không tránh khỏi để lại dấu vết.

Hơn nữa, nếu không có sự đồng ý của Phức Tranh, Du Hàn Châu vẫn không chạm vào môi cậu, sự kiềm chế này càng làm tăng thêm ham muốn của hắn.

Phức Tranh kéo nhẹ vạt áo của Du Hàn Châu, rồi đặt tay lên cổ mình nơi để lại dấu vết, nhỏ giọng nói: "Không phải anh nói sẽ chiều theo ý em sao? Sao lại thế này?"

Du Hàn Châu nhìn cậu, đáp: "Vì bổn tướng đã thay đổi ý định, chúng ta không cần phải làm quen từ từ, dù cho ta hôn em, cũng chỉ là cách để chúng ta làm quen nhau thôi."

"Anh..." Phức Tranh nghe xong mà mặt đỏ bừng, vội vàng đưa tay che mặt Du Hàn Châu, lên tiếng: "Không cho anh nói nữa."

Du Hàn Châu nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy ý cười mà Phức Tranh không thể hiểu, hắn đáp: "Ừm, không nói nữa."

Phức Tranh thở phào nhẹ nhõm: "Anh đừng hôn nữa, lát nữa mặt và cổ em đầy dấu vết, làm sao em gặp người khác được?"

"Bộ dạng như vậy đi gặp người khác, ai dám nhìn em?" Du Hàn Châu cười gian, vỗ về cậu: "Em bị bổn tướng bắt về đây, lại ở trong phòng tắm của bổn tướng lâu như vậy, kẻ thức thời sẽ tự biết không nên nhìn em."

"Kẻ nào dám nhìn, bổn tướng móc mắt đi nhé?"

"Không được." 

Phức Tranh từ chối: "Anh thật sự nghĩ mình là kẻ xấu sao?"

Du Hàn Châu khựng lại một chút, nói: "Bổn tướng đã giết không ít người. Kẻ có tội, kẻ bịt miệng, kẻ đối địch, còn có những mỹ nhân được đưa đến bên gối để thu thập tình báo như em, bổn tướng đã tự tay bóp chết rất nhiều. Móc mắt thì tính là gì?"

Phức Tranh nghe xong, đôi mắt cậu mở to, lại nhớ đến những gì trong quẻ tượng đã viết.

Đúng là Du Hàn Châu rất tàn nhẫn, hắn hiếm khi nương tay.

"Sợ ta sao?" Du Hàn Châu nhận ra sự bất thường của cậu.

"Ừm." Phức Tranh gật đầu, nói: "Em chưa từng thấy ai giết người cả."

"Sau này đi theo bổn tướng, em sẽ thấy nhiều thôi." Du Hàn Châu dọa cậu.

"Em nghĩ anh sẽ không để em thấy." Phức Tranh rất tự tin.

"Vì sao?"

"Vì anh thích em chứ sao, dĩ nhiên sẽ không để em nhìn thấy mấy thứ đó, nhất định sẽ bảo vệ em." Phức Tranh nghiêm túc đáp.

"Đúng, thật thông minh." Du Hàn Châu tỏ vẻ hài lòng, nói rồi lại muốn hôn cậu.

Phức Tranh đẩy người ra: "Dù không sợ người khác thấy, nhưng anh đừng để lại dấu rõ như thế, sẽ xấu."

Du Hàn Châu im lặng hồi lâu, một lát sau mới dừng lại, trán áp vào trán Phức Tranh.

Ánh mắt nhàn nhạt của hắn nhìn vào đôi mắt mang theo ánh nước của thiếu niên rồi nhẹ nhàng nói: "Không hôn chỗ này, vậy thì hôn chỗ nào?"

"Không hôn đâu..." Phức Tranh lí nhí phản bác.

Du Hàn Châu lập tức siết chặt eo cậu, chẳng dùng bao nhiêu sức lực đã có thể nhấc bổng cậu đặt lên đùi mình.

Phức Tranh vừa ngồi xuống đã cảm nhận được thứ nhô lên bên dưới, nhất thời không dám cử động.

Áo choàng của cậu làm bằng lông cừu, cảm giác dày dặn và mềm mại, lý ra không nên cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của người nọ mới đúng. Nhưng vừa rồi lúc Du Hàn Châu ôm cậu, vạt áo đã bị mở ra, đùi cậu dán chặt vào phần bên dưới, muốn kéo áo choàng phủ lên cũng chẳng kịp nữa.

Dường như Du Hàn Châu cũng phát hiện ra điều này, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi chân nhỏ gọn thon thả của Phức Tranh dưới lớp áo choàng, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại kéo cậu về, quấn cậu kỹ càng trong lớp áo.

Sau khi đã ôm thiếu niên thật chặt, Du Hàn Châu mới đặt cậu trở lại đùi mình.

Lúc này, trán Du Hàn Châu đã lấm tấm mồ hôi.

Phức Tranh nắm lấy tay áo hắn, có chút không hiểu rõ người này.

Nói Du Hàn Châu biết kiềm chế? Nhưng hễ có cơ hội là hắn sẽ vồ tới hôn cậu, lại hôn rất mập mờ, chẳng mấy chốc đã dậy phản ứng.

Nói Du Hàn Châu mê đắm sắc đẹp? Nhưng mỗi lần hắn luôn dừng lại đúng lúc, Phức Tranh không muốn, hắn cũng không cưỡng ép chạm vào môi cậu, cũng không để Phức Tranh giúp mình thỏa mãn dục vọng.

Điều này không giống với những quyền thần cổ đại ngang ngược.

Hơi thở nóng bỏng liên tục phả vào tai khiến Phức Tranh luống cuống.

Đôi chân mềm mại mang tất len của thiếu niên cứ lắc lư không yên, rồi lại quấn lấy bắp chân của Du Hàn Châu, lòng bàn chân dán sát vào người hắn để tìm kiếm hơi ấm.

Du Hàn Châu nuốt nước bọt, cúi xuống định nắm lấy chân của Phức Tranh nhưng lại nắm hụt.

Bình luận

Truyện đang đọc