NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

"A Hạo! Da anh...!!?"

Uyển Đình Nhu hơi ngạc nhiên, đôi đồng tử giãn to mang theo sự tò mò hướng lên mặt Vương Thiên Ân.

"Không sao..."

Hắn đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô, thuận tay vén chúng sang một bên...

"Do tiết trời trở lạnh thôi.

Vương Thiên Ân cười, nụ cười dịu dàng, ấm áp như tia nắng mùa xuân.

"Em sớm đã biết cơ thể tôi rất dễ bị hút nhiệt... Không phải sao?"

Hắn bất giác quay sang, gõ nhẹ vào thái dương cô một cái...

"Ngốc, cất đôi mắt bồ câu đó vào đi."

"..."

"Làm như vầy..."

Hắn nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo lên, khẽ khom lưng, áp vào hai bên má...

"...sẽ giúp da tôi bớt trắng lại đấy."

"Thật ạ?"

Cô ngơ ngác hỏi lại, trong đáy mắt loé lên một tia sáng, không chút ngờ vực để yên hai bàn tay của mình ở trên đấy, tựa hồ ôm lấy khuôn mặt anh tuấn của hắn như đang sưởi ấm cho đôi gò má rét lạnh mà không hề hay biết rằng...

Hắn chỉ đang lừa cô thôi!

Làn da của hắn bình thường vốn đã như vậy, mỗi khi vào mùa đông, tiết tố thay đổi sẽ khiến làn da hắn trở nên nhợt nhạt và tái hơn bao giờ hết.

Cơ thể vì lượng hồng cầu thấp nên mới phải thường xuyên bổ sung thịt bò để lấy lại cân bằng, song, dạo gần đây, hắn chẳng những không ăn thịt bò mà đến cả gan bò cũng chẳng động đến.

Không phải vì sợ tốn kém, chỉ là thời gian này, hắn biết cô phải vất vả đi làm thêm, thậm chí là làm luôn ca của Lý Hân Nghiên để kiếm thu nhập chi trả cho những khoản phí trong nhà.

Chẳng những vậy, mỗi ngày, cô còn thường xuyên thay đổi chỗ mua thức ăn bên ngoài vì sợ không hợp khẩu vị của hắn, chỉ vì trước đó, hắn đã từng nói ra một câu bông đùa mà khi cả hai cùng nhau ngồi trên mái nhà ngắm sao...

"A Hạo, anh sẽ mãi ở bên cạnh em chứ?"

Vương Thiên Ân nghe thấy, khoé môi khẽ nhếch lên, hắn không nhìn vào mắt cô, chỉ nhàn nhạt đáp lại hai tiếng...

"Tất nhiên."

Đình Nhu quay sang, chìa ngón út ra, đôi mắt long lanh dán chặt lên người đàn ông bên cạnh, giống như đang chờ đợi một lời hứa...

"Mãi mãi không rời xa nhau nhé?"

Hắn cười nhạt, ung dung chống tay ngả người ra sau, ngẫm nghĩ vài giây mới khẽ nghiêng đầu, ánh mắt loé lên một tia tinh ranh, nở ra nụ cười tà mị...

"Khẩu vị tôi rất khó chiều, em nuôi nổi tôi ư?"

...

Vốn chỉ muốn trêu ghẹo cô một chút mà thôi...

Không nghĩ đến khả năng cô sẽ thật sự tin vào lời nói lúc đó?

Ngày hôm nay, trong lúc Đình Nhu đi làm, Vương Thiên Ân đã tự mình đi vào khu chợ, chính tay chọn từng loại rau, củ, quả, thậm chí là không hề trang bị thêm bất cứ một trang bị bảo hộ nào, đặt biệt là găng tay.

Đi suốt cả một buổi, mua biết bao nhiêu thực phẩm, hắn hoàn toàn dùng tay trần để cảm nhận, một việc mà từ trước đến nay hắn chưa từng!

Bất cứ ai đi ngang qua nếu có nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ nhất định sẽ lướt qua vì họ có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng...

Đây không thể nào là Vương thiếu Vương Thiên Ân mà họ biết!

Ắt hẳn, đây chỉ là một kẻ qua đường, hoặc có thể là một người họ hàng trong gia đình hắn cũng nên?

Quan tâm làm gì?

Trái Đất hơn bảy tỷ người, chắc chỉ là người giống người mà thôi!

