MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Không để lại dấu vết, sao có thể coi là của ta được?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Đêm hôm đó, Phức Tranh không nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến quá khứ với Du Hàn Châu.

Ban đầu, cậu định nhân cơ hội đi dạo hồ này để nói với Du Hàn Châu về yêu cầu nhiệm vụ mà cậu cần thực hiện. Chỉ cần hắn chịu phối hợp, cậu có thể hoàn thành nhanh chóng mà không cần bận tâm đến nó nữa.

Nhưng khoảnh khắc gặp lại này đẹp đẽ đến nỗi Phức Tranh quên hết mọi thứ. Cậu chẳng muốn nhớ lại điều gì, chỉ muốn lưu giữ khoảnh khắc hiện tại.

Cậu chỉ là chiếc chăn nhỏ của Du Hàn Châu, còn hắn vẫn là cậu bé năm xưa đã cùng cậu vượt qua những tháng ngày khó khăn.

Trong mùa đông lạnh giá nhất, họ gắng hết sức ôm chặt lấy nhau, truyền hơi ấm cho đối phương, điều ấy chưa từng thay đổi.

Phức Tranh nhớ lại kiếp làm tiểu yêu, trong lòng vẫn còn bàng hoàng.

"Kiếp đầu tiên em là con người. Sau đó em bệnh nặng qua đời rồi mới trở thành chiếc chăn nhỏ."

"Ban đầu em không định làm chăn bông cho người ta dùng đâu. Chính em cũng cảm thấy lạnh, lại nhỏ xíu, ngoài dùng cho em bé thì chẳng còn tác dụng gì cả."

"Nhưng khi bọn trẻ ném em xuống ao, lúc gần như sắp đông cứng, anh lại vớt em lên. Lúc đó em nghĩ có lẽ anh đáng tin, nên cứ bám lấy anh vậy..."

"Sau này anh bệnh, em cũng không biết đã cứu anh thế nào. Chỉ nghĩ mình không thể để anh chết rét, nên mới cố gắng đắp chặt hơn một chút..."

Phức Tranh chậm rãi giải thích sự thật về việc cậu đã "cứu" Du Hàn Châu hai lần.

Cậu thật sự không nghĩ mình làm được gì to tát, vì khả năng của cậu không thể kiểm soát được. Ngoài việc giữ ấm cho cậu bé Du Hàn Châu ngày ấy, cậu chẳng làm gì nhiều.

Nếu nói Du Hàn Châu thật sự được cứu, có lẽ là do số mệnh hắn chưa tận, vậy nên đã kích hoạt một sức mạnh kỳ diệu nào đó trong cậu. Dù sao thì Phức Tranh cũng tin chắc mình chẳng làm gì.

Nhưng càng giải thích, ánh mắt của Du Hàn Châu nhìn cậu càng thêm nguy hiểm. Cuối cùng, thậm chí hắn không để lộ cảm xúc nào trên mặt.

Tuy Phức Tranh có hơi hoảng hốt, nhưng cậu vẫn kiên trì nói hết.

"Em biết giải thích như vậy chẳng lãng mạn chút nào, nhưng một chiếc chăn nhỏ thực sự không làm được gì, không thần kỳ như anh nghĩ, anh đừng mê tín..."

"Em nghiêm túc sao?" Du Hàn Châu trầm giọng, ánh mắt càng thêm sắc bén. Hắn khẽ nheo mắt, nắm chiếc cằm trắng trẻo của thiếu niên, xoay mặt cậu về phía mình, rồi nhìn thẳng vào mắt Phức Tranh.

"Bổn tướng chưa từng thay đổi những việc mình đã tin tưởng. Có mê tín hay không, ta rõ hơn ai hết."

"Em đã giải thích rồi, sao anh vẫn nghĩ như vậy?" Phức Tranh hỏi: "Anh không thấy niềm tin của mình sụp đổ à?"

Du Hàn Châu luôn biểu hiện sự si mê với Phức Tranh, nhưng cậu lại chẳng hề hiểu chuyện tình cảm. Ngoài gương mặt đẹp như tranh và làn da hoàn mỹ, Phức Tranh không có chút tế bào lãng mạn nào, cách xa hình mẫu "người đẹp lý tưởng" trong lòng đàn ông.

