MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Thái tử đến thì có gì ghê gớm?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Hai thị vệ mặc đồ đen là người của Tĩnh An vệ, thường ngày luôn ẩn mình trong góc tối, bí mật thực hiện nhiệm vụ.

Lần này họ được cử đến để bảo vệ Phức Tranh, ngoài việc thi thoảng xuất hiện giúp Xuân Hỷ chăm sóc cậu thì gần như không lộ mặt, cảm giác rất thần bí, xem ra địa vị cũng không thấp.

Nhưng hôm nay chỉ vừa gặp Phức Tranh trong khoảnh khắc ngắn ngủi...

Nhìn tiểu công tử ốm yếu khoác y phục trắng, yên lặng đứng trong gian phòng, cả người toát lên khí chất dịu dàng. Ống tay áo buông thõng che khuất đầu ngón tay trắng như tuyết, mái tóc đen buông lơi, nhẹ nhàng lay động theo gió.

Rõ ràng trang phục rất giản dị nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp của cậu, hai Tĩnh An vệ không khỏi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào dung nhan của thiếu niên.

Ngay lập tức, đám thị vệ vốn luôn thoắt ẩn thoắt hiện bất giác quỳ xuống, bày tỏ sự tôn trọng và lòng trung thành của mình dành cho cậu.

Đây là một cảnh tượng không ai ngờ tới, kể cả người hiểu rõ xuất thân của họ như Xuân Hỷ.

Ai nấy đều biết, khắp thiên hạ chỉ có Du Hàn Châu - thống soái binh mã đương triều mới có thể điều động được Tĩnh An vệ. Bởi vì họ vốn không thuộc quyền cai quản của triều đình mà là một tổ chức dân gian tập hợp những nhân tài xuất thân từ giang hồ.

Năm xưa, Hoàng đế kiêng kị thế thực của Tĩnh An vệ, nhưng không dám công khai trừ khử bọn họ, vì vậy ông đã phái người tin cậy nhất là Du Hàn Châu đến để chiêu an*.

*Kêu gọi, thuyết phục đối phương ra hàng để chấm dứt tình trạng loạn lạc

Quả nhiên Du Hàn Châu không hề phụ kỳ vọng của lão Hoàng đế, chỉ trong một năm ngắn ngủi, hắn đã thành công ban chức vụ cho các thủ lĩnh của Tĩnh An vệ, đồng thời thu nhận họ vào triều đình.

Khi ấy Hoàng đế tưởng rằng mình có thêm một cánh tay bảo vệ đắc lực, nhưng nào ngờ Tĩnh An vệ không thèm để ý ông ta mà chỉ nghe lệnh của Thừa tướng Du Hàn Châu.

Một đế vương tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào ngấp nghé ngai vàng của mình.

Nhưng không biết Du Hàn Châu đã hứa hẹn điều gì mà chỉ trong nửa tháng, lão Hoàng đế đã chuyển từ lo lắng sang vui mừng, giao toàn bộ Tĩnh An vệ cho Du Hàn Châu cai quản và không còn can thiệp nữa.

Sau đó cũng không xảy ra chuyện gì khác, thỉnh thoảng lão Hoàng đế muốn có món đồ quý hiếm nào đó mà không tìm được thì Tĩnh An vệ vẫn có thể tìm về giúp ông, vì thế mà bọn họ thường xuyên được Hoàng đế ban thưởng.

Một đội quân đặc biệt như vậy lại bị điều đến thuyền hoa bảo vệ Phức Tranh, thậm chí còn không báo trước cho Thái tử...

Tâm tư của Du tướng thật khiến người ta không dám nghĩ sâu.

Không chỉ Xuân Hỷ cảm thấy như vậy mà ngay cả Ngẫu Hà đang bị đá ngã dưới đất cũng nhận ra tấm lệnh bài màu đen đặc biệt của Tĩnh An vệ.

Ngẫu Hà càng nghĩ càng sợ, ả nhìn về phía hai Tĩnh An vệ, nào dám lên tiếng chất vấn, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi đây, chạy về bẩm báo chuyện này cho Hoàng hậu.

Nhưng Phức Tranh hoàn toàn không hay biết về sự ưu ái đặc biệt này, cậu thực sự không ý thức được diện mạo và khí chất của mình nổi bật đến mức nào. Thậm chí khi bị gọi, cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi, dáng vẻ rất hời hợt.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, thậm chí một số người còn vô thức nín thở.

