NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Uông Sở Diệu nghe thấy liền ngồi bật dậy, khuôn mặt phẫn nộ, sốt sắng hỏi:

"Thật sao? Ông mau hỏi xem tên đó hiện đang ở đâu vậy? Thằng chết tiệt, nó dám bỏ lại cháu ở lại đây một mình, chẳng nói chẳng rằng gì mà dám biến mất biệt không một chút tăm hơi."

Uông Sở Diệu hằn học tức giận, nghĩ thầm cái tên Vương Thiên Ân kia mà dám xuất hiện thì xem Uông Đại thiếu gia đây sẽ đập chết hắn như thế nào?

Uông Đại Đồng hỏi: "Vậy hiện tên nhóc đó đang ở đâu?"

"Dạ hiện tôi chưa điều tra được cậu ấy đang làm gì và sống như thế nào, nhưng theo dữ liệu mà người của chúng ta cung cấp thì cách đây năm tháng trước, cậu ấy đã chuyển đến khu phố Y ạ."

"Khụ. Ta biết rồi, mau gọi điện báo cho bên chủ tịch Vương biết tin tức con trai ông ta đi. Sẵn nói với ông ấy đừng gây khó dễ cho Thiên Ân, từ từ rồi liên lạc với nó, mối quan hệ cha con vốn đã không mấy tốt đẹp, đừng làm gì khiến mọi việc thêm tồi tệ hơn."

"Khi nãy trước khi gọi chủ tịch, tôi đã gọi cho bên Vương chủ tịch trước rồi ạ. Ông ấy không mấy quan tâm lắm, còn nói chủ tịch Uông không cần phải nhọc công, Vương thiếu gia sống đói khổ sẽ tự khắc lết thân về nhà, ông ấy từ lúc biết Vương thiếu gia bỏ nhà đi thì sớm đã đóng băng hết tất cả các tài khoản ngân hàng của cậu ấy rồi thưa chủ tịch."

"Chậc. Xem ra Vương Sâm cũng cao tay phết nhỉ?"

Uông Đại Đồng thở dài, tay bóp nhẹ vào huyệt nằm ở hai bên đầu sống mũi, xoa xoa tỏ vẻ mệt mỏi.

"Tôi biết rồi. Thư kí Lưu nghỉ ngơi sớm đi. Có tin gì báo lại tôi sau."

"Dạ, chủ tịch."

"Sao rồi ạ? Tên đó hiện đang ở đâu vậy ông? Cháu đến tìm hắn được không?"

"Trước mắt chúng ta chưa biết rõ được địa chỉ cụ thể, chỉ biết tên nhóc đó chuyển đến khu phố Y sinh sống cách đây không lâu thôi."

Uông Sở Diệu khẽ giật mình, vuốt cằm tỏ vẻ đăm chiêu:

"Khu phố Y?"

Thế chẳng phải là nơi Uyển Đình Nhu đang sinh sống sao?

Bình luận

Truyện đang đọc