Nhưng dường như Du Hàn Châu chẳng hề bận tâm điều đó.

Hắn hậm hực ôm chặt lấy Phức Tranh rồi hôn một cái thật mạnh, sau đó cau mày nói: "Những gì trông thấy là thật, làm gì có chuyện vỡ mộng? Chỉ có điều, em chẳng có chút ý thức nào về việc làm một mỹ nhân cả."

Phức Tranh nghe xong chỉ hừ nhẹ một tiếng, không dám trêu chọc nữa mà ngoan ngoãn im lặng.

Lúc cậu không nói mấy lời khiến người ta khó chịu, khí chất của cậu thực sự thanh thoát như ánh trăng soi mặt nước, xa vời khó với tới, đẹp đến mức làm người ta xao xuyến.

Du Hàn Châu không thể kiềm chế, ôm chặt cậu vào lòng. Sau một hồi im lặng, hắn nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng cố tình nói những lời trái lòng mình nữa, được không?"

"Dù em có cố tình làm xấu hình ảnh của mình đến đâu, cũng không che giấu được bản chất thật sự. Ta sẽ không bị em lừa đâu."

"Phải nỗ lực hạ thấp bản thân như vậy, em không thấy mệt sao?"

Nghe vậy, Phức Tranh cúi đầu, môi hơi mím lại.

Du Hàn Châu cúi xuống hôn cậu, cậu cũng không phản kháng, chỉ vụng về đáp lại.

Trong khoảnh khắc nụ hôn trao nhau, người đàn ông vẫn đang cố gắng dỗ dành và thuyết phục cậu. Phức Tranh cảm giác như mỗi lần hôn, bản thân càng bị thuyết phục hơn, nhưng sự dịu dàng của Du Hàn Châu khiến cậu không nỡ đẩy ra.

Có lẽ nhận ra sự ngoan ngoãn của cậu, một lúc lâu sau, Du Hàn Châu buông cậu ra, nhẹ nhàng xoa lưng thiếu niên đang khẽ run.

"Trong mắt ta, Tranh Tranh là tốt nhất. Dù em có muốn cứu ta hay không, cũng chẳng sao cả."

"Du Hàn Châu không phải thần thánh, không biết vì sao em lại trở thành một chiếc chăn nhỏ, nhưng con người có mắt, có tim, biết nhìn, biết cảm nhận. Em có phủ nhận cũng vô ích."

Nếu Phức Tranh thực sự không làm gì, thì ngay ngày đầu phát bệnh, Du Hàn Châu đã chết rồi. Giữa mùa đông lạnh giá, dù chỉ một chút ấm áp cũng là cọng rơm cứu mạng.

Khi đứa trẻ sắp chết vì bệnh, cơ thể lạnh ngắt, càng dễ cảm nhận chiếc chăn nhỏ mềm mại ấm áp đã dốc hết sức mình để quấn lấy cậu bé.

Phức Tranh luôn nói rằng mình không cố gắng, không muốn cứu người. Nhưng mỗi hành động của cậu đều là để cứu Du Hàn Châu, ngay cả kiếp này, dù mang trên mình mối đe dọa từ quẻ tượng, cậu vẫn luôn "bằng mặt không bằng lòng" để đối phó với quẻ tượng, cũng chẳng phải vì Du Hàn Châu sao?

"Nghe ta đi." Du Hàn Châu hôn mạnh lên mặt cậu, giọng nói đầy kiên nhẫn: "Tranh Tranh ngoan, không biết nói thì để ta nói thay em."

Phức Tranh suýt bật cười vì tức, cậu giơ tay vỗ nhẹ vào mặt hắn mà như đang vuốt ve, rồi lại giận dỗi đẩy tay Du Hàn Châu, hậm hực không nói gì.

Du Hàn Châu nắm lấy cổ tay trắng ngần như sứ của thiếu niên, áp sát lên môi, cố tình trêu ghẹo cậu.

"Có cần bổn tướng giúp em dùng chút lực không?"

"Không cần." Phức Tranh lập tức nhíu mày phản bác: "Anh không sợ tự mình đánh mình thành đầu heo à?"

Du Hàn Châu bật cười.

"Em chắc chắn bổn tướng sẽ dồn hết sức đánh sao? Có khi chỉ làm bộ dọa em thôi."