Thế nhưng bóng dáng cao gầy của thiếu niên vẫn rất thu hút ánh nhìn. Mãi cho đến khi cậu chậm rãi đi vào sau bức bình phong, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, mọi người mới bừng tỉnh, chỉ cảm thấy thoáng chốc vừa rồi như một giấc mơ.

Hai cấm vệ mặc đồ đen thu lại biểu cảm, đứng dậy lui vào phòng.

Ngẫu Hà ngã dưới đất cũng tỉnh táo, ả vội kéo váy mình, gọi to: "Lục Châu! Mau đến đỡ ta!"

Lục Châu bên cạnh đã bị dọa sợ đến mức run rẩy, vội vàng chạy lại đỡ ả dậy, tức giận nói: "Chủ nhân, ngài không sao chứ? Đám nô tài mắt mù kia thật quá đáng!"

Lời vừa dứt, lòng Ngẫu Hà chùng xuống, ngay lập tức vung tay tát Lục Châu một cái, giận dữ quát: "Láo xược, Tĩnh An vệ là người mà ngươi có thể bàn tán ư?"

Ăn nói không phải phép, dù là hoàng thân quý tộc thì Tĩnh An vệ vẫn có thể dựa vào quyền thế của Du Hàn Châu mà giết chết không tha, đến Thái tử còn không dám gây chuyện với họ, huống hồ ả chỉ là thiếp thất của Thái tử?

Lục Châu bị tát lảo đảo vài bước, nhưng không dám giơ tay lên ôm mặt, trong lòng vừa sợ vừa lo, nàng ta vội quỳ gối, cúi đầu dập mạnh xuống đất: "Nô tỳ có mắt không tròng! Mạo phạm hai vị đại nhân! Nô tỳ đáng chết!"

Ngẫu Hà thấy Lục Châu biết điều như vậy, dù trong lòng vẫn căm phẫn vì cú đá vừa rồi, nhưng ả đã nhanh chóng nở nụ cười, quay sang nói với hai cấm vệ: "Là thiếp thân không dạy dỗ đàng hoàng, mong hai vị đại nhân bỏ qua cho."

Hai cấm vệ vốn không muốn nói nhiều với người trong cung Hoàng hậu, chỉ chắp tay một cái rồi biến mất khỏi tầm nhìn.

Thấy vậy, thân thể vốn đang cố chống đỡ của Ngẫu Hà cũng mềm nhũn, lập tức ngã vào người Lục Châu, yếu ớt nói: "Mau đi mời Phức tiểu công tử."

Xuân Hỷ vội bước tới ngăn lại, đang định lên tiếng thì thấy Ngẫu tiểu chủ ôm ngực ho khan, cười gượng nói: "Xuân Hỷ cô nương, thiếp thân biết cô lo lắng cho Phức tiểu công tử, nhưng Thái tử đã hạ lệnh, thiếp thân nhất định phải đưa tiểu công tử rời đi, dù gì cũng là người một nhà, hà tất phải làm mọi chuyện khó coi như vậy? Nếu Thái tử hỏi đến..."

Nói xong, Ngẫu tiểu chủ lấy khăn tay lau nước mắt.

Xuân Hỷ bị tài diễn xuất của ả làm cho ngớ người, trong lòng thầm cảnh giác.

Vốn tưởng rằng Ngẫu tiểu chủ cũng giống như những chủ tử mới nổi trong cung, kiêu căng ngạo mạn, không đáng lo sợ. Nào ngờ vừa bị đá một cú đau điếng, còn mất mặt trước nhiều người như vậy, thế mà ả vẫn có thể cười tươi diễn trò với nàng.

Ngẫu Hà nhẫn nhịn không nổi giận là vì điều gì? 

Muốn tỏ ra đáng thương để Thái tử đau lòng? Kiêng dè Tĩnh An vệ? Hay là...

Xuân Hỷ nhớ lại lời Ngẫu Hà vừa nói: Nhất định phải đưa tiểu công tử rời đi.

Chẳng lẽ chính mệnh lệnh này khiến Ngẫu Hà dù bị sỉ nhục cũng phải nhẫn nhịn, tiếp tục diễn trò ở đây?

Nghĩ vậy, Xuân Hỷ cười gượng lùi về một bước, bất đắc dĩ cúi mình nói: "Ngẫu tiểu chủ quá lời, không phải nô tỳ không muốn cho Thế tử ra ngoài, mà là Thế tử thực sự đang ốm, lại vừa bị dọa..."