Sao có thể chứ?

Chính bản thân hắn còn cảm thấy có chút bất ngờ...

Công việc như đi chợ này, loại thiếu gia sống trong nhung lụa như hắn sao có thể tự làm được chứ?

Người mà sáng thức dậy đã có hơn chục người hầu xung quanh đợi lệnh mà hiện tại lại tự đi chợ mua rau củ, thịt cá thì người hầu kẻ hạ nào chứng kiến phải cảnh này lại không thất kinh vì sốc?

Tuy thái độ của hắn từ trước đến nay vốn là bỡn cợt, ngả ngớn, đôi khi thích giở thói trêu ngươi người khác khiến người ta muốn một dao xiên chết hắn cho xong, nhưng nghiêm túc mà nói, cô là nữ nhân của hắn, sao hắn có thể để cô bương chải bên ngoài chỉ để nuôi thêm một miệng ăn là hắn được chứ?

Rời khỏi nhà đã được một năm, tiền dù có nhiều đến đâu, ngồi ăn không, núi cũng mòn, nếu không nhờ lần cuối cùng khi Uông Sở Diệu rời khỏi đã chuyển cho hắn năm mươi vạn tệ thì tiền sớm đã cạn kiệt từ lâu.

Nói là năm mươi vạn nhưng hiện tại chỉ còn có chưa đến một vạn (35 triệu), một phần vì phí phẫu thuật lần đó cho bà Ngọc, phần còn lại vẫn phải mượn thêm một trăm vạn từ tập đoàn, nhờ thư ký Chu sắp xếp ổn thoả mà số tiền vặt vãnh đó đến nay vẫn chưa bị Vương Sâm phát hiện.

...

Âu Dương Tu nhìn cảnh tượng thân mật trước mắt hồi lâu, nét mặt lộ vẻ sượng sùng, cuối cùng không nhịn được nữa, song, đành lên tiếng...

"Đình Nhu, vậy...vậy em tranh thủ dọn dẹp rồi về sớm. Anh về trước, gặp lại em sau."

Vương Thiên Ân nghe thấy, đôi mắt hẹp phút chốc đã trở nên đóng băng, khuôn mặt không có nửa điểm cảm xúc hướng về phía Âu Dương Tu..

Sao...sao tên này trông có vẻ đáng sợ thế nhỉ?

Âu Dương Tu bất giác rùng mình, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt...

Hắn tới từ địa ngục ư?

Sao có thể khiến cho người ta có cảm giác rét lạnh như vậy?

"Dạ, anh về."

Uyển Đình Nhu mỉm cười, lịch sự gật đầu.

"Ừ...Em về cẩn thận nhé, ngày mai anh lại..."

Âu Dương Tu vốn định nói "ngày mai anh lại ghé", nhưng chưa kịp nói hết câu, vừa định giơ tay lên chào tạm biệt thì ngay lập tức bắt gặp ánh mắt sụp xuống như đang muốn giết người của Vương Thiên Ân, bất giác khiến hắn giật mình, sau đó không biết là do thời tiết lạnh hay do đâu mà tự nhiên toàn thân Âu Dương Tu bỗng cảm thấy sởn gai ốc?

Song, hắn vô thức khựng lại, từ từ hạ tay xuống, cười cười gượng gạo, nửa chữ cũng không dám nói tiếp, xoay người liền đi thẳng, không dám ngoái đầu nhìn lại.

Nhìn Âu Dương Tu rời đi, Uyển Đình Nhu vẫn ngây ngốc nhìn theo mà không biết, ở ngay bên cạnh đang có một cặp mắt sắc lạnh như đang muốn nuốt chửng cô.

Đột nhiên, Vương Thiên Ân vươn tay, nắm lấy cằm Uyển Đình Nhu, tựa hồ ép buộc cô phải quay sang nhìn hắn...

"Tôi không thích em nhìn người khác như vậy."

Uyển Đình Nhu phút chốc không kịp phản ứng, lúc định thần lại có hơi ngạc nhiên, liền bật cười, nhẹ nhàng gạt tay hắn xuống...

"Anh đang nghĩ gì thế? Em và anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi. Em thậm chí còn không có ý gì với..."

"Thế còn hắn thì sao?"

Vương Thiên Ân cắt lời, nhàn nhạt hỏi ngược.

"Chẳng phải vừa mới bày tỏ với em?"

Bình luận

Truyện đang đọc