"Anh ác với chính mình thế nào, tưởng em không biết hả?" Phức Tranh mỉa mai một câu rồi im lặng, khuôn mặt vừa tức giận cũng dần giãn ra, rõ ràng không còn hờn dỗi nữa.

Thế nhưng cậu không giận, thì Du Hàn Châu lại bắt đầu "tính sổ" với cậu.

"Vừa rồi Tranh Tranh nói, em ở lại bên cạnh ta là vì ta đã cứu em, hay là... vì lúc đó em là cái chăn không thể tự đi, nên đành ở lại?"

Phức Tranh nghe xong liền biết ngay đây là một câu hỏi bẫy, cậu cúi đầu suy nghĩ đối sách.

Nhưng Du Hàn Châu không hề để cậu có thời gian nghĩ cách trả lời.

"Tranh Tranh, nói cho ta biết, có phải không?"

Phức Tranh bị nắm cằm, cậu không thể cúi đầu nữa, chỉ có thể nắm lấy ống tay áo của người đàn ông mà kéo nhẹ, lầm bầm: "Chắc là, cả hai đều đúng..."

Anh không thể mong một chiếc chăn yêu yêu anh ngay từ lần đầu gặp mặt được, đúng không?

Câu này Phức Tranh không nói ra, nhưng ý tứ thì quá rõ ràng.

Du Hàn Châu hít sâu một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn cậu mà không nói lời nào.

Phức Tranh ngước nhìn hắn, cau mày đưa tay đẩy hắn ra nhưng càng bị ôm chặt hơn. Không đẩy được, cậu dứt khoát tựa cả người vào lòng hắn, để mặc đối phương tự mình hờn dỗi.

Cơ thể cậu mềm mại, khi tựa vào lòng Du Hàn Châu, như nước ấm thấm vào tận xương, dễ chịu vô cùng.

Yết hầu của người đàn ông khẽ động, hắn không nỡ ôm chặt thêm, chỉ cúi người bao bọc lấy cậu thật kỹ, rồi ép sát vào lồng ngực mình, như đang ôm một vầng trăng.

Làn da mịn màng ở cổ cậu bị hắn cắn, như thể sợ làm đau cậu, khi Phức Tranh hơi rụt lại, Du Hàn Châu lập tức đổi sang những nụ hôn nhẹ nhàng êm ái.

Phức Tranh hơi ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên sắc đỏ nhạt.

Dưới ánh trăng, từng tấc da thịt trên người cậu như phủ một tầng ánh sáng mịn màng, trắng ngần như đồ sứ thượng hạng, nhưng so với đồ sứ thì lại ấm áp và đẹp hơn, không hề có cảm giác lạnh lẽo xa cách.

Những ngón tay yếu mềm của cậu bấu lấy vạt áo người đàn ông, hình ảnh đối lập rõ rệt, đó là sự tương phản đen trắng tuyệt mỹ.

Phức Tranh thở hổn hển, nhỏ giọng nói: "Em sẽ cảm lạnh mất."

"Ừm." Du Hàn Châu cúi xuống đặt một nụ hôn lên chiếc gáy trắng ngần của cậu, sau đó cẩn thận chỉnh lại vạt áo đang xộc xệch, ôm chặt cậu vào lòng.

"Không làm phiền em nữa, tiếp tục đi dạo hồ."

"Sao anh thích cắn người thế..." Giọng nói của Phức Tranh mang chút khàn nhẹ, cậu quay đầu vùi mặt vào ngực Du Hàn Châu, che đi khuôn mặt đang đỏ bừng.

"Không để lại dấu vết, sao có thể coi là của ta được?" Du Hàn Châu thẳng thắn nói, chẳng có chút áp lực nào, như thể điều đó là hiển nhiên.

Phức Tranh không tranh luận với hắn, chỉ chọc chọc vào cơ bụng đối phương. Khi cảm nhận được sự co rút mạnh mẽ ở đó, cậu nhanh chóng bị nắm lấy tay.

"Đừng nghịch, ngoan nào." Du Hàn Châu đặt một nụ hôn lên má cậu.

"Lúc nãy ai mới là người nghịch cơ chứ..." Phức Tranh chậm rãi lên tiếng.