Lời này khác gì đang nói dối trắng trợn, Lục Châu giận run người.

Rõ ràng bị đá là nàng ta và Ngẫu tiểu chủ, thế mà Xuân Hỷ lại nói Phức Tranh bị dọa, chẳng lẽ thấy người khác bị đánh quá thê thảm nên sợ hãi?

Ngẫu Hà cũng nhíu mày, nhưng bộ dáng yếu đuối cao quý vừa rồi của Phức tiểu công tử, nói cậu bị dọa cũng không sai.

Chuyện này thật khó giải quyết, Ngẫu Hà hơi khó xử.

Hôm nay Hoàng hậu nương nương cố tình phái ả tới mời Phức Tranh là muốn nhân cơ hội thăm dò tình hình trên thuyền hoa.

Suy cho cùng ngày đó Phức Tranh trúng độc nhưng không chết, còn nội ứng trên thuyền đều bị giết sạch, vốn dĩ chuyện này rất kỳ lạ, Hoàng hậu nương nương vẫn luôn lo lắng bất an, nhưng Thái tử cứ gây loạn không ngừng, suýt nữa truyền đến tai bệ hạ.

Sau đó, Hoàng hậu nương nương đành phải dỗ dành Thái tử trước, rồi mới tính đến chuyện xử lý Phức Tranh.

Hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội dụ Thái tử mở tiệc, trước khi đi, Hoàng hậu nương nương còn dặn dò ả cách ứng phó với tình hình ở đây.

Nếu người bảo vệ Phức Tranh có thế lực quá lớn, là người mà Hoàng hậu nương nương khó mà đối phó, thì lập tức lừa Phức Tranh ra ngoài, sau đó tìm cơ hội trừ khử.

Nếu người bảo vệ Phức Tranh không có địa vị gì, vậy thì cứ giấu Thái tử, rồi dùng chuyện Thái tử mê đắm sủng thiếp kích động Phức Tranh, tốt nhất là khiến cậu tức chết, rồi đợi đêm đến ra tay.

Trong mắt Hoàng hậu, Phức Tranh đã hết hy vọng với Thái tử, không đời nào có thể tiếp tục làm nội ứng cho Thái tử. Mà kế hoạch muốn Phức Tranh đến bên cạnh Du Hàn Châu để thu thập tình báo của Thái tử, chẳng qua chỉ là mơ tưởng viển vông.

Khoan nói đến việc Phức Tranh là con trai của lão Quốc sư, có khả năng chiêm tinh, lại tài hoa xuất chúng, thông thạo thiên văn địa lý, thấu rõ lòng người, rất khó lừa gạt. Mặt khác, nay Thái tử đã có nhiều thiếp thất, lại phụ bạc Phức Tranh, còn mong gì cậu trung thành tận tâm với gã?

Hoàng hậu tỉnh táo hơn Thái tử nhiều, bà đã gặp qua lão Quốc sư, biết Phức Tranh có tài chiêm tinh, một khi không thể kiểm soát, một là lừa từ đầu đến cuối, hai là cứ giết đi cho xong, tuyệt đối không thể để lại.

Vì vậy, mong muốn Phức Tranh hòa hợp với các thiếp thất như Ngẫu Hà của Thái tử chỉ là ảo tưởng, Hoàng hậu chẳng hề đồng ý, bà chỉ đang dỗ dành đứa con trai bất tài này mà thôi.

Chính vì sợ Thái tử nghi ngờ rồi ra tay cản trở, lần này Ngẫu Hà không mang theo thị vệ, nên cũng không làm gì được Xuân Hỷ.

Bất kể thế nào đi nữa, Ngẫu Hà cũng phải gặp cho được Phức Tranh.

Nếu ả cứ vậy trở về, để mặc cho Du Hàn Châu tiếp tục bảo vệ Phức Tranh, không quá vài ngày, một khi Du Hàn Châu đưa Phức Tranh về phủ, thì sau này Hoàng hậu nương nương muốn động đến cậu... thật sự khó khăn vô cùng.

Ngẫu Hà siết chặt tay, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Đột nhiên, trong đầu ả lóe lên một ý nghĩ, ả khẽ mỉm cười: "Xuân Hỷ, có thể nói chuyện riêng với thiếp thân một lát không? Nói xong, thiếp thân sẽ lập tức trở về."

Xuân Hỷ nghi ngờ nhìn Ngẫu tiểu chủ, nhưng thấy đối phương có vẻ chân thành, nghĩ đến việc trên thuyền có thị vệ canh gác nên cũng không quá lo sợ, cuối cùng nàng gật đầu, dẫn Ngẫu Hà vào phòng riêng của mình.

Thấy Lục Châu không đi theo, Xuân Hỷ mới hỏi: "Ngẫu tiểu chủ muốn nói gì?"

"Mọi người đều xuất thân là cung nữ, không cần gọi Tiểu chủ đâu."

Ngẫu Hà nhìn quanh, rồi bước đến gần hạ giọng nói: "Xuân Hỷ, thực ra ta không muốn ép buộc Phức tiểu công tử, chỉ là lệnh của Thái tử khó chống đối. Dù ngươi có đuổi ta về, Thái tử cũng sẽ tự mình đến đây mời, vậy hà tất gì phải thế? Chi bằng để ta gặp Phức tiểu công tử, cũng tiện để bẩm báo với Thái tử."

Xuân Hỷ lập tức lắc đầu, nói: "Thứ cho Xuân Hỷ không thể nghe theo. Hiện giờ Thế tử không thể gặp người ngoài."

Thái tử đến thì có gì ghê gớm? Dù sao Du tướng cũng đã phái người bảo vệ Thế tử, chẳng cần phải sợ gã nữa.

Ngẫu Hà thấy Xuân Hỷ có vẻ không lo lắng, ả cũng không vội, tiếp tục mỉm cười: "Xuân Hỷ, Thái tử không biết việc Du tướng phái Tĩnh An vệ đến đây. Nếu ta quay về nói với Thái tử rằng Phức tiểu công tử đang giận dỗi, muốn ngài ấy đích thân đến đây mời, ngươi nghĩ liệu Thái tử có đến ngay không?"

"Một khi Thái tử xung đột với Tĩnh An vệ, ngươi cho rằng Du tướng sẽ vì Phức tiểu công tử mà công khai đối đầu với Thái tử ư?"

Nghe vậy, Xuân Hỷ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Ngẫu Hà, không thốt nên lời.

Ngẫu Hà nhìn ra tâm trạng của Xuân Hỷ, nói tiếp: "Ngươi nói xem, Tĩnh An vệ đến từ khi nào? Có phải chỉ trong hai ngày qua không? Nếu Du tướng thực sự coi trọng Phức tiểu công tử, thì tại sao mười mấy năm trước, lúc Phức tiểu công tử bị hạ độc, hắn lại không phái người đến?"

"Ngươi thật sự cho rằng hiện giờ Du tướng bảo vệ Phức tiểu công tử là vì bản thân y chứ không phải để nhân cơ hội đàn áp Thái tử?"

"Nếu mọi chuyện làm lớn đến mức phải đả động đao kiếm, kể cả là Du Hàn Châu đi nữa thì việc ẩu đả với huyết mạch hoàng thất, nhất là Thái tử đương triều, cũng là điều không nên."

Huống hồ gì xưa nay Du Hàn Châu nổi tiếng là người biết cân nhắc lợi hại.

Nghe những lời này, lòng Xuân Hỷ càng thêm rối bời.

Bởi vì nàng biết, những phân tích của Ngẫu Hà thực sự là điều mà nàng lo sợ trong mấy ngày qua.

Nàng sợ Du Hàn Châu cũng giống như Thái tử, coi trọng giang sơn hơn Phức Tranh, Phức Tranh chỉ là một quân cờ trong cuộc đối đầu giữa họ.

Ngẫu Hà lại thở dài: "Chúng ta đều xuất thân từ trong cung, người bạc tình bạc nghĩa còn chưa thấy đủ ư? Hiện tại trong triều có vị nào mà không công khai nuôi nam sủng? Thái tử và Phức tiểu công tử lớn lên cùng nhau, Phức tiểu công tử có thân phận không tầm thường, nhưng cũng bị người ta dị nghị, mấy ai thực sự chịu cưới nam nhân làm vợ đây?"

"Du tướng tương lai rạng rỡ, hiện giờ quyền khuynh triều dã, nhưng sau này... chưa biết sẽ ra sao. Ngươi nghĩ rằng hắn sẽ tự gieo họa cho mình ư?"

Xuân Hỷ im lặng.

Nàng không từ chối nữa, chỉ nói: "Ngẫu tiểu chủ chờ một chút, để Xuân Hỷ hỏi Thế tử."

"Được." Ngẫu Hà lập tức đồng ý, rồi theo Xuân Hỷ ra ngoài.