Du Hàn Châu nhíu mày, hạ giọng hỏi cậu: "Em không cho bổn tướng chút quyền được giận sao?"

"Cơn giận của anh không hợp lý, vừa gặp mặt đã thích anh thế nào được chứ... Lúc đó em chỉ là một tiểu yêu, còn anh là một đứa trẻ, thích anh kiểu gì, anh nói xem?" Phức Tranh chạm nhẹ ngón tay lên ngực hắn.

Du Hàn Châu tự thấy lý lẽ của mình không vững, đành đáp: "Lần đầu em khiến ta từ cõi chết trở về, ta đã nhận định em rồi, thế không tính sao?"

Phức Tranh vẫn kiên định, bình thản nói: "Anh là người, em là yêu, anh cũng biết em không được bình thường, chẳng có mấy cảm xúc..."

Điều này đúng thật. Nghĩ đến bệnh tình của Phức Tranh, Du Hàn Châu lại không nỡ nói thêm.

Hắn nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt cậu, rồi đặt một nụ hôn đầy yêu thương, dịu dàng dỗ dành: "Là lỗi của ta, ta không nghĩ đến điều đó. Đừng giận nữa nhé."

"Em đâu có giận..." Giọng nói của Phức Tranh lúc này nhẹ nhàng và mềm mại, nghe hệt như đang làm nũng.

Cậu ngẫm nghĩ một chút, rồi tiếp tục: "Hồi đó em biến mất, chẳng qua chỉ là chuyển sinh thôi. Đến thời điểm rồi, không thể kiểm soát được. Cũng không liên quan gì đến anh."

"Ừm." Du Hàn Châu ôm cậu thật chặt.

Khi còn trẻ, Du Hàn Châu thường tự hỏi tại sao chăn nhỏ lại biến mất. Là vì thời tiết quá lạnh khiến nó không chịu nổi, hay là lúc hắn rời khỏi nhà, nó đã gặp chuyện chẳng lành...

Quá nhiều khả năng, mà mỗi khả năng đều chỉ ra sự yếu đuối và bất lực của cậu bé Du Hàn Châu ngày đó.

Trong một thời gian dài, đó chính là động lực để hắn phấn đấu, dù mục tiêu ban đầu khi bước chân vào quan trường của hắn là để cứu giúp những người dân lưu lạc, không nơi nương tựa.

Hai câu nói đơn giản của Phức Tranh, nghe có vẻ chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng lại vô tình hóa giải nút thắt trong lòng hắn.

Du Hàn Châu luôn biết rằng, Tranh Tranh của hắn tâm như gương sáng. Có lẽ cậu không nói ra, nhưng những điều cần hiểu, cậu nhất định sẽ hiểu.

"Ta thật sự rất biết ơn vì em đã chuyển sinh. Càng biết ơn hơn nữa vì cuối cùng ta cũng tìm thấy em."

"May mắn lớn nhất trong đời này của ta, chính là nhặt được một tiểu yêu." Du Hàn Châu ôm chặt lấy Phức Tranh, như đang đung đưa một đứa trẻ.

Phức Tranh bị lắc đến mức chóng mặt, cậu đẩy tay hắn ra, kháng nghị: "Em không phải tiểu yêu, đã nói em vốn là người mà. Anh nghĩ em là con nít sao?"

"Vậy thì tiểu mỹ nhân." Du Hàn Châu cười nhìn cậu.

Phức Tranh nhìn hắn một lúc, đôi mắt sáng trong đảo nhẹ một vòng, rồi bất ngờ hỏi: "Anh có tin không, mỹ nhân thường đến để đoạt mạng người khác?"

Vốn dĩ cậu cũng định đến để chôn cùng hắn mà.

"Tin chứ, sao lại không tin?" Du Hàn Châu bật cười, bế cậu lên, nhẹ nhàng bước qua mặt nước, đi về biệt viện suối nước nóng phía xa.

"Nếu em thật sự lấy mạng ta, vậy cũng là điều hiển nhiên. Không thấy cả hai mạng của ta đều do em cứu à?"

"Thế anh cũng từng cứu em một lần." Phức Tranh ngẫm nghĩ, rồi nhanh chóng nhận ra, "Lại nữa rồi, anh đang dụ em nói đúng không."

"Làm gì có dụ dỗ chứ?" Du Hàn Châu không hề chột dạ, "Tranh Tranh giấu ta nhiều chuyện như thế, bổn tướng không truy hỏi chuyện nào, cũng chưa từng điều tra em."

Phức Tranh nghĩ lại, hình như đúng là vậy.

Đến cả chuyện cậu viết thư cho Thái tử, Du Hàn Châu cũng nhẫn nhịn chờ cậu tự mình nói ra. Nếu không có sự tin tưởng và bao dung nhất định thì tuyệt đối không làm được như thế.

Cậu nghĩ, hay là nói hết chuyện về tuyến mệnh cho hắn biết. Du Hàn Châu thông minh như vậy, làm việc còn đáng tin hơn cậu nhiều.

Nhưng ngay sau đó, cậu sực nhớ, những bí mật liên quan đến quẻ tượng vốn không thể nói ra, kể cả tiền kiếp của cậu cũng thuộc về những điều cấm kỵ, sẽ bị ngăn chặn.

Chỉ vì Du Hàn Châu là người bản địa, hắn chủ động nhận ra và gắn kết với tiền kiếp của cậu, nên mới không tính là cậu vi phạm quy tắc, cũng không nằm trong phạm vi bị quẻ tượng can thiệp.

Xét cho cùng, Phức Tranh vẫn phải dựa vào việc lách luật của quẻ tượng để duy trì sự tồn tại, dù hiện tại cậu đang nắm thế thượng phong.

Nghĩ vậy, Phức Tranh cũng không nói thêm nữa, chỉ chạm lên khuôn mặt của Du Hàn Châu, dịu dàng nói: "Chỉ cần anh tin em, sẵn sàng phối hợp với em, em sẽ luôn sống, luôn ở bên anh."

"Phải phối hợp mãi sao?" Du Hàn Châu thử dò hỏi.

"Không cần đâu, em tin là mình sẽ thắng." Phức Tranh chớp mắt, không mảy may lo lắng.

Trước đây khi bệnh nặng bị quẻ tượng chi phối, vốn đã khiến cậu không vui rồi.

Bây giờ khó khăn lắm mới tỉnh táo, nếu còn bị quẻ tượng níu chân, chẳng phải rất mất mặt sao?

Mỹ nhân ốm yếu chứ đâu phải con thỏ trắng nhỏ.

"Vậy... Tranh Tranh làm việc cũng không nên giấu ta, đúng không?" Du Hàn Châu bắt đầu mặc cả.

"Ừm... được rồi." Phức Tranh miễn cưỡng đồng ý.

Dù việc này có hơi khó khăn, nhưng nếu có thể khiến Du Hàn Châu an tâm, Phức Tranh nghĩ rằng mình cố gắng một chút cũng không sao.

Dù sao, cậu đã không còn một mình nữa.

Cậu có người thích, có người quan tâm, có người luôn theo dấu chân dù cậu đi đến đâu.

Phức Tranh chưa bao giờ nghĩ đến một ngày như thế này, cậu chỉ cần ngoảnh đầu lại, phía sau luôn có một người nhìn cậu, bảo vệ cậu, đợi chờ cậu, đồng hành cùng cậu.

Dường như dù cậu đi đến đâu, Du Hàn Châu cũng sẽ mãi ở đó.

Thật ra ở kiếp đầu tiên, điều khiến Phức Tranh đau lòng nhất không phải là cha chưa từng ôm cậu, không phải là mẹ từng thờ ơ với bệnh tình của cậu, càng không phải là cái chết của chính cậu.

Điều duy nhất khiến Phức Tranh để tâm, chính là vào ngày tốt nghiệp...

Khi tất cả mọi người đều có cha mẹ ở bên, chụp ảnh cùng gia đình và bạn bè, háo hức mong chờ tương lai phía trước.

Chỉ riêng cậu, ngoảnh đầu lại, phía sau trống rỗng, chẳng có một ai.

Cậu gọi điện cho cha mình, cha lại quở trách, hy vọng cậu có thể tự lập.

Cậu gọi điện cho mẹ, mẹ áy náy nói rằng công việc quá bận, không thể đến được, hứa lần tốt nghiệp sau của Phức Tranh bà nhất định sẽ tham gia.

Nhưng Phức Tranh không thể chờ đến lần tốt nghiệp sau nữa. 

Cậu sắp chết rồi.

Rõ ràng điều kiện gia đình rất tốt, từ đời ông nội đã là gia tộc đứng đầu, chẳng phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Khi còn nhỏ, Phức Tranh không hiểu tại sao cha mẹ lại làm việc vất vả như thế, tại sao khi cậu bệnh họ cũng không về nhà. Chẳng lẽ nhà thiếu tiền để chi tiêu hay sao?

Sau này khi lớn lên, Phức Tranh mới biết, có những người vì đam mê và hoài bão mà sống, công việc không chỉ đơn thuần là để kiếm tiền.

Cha vì lý tưởng, mẹ vì sự nghiệp.

Phản ứng mà cậu nhận được qua điện thoại chẳng hề khiến cậu ngạc nhiên.

Không một chút biểu cảm, không một tia bất ngờ.

Phức Tranh chưa bao giờ bất ngờ vì những điều đó, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không cảm thấy đau lòng.

Vì thế, khi Du Hàn Châu vượt ngàn dặm xa xôi để tìm cậu, điều này đối với Phức Tranh mà nói, thực sự rất đặc biệt.

Đặc biệt đến mức đủ để chữa lành những vết thương thời thơ ấu và tuổi trẻ của cậu.

Tình yêu và sự đồng hành mà cha mẹ không bao giờ cho cậu trong kiếp đầu tiên, Du Hàn Châu đã cố gắng bù đắp tất cả. Cậu không còn gì hối tiếc nữa.

Ba kiếp lênh đênh vấp váp. Cho đến giây phút này, Phức Tranh mới thật sự cảm thấy bình yên, cảm thấy như mình đã tìm lại được bản thân.

...

Phủ Thừa tướng, hai tháng sau.

Ngày hôm đó, thư của Thái tử một lần nữa được đưa đến trước mặt Phức Tranh.

Phức Tranh có chút bất ngờ, mở ra xem qua, phát hiện nội dung thực chất chẳng khác gì lá thư lần trước. Vẫn là yêu cầu cậu mau chóng hạ bệ  Du Hàn Châu.

Khác biệt duy nhất là lần này chó Thái tử kia bắt đầu viết thơ tình.

"Chắc tại ta lâu quá không hành động, gã gấp đến phát điên rồi đây mà."

Phức Tranh nhẹ nhàng châm biếm, không thèm để tâm, tiện tay ném bức thư qua một bên.

Bức thư được một tiểu đồng xa lạ mang đến tay Cao Trị. Chỉ cần tra xét một chút, thân phận của tiểu đồng này đã bị lộ.

Chưa đến nửa canh giờ, người đã bị giam thẳng vào Thận Hình Ty.

Lúc này, Du Hàn Châu đang ngồi sau án thư không xa, chăm chú duyệt tấu chương. Nghe thuộc hạ báo lại, thậm chí hắn còn không ngẩng đầu, chỉ phân phó để Phức Tranh xử lý theo ý muốn.

Phức Tranh lại chẳng muốn sai bảo ai, cậu xem qua lá thư rồi giục Cao Trị đi nhanh.

Đợi đến khi cửa đóng lại, Phức Tranh chống tay vào xe lăn, cố gắng thử đứng lên.

Không ngờ, động tác nhỏ đó lập tức kinh động đến Du Hàn Châu đang vùi đầu làm việc.

Phức Tranh chỉ vừa mới chớp mắt, Du Hàn Châu đã xuất hiện bên cạnh cậu, nhanh chóng đỡ cậu đứng vững.

"Cẩn thận kẻo ngã, sao em không gọi ta?"

"Chẳng phải anh đang bận sao? Em muốn thử xem mình có đi được vài bước không." Phức Tranh thử cử động đôi chân.

Nhưng cơ thể cậu yếu ớt, không chút sức lực. Đừng nói là đi lại, ngay cả việc tự đứng lên cũng rất khó khăn.

Nhận ra điều này, Phức Tranh không cố nữa, đưa tay đặt lên cánh tay Du Hàn Châu, nói: "Anh đỡ em đứng một lát."

Dạo gần đây cậu vẫn còn có thể xuống đất đi vài bước, vậy mà hiện tại một bước cũng không thể.

Dường như Du Hàn Châu sợ cậu bị đả kích. Hắn ôm lấy thiếu niên, giữ cậu đứng vững, rồi nhẹ nhàng vén lọn tóc bên má cậu ra sau tai, an ủi: "Không sao, những loại thuốc này ít nhiều đều có tác dụng phụ. Đợi bệnh của Tranh Tranh khỏi hẳn, ngừng thuốc rồi, đương nhiên có thể đi lại được."

Nghe vậy, Phức Tranh mỉm cười, đáp: "Anh chỉ dỗ em thôi."

Du Hàn Châu đã hao tốn không biết bao nhiêu công sức, nhân lực, vật lực để chữa căn bệnh tâm lý của cậu. Điều kiện y tế thời cổ đại vốn đã lạc hậu, thiết bị thiếu thốn, thuốc thang đương nhiên không thể đạt được như thời hiện đại.

Nói thật, việc chữa khỏi bệnh cho Phức Tranh thực sự khó như lên trời.

Dù hiện tại thuốc mà Du Hàn Châu dùng đã phát huy một chút hiệu quả, trạng thái tinh thần của Phức Tranh cũng dần ổn định. Nhưng tác dụng phụ của thuốc lại gây áp lực lớn lên cơ thể cậu.

Điều duy nhất đáng mừng là Du Hàn Châu đã giảm thiểu tác dụng phụ này đến mức thấp nhất. Hiện tại, cậu chỉ cảm thấy yếu ớt không có sức, thời gian ngủ cũng kéo dài hơn, may mà không xuất hiện những phản ứng đau đớn khác.

"Anh không cần an ủi em. Em thấy cũng không phải chuyện gì to tát." Phức Tranh không để tâm lắm, nói: "Kiếp đầu em cũng ngồi xe lăn suốt, chỉ cần tinh thần ổn định, đi lại được hay không chẳng quan trọng."

"Ừm." Du Hàn Châu hôn lên đỉnh đầu cậu.

Phức Tranh tựa vào lòng người đàn ông, chỉ một lúc đã thấy hơi mệt, sắc mặt cũng dần tái nhợt.

Du Hàn Châu dứt khoát bế ngang cậu lên, định đặt lại lên giường.

"Em không ngủ, không buồn ngủ, anh cứ ôm em như vậy đi." Phức Tranh cọ nhẹ vào cổ hắn.

Du Hàn Châu bèn quay lại bàn làm việc, đặt Phức Tranh ngồi lên đùi mình.

"Uống một chút đi."

Trên bàn đã chuẩn bị sẵn bát canh bổ, Du Hàn Châu múc một bát, chậm rãi đút từng thìa cho cậu.

Hiện tại, trạng thái tinh thần của Phức Tranh đã ổn định hơn rất nhiều, việc uống thuốc hay dùng bữa đều phối hợp rất ngoan ngoãn.

Vừa uống, cậu vừa cầm lấy bức thư mà Du Hàn Châu tiện tay mang đến, trực tiếp nhét vào một cuốn sách trước mặt người kia, sau đó ngẩng cằm nói: "Anh không được xem. Nếu xem thì coi như thất bại."

Du Hàn Châu nhướng mày, trêu chọc: "Nhưng ta rất tò mò, làm sao bây giờ?"

"Tò mò cũng phải nhịn." Phức Tranh kiên quyết, "Quy trình cần đi thì nhất định phải đi thôi."

"Vậy Tranh Tranh muốn bổn tướng làm gì?" Du Hàn Châu dịu dàng hỏi.

"Ừm... trước tiên anh nói cho em biết, hiện tại trong triều, những ai không ưa anh, thường xuyên đối đầu, gây rắc rối với anh?" Phức Tranh suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc đưa ra yêu cầu.

Du Hàn Châu nghe xong có hơi bất ngờ, hỏi lại: "Đọc ra thì có ích gì?"

Phức Tranh thản nhiên đáp: "Để em chép lại chứ sao."

Chẳng phải Thái tử đang cần danh sách thân tín của Du Hàn Châu sao? Nếu Phức Tranh không tự tay viết một bản thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây?

Bình luận

Truyện đang đọc