Phức Tranh đang ngồi trong phòng chơi Cửu Liên Hoàn, động tác có vẻ chậm chạp, giải một lúc rồi lại dừng, rõ ràng cậu đang buồn ngủ.

Một ngày mười hai canh giờ, hiện tại ít nhất cậu phải ngủ bảy canh giờ mới không thấy mệt, do đó thời gian thức rất ngắn.

Xuân Hỷ vừa bước vào, gương mặt không chút ý cười, Phức Tranh liền biết có chuyện gì đó xảy ra.

Cậu liếc nhìn nha hoàn này một cái, suy nghĩ một lát rồi hiểu ra phần nào.

"Thế tử..." Xuân Hỷ do dự một lúc, cuối cùng kể lại toàn bộ câu chuyện vừa rồi.

Nàng quỳ trên mặt đất, sau đó nói: "Nô tỳ không dám đánh cược, dĩ nhiên vị đại nhân đó đối xử tốt với ngài, nhưng tình hình hiện nay... hơn nữa mười mấy năm qua ngài ấy chưa từng đến..."

Phức Tranh nghe vậy thì ngáp dài, sau đó nhẹ nhàng nâng chiếc cằm trắng nõn, ra hiệu cho Xuân Hỷ đứng lên.

Cậu lười biếng vuốt ve Cửu Liên Hoàn, không mấy bận tâm: "Trước đây "người tốt bụng" có quen biết ta hay không còn chưa chắc, tại sao lại phải cứu ta khi ta còn nhỏ?"

Cậu không cho rằng ân nhân vì mê luyến cậu nên mới cứu mạng cậu, câu nói "huyết mạch của lão Quốc sư không nên chết tại đây" ngày đó nghe có vẻ hợp lý hơn nhiều.

Nếu là vì lão Quốc sư, vì chút lòng thương hại mà cứu cậu, thì Phức Tranh vẫn biết ơn, dù sao đi nữa người đó đã cho cậu một cuộc sống yên ổn không phải chịu khổ.

Còn chuyện ân nhân có cần phải chịu trách nhiệm chăm sóc cậu mãi hay không, cậu thấy điều này không hợp lý.

Phức Tranh suy nghĩ một lúc, hơi nhíu mày, nói: "Hai ngày nay cơ thể ta không có gì khó chịu, thuốc này vẫn có tác dụng. Lần sau ngươi lấy toa thuốc về, nếu ân nhân không tiện bảo vệ ta nữa cũng không sao. Sau này rời khỏi đây, ta sẽ tìm cơ hội trả lại ân tình cho ngài ấy."

Phức Tranh tính toán kỹ lưỡng trong lòng, dẫu sao viên huyết ngọc vẫn nằm trong tay cậu, cậu không phải chịu khổ.

Nếu ân nhân không tiện chăm sóc cậu, thì cứ để mọi việc kết thúc một cách êm đẹp, cậu sẽ tìm cách đền đáp sau.

Chàng thiếu niên trong tấm chăn nhỏ tự cảm thấy mình rất biết điều.

Nhưng Xuân Hỷ lại cho rằng cậu đã thất vọng với Du Hàn Châu, hoảng sợ nói: "Nô tỳ không nên nói những điều này cho Thế tử."

Phức Tranh lắc đầu, cậu khẽ nhắm mắt, trong đầu thi triển thuật chiêm tinh, đoán được mục đích của vị sủng phi bên ngoài, liền nói: "Cho cô ta vào đi."

"Thế tử, thực sự ổn chứ? Xuân Hỷ sợ ả gây bất lợi cho ngài."

"Chúng ta có bốn người, cô ta chỉ có hai người, làm sao mà hại được ta?" Phức Tranh chỉ là một con sâu lười, chứ không phải đồ nhát gan.

Xuân Hỷ đành mời Ngẫu Hà vào.

"Thiếp thân bái kiến Phức tiểu công tử." Ngẫu Hà hành lễ xong thì thẳng thừng quét mắt nhìn dung mạo của thiếu niên.

Chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến ả kinh ngạc đến thất thần, suýt nữa thất lễ ngay tại chỗ.

Ả vội vàng hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống, trong lòng ngày càng sợ hãi.

Không trách được Hoàng hậu nương nương quyết định phải trừ khử Phức Tranh, với nhan sắc và khí chất như thế này, đừng nói là Thái tử, kể cả Đương kim Thánh thượng nhìn thấy cũng sẽ cưỡng ép bắt về cung cất giấu như ngọc.

Trong cung mỹ nhân vô số, nhưng người trước mắt ngoại trừ sắc đẹp còn có một loại khí chất mơ hồ, tựa như trăng sáng trên cao, khiến người ta dù biết rõ cậu đẹp không gì sánh bằng nhưng lại không dám khinh nhờn, chỉ sợ mạo phạm đến cậu.

Khó trách tổng quản thân tín của Thái tử là Chu Khánh Hòa lúc nào cũng ra sức bảo vệ Phức Tranh.

Quả thật cậu đã đánh trúng vào điểm yếu của mọi đàn ông trong thiên hạ. Nếu Thái tử cưới cậu về, có lẽ sau này ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không thể can thiệp được nữa.

Ngẫu Hà hít sâu một hơi, càng thêm quyết tâm với mục đích của mình, ả mỉm cười nhắc đến việc Thái tử cho mời.

"Thái tử hổ thẹn trong lòng, cũng muốn tự mình giải thích với công tử."

Phức Tranh liếc nhìn Ngẫu Hà một cái, chậm rãi nói: "Nếu muốn lừa ta ra ngoài để giết thì cứ nói thẳng, hà tất phải vòng vo tìm cớ?"

"Chuyện này..." Ngẫu Hà nghe vậy sững sờ, gần như siết chặt cánh tay của Lục Châu mới khiến bản thân không bật ra tiếng.

Ả nhanh chóng dằn xuống nỗi sợ hãi trong lòng, cười nói: "Công tử nói nặng lời rồi, Thái tử thật lòng với ngài, lúc này chúng ta đang ở trên thuyền hoa, đâu ai dám gây bất lợi cho ngài?"

Phức Tranh không đáp, chỉ dùng đũa gắp một trái mơ chua cho vào miệng, ăn xong cậu nhổ hạt vào chiếc khăn mà Xuân Hỷ đưa tới.

Những cử chỉ lười nhác này của Phức Tranh vẫn khiến người ta thích mắt, thậm chí lúc cậu mím nhẹ môi khi ăn, đôi môi đỏ mọng càng thêm mê người.

Phức Tranh không bận tâm đến những người vì cậu mà mất hồn, chỉ bình thản nói: "Thái tử còn không đấu lại Hoàng hậu, Hoàng hậu chỉ mong con trai bà ta tận mắt thấy ta chết để cắt đứt hy vọng, đừng nhớ nhung đến thứ tai họa như ta nữa, đúng không?"

Cậu có tài chiêm tinh, nếu không thể hiến sức cho Hoàng hậu thì tốt nhất nên diệt trừ, chỉ có Thái tử đầu óc kém cỏi mới chỉ biết nhìn gương mặt của cậu mà không quan tâm đến tài năng đặc biệt này, thậm chí còn muốn dâng cậu cho Du Hàn Châu. Quả thật chẳng khác nào tặng cho Du Hàn Châu một "bàn tay vàng".

Hoàng hậu không lo lắng mới lạ.

Giờ đây Ngẫu Hà đã toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không ngờ rằng Phức Tranh sẽ chặn họng khiến ả không nói được gì.

Tính toán đủ điều, lại không tính đến việc Phức tiểu công tử có tính cách như vậy, lời nào cũng dám nói.

Ngẫu Hà rơi vào thế khó xử, chỉ còn cách đánh vào tâm lý, cười gượng nói: "Phức tiểu công tử không tin tưởng Thái tử, e là Thái tử sẽ đau lòng lắm. Ngay cả cơ hội giải thích cuối cùng cũng không thể cho ngài ấy sao?"

Nếu là Phức Tranh trước đây, nghe thấy những lời này, nhớ lại tình cảm năm xưa, có lẽ cậu sẽ đồng ý.

Đáng tiếc Phức Tranh hiện tại nghe xong, mặt không đổi sắc nói: "Ta đã từng tin Thái tử, tiếc thay gã là con trai cưng của Hoàng hậu, không có bản lĩnh bảo vệ ta. Trách ai bây giờ? Suy cho cùng là có duyên không phận."

Ngẫu Hà: "..."

Cứu với! Ai nói với ả là tính tình Phức Tranh dịu dàng như nước vậy?

Lời tác giả:

Ngẫu Hà: Thật... đúng là "thảo mai"!

Phức Tranh: Ngươi đang mắng ta.

"Người tốt bụng": Vậy thì khiến cô ta không thể nói được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc