NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

"Gì cơ?"

Lý Hân Nghiên thoáng kinh ngạc, cô thật tò mò muốn biết vẻ mặt của Âu Dương Tu lúc đó phản ứng ra sao?

"Ôi trời, vậy chắc anh ấy... sốc lắm nhỉ?"

"Ừ... nhưng cũng không thái quá như cậu."

Uyển Đình Nhu cười, nụ cười châm chọc lại phảng phất sự đáng yêu khiến người ta không thể ghét bỏ.

"Tớ!!... Hừ! Chuyện đấy còn không sốc thì chuyện gì mới sốc?"

Lý Hân Nghiên giận dỗi khoanh hai tay trước ngực...

"Nhìn cậu xem! Đường đường là bà cô già hai mươi năm, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc, bận rộn đến mức không có nổi một mảnh tình vắt vai, đùng một phát lại tuyên bố có bạn trai? Có quỷ mới tin!"

Lý Hân Nghiên bật lưỡi một tiếng...

"Cậu nhạt nhẽo số hai chẳng ai dám số một đấy! Người gì mà một ngày hai mươi bốn tiếng, vừa học vừa làm hết mười bảy, mười tám tiếng thì thời gian đâu ra mà yêu đương? Độc thân hai mươi năm... Đột nhiên nói có bạn trai, ai chẳng sốc?"

"Được rồi... được rồi. Là tớ sai. Tớ chịu tất. Xin lỗi vì đã không nói với cậu. Đáng lẽ ra tớ phải nên nói từ sớm..." 

Uyển Đình Nhu nắm lấy hai tay Lý Hân Nghiên, giọng điệu ngọt ngào dỗ dành cô...

"Đại mỹ nữ của tôi ơi... Tha lỗi cho tôi nhé."

"Một chầu tôm hùm đất?"

Lý Hân Nghiên chìa bàn tay ra, nét mặt mang theo vẻ xinh đẹp vốn có, cô nhìn Uyển Đình Nhu, đôi mắt hoa đào ánh lên một tia tinh nghịch.

"Chốt!"

Uyển Đình Nhu nắm lấy bàn tay, khoé môi vô thức nở nụ cười, nụ cười nhè nhẹ lan ra bên môi.

...

Hơn một giờ sáng...

Hai cô bạn thân sau khoảng thời gian bận rộn trước đó thì đêm hôm nay mới có thể rảnh rỗi ở cạnh nhau, được dịp cùng ngồi xuống trò chuyện, ăn khuya, sau đó xem phim đêm, nói hơn tám trăm câu chuyện trên trời dưới đất mà vẫn chưa hết chuyện... 

"Tiểu Nhu của chúng ta trưởng thành rồi... biết yêu rồi. Người mà cậu chọn, hẳn phải là một người đàn ông đáng tin cậy... Có phải không?"

"Ừm... Tớ tin anh ấy."

Lý Hân Nghiên và Uyển Đình Nhu cùng nhau nằm ở trên giường, mặt đối mặt, hiện tại đã hơn hai giờ sáng nhưng trong căn phòng vẫn vang vọng tiếng cười nói khúc khích của hai cô gái.

"Nghiên Nghiên à... có điều này tớ muốn hỏi cậu?"

"Ừ... Cậu hỏi đi." 

"Ừm thì... chuyện là..."

Uyển Đình Nhu thoáng ngập ngừng, cô thật không biết nói sao cho giảm bớt tính căng thẳng trong câu chuyện.

"Sao cậu trông ấp úng thế? Có chuyện gì sao?"

"Không... không phải"

Uyển Đình Nhu vội xua tay.

"Chuyện là... tớ muốn hỏi, cái hôm Đông Chí ấy, cậu có ghé sang nhà tớ để đưa sủi cảo giúp anh Âu Dương, có phải không?"

"Đúng rồi!... Sao vậy? Ăn không ngon sao?"

Lý Hân Nghiên nhìn vào ánh mắt Uyển Đình Nhu, đối phương còn chưa kịp cất lời thì cô đã phát hiện ra sự chần chừ trong ánh mắt...

"Này này... Đừng nói với tớ là cái tên đó không để cho cậu ăn nhé?"

Cô gằn giọng hỏi, nhưng Đình Nhu vẫn chưa trả lời thì cô đã chốt hạ...

"Hừ! Biết ngay mà!"

"Thôi mà... Anh ấy là bạn trai tớ, đương nhiên sẽ không thích bạn gái mình ăn đồ ăn của người đàn ông khác mang đến rồi. Tối hôm đó anh ấy còn đích thân gói sủi cảo cho tớ ăn đấy. Đã nói anh ấy không phải người xấu mà cậu cứ..."

"Rồi, rồi! Biết rồi. Người xấu là tôi!"

Lý Hân Nghiên gật gật, vẻ mặt rõ vẻ mệt mỏi, song, cô lại hỏi...

"Thế thì sao? Có gì lạ đâu? Cậu cũng đã nói anh ta không để cậu ăn thì chắc mang vào trong liền vứt đi chứ gì?"

"Không."

"Hả?"

Lý Hân Nghiên thoáng ngạc nhiên...

"Không vứt đi thì để làm gì?"

"Anh ấy mang cho chị Lư Khâu."

"Cái gì?"

Lý Hân Nghiên cảm thấy lửa giận trong lòng cô bắt đầu sục sôi lên, chỉ cần Uyển Đình Nhu nói thêm vài lời tốt đẹp về người đàn ông này nữa thì chắc có lẽ cô sẽ phun trào giống như núi lửa mất.

Không phải chứ? Ban nãy Tiểu Nhu có nói đến mối quan hệ giữa hắn và bà cô này không tốt... Hắn thậm chí còn thẳng thừng quát tháo bà ta khi bà ta suýt làm Tiểu Nhu ngã? Vậy tại sao lại nói giống như... mối quan hệ trước đó có vẻ tốt nhỉ?

Khuôn mặt Lý Hân Nghiên lộ vẻ đăm chiêu, cô suy nghĩ hồi lâu, chợt nhớ đến những câu chuyện đã xảy ra dạo gần đây mà Uyển Đình Nhu đã kể cho cô nghe, cô xâu chuỗi lại tất cả, khoé môi vô thức nhoẻn miệng cười...

"Được lắm... Rất có cá tính đấy!"

Nhưng mà đàn ông thâm sâu như vậy... có hơi nguy hiểm.

"Cái gì được cơ?"

Uyển Đình Nhu ngây ngô hỏi lại.

"Ôi trời, Tiểu Nhu... đến giờ mà cậu vẫn chưa nhận ra sao?"

Lý Hân Nghiên gật gù, vuốt vuốt cái cằm nhỏ nhắn.

"Tuy bình thường anh ta khá đáng ghét, nhưng mà phải công nhận, chiêu này của anh ta đúng là cao tay."

"Cậu nói gì mà... sao tớ nghe chẳng hiểu gì hết vậy?"

"Đây này, để tớ phân tích cho nhé. Có phải cậu thắc mắc tại sao anh ta lại mang sủi cảo sang cho bà cô đấy mà không vứt đi có phải không?"

"Ừm."

Uyển Đình Nhu gật gật.

"Tốt! Bây giờ cậu nghe đây. Theo suy đoán của tớ thì có hai khả năng. Một là anh ta vừa mang ra bên ngoài thì đã gặp phải bà cô đấy bước sang, chưa kịp đổ vào thùng rác nhưng vì bị tiếp cận nên đã nghĩ rằng, đổ thùng rác hay cho bà ta thì cũng như nhau cả thôi, dù gì chả phải đồ bỏ đi, cho bà ta cũng giống như đổ vào thùng rác. Trường hợp thứ hai, thâm sâu hơn cả trường hợp đầu tiên... "

Lý Hân Nghiên ngồi bật dậy, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

"Trước đó cậu đã từng nói, nhà thím Cẩm có nuôi một em Husky rất dễ thương, chiều nào cậu và anh ta đi dạo cũng ghé sang thăm nó, ngày hôm đó còn mang đồ ăn qua cho nó, nhà thím Cẩm chỉ cách nhà cậu có vài bước chân. Vậy cậu nghĩ xem... hà cớ gì ngay lúc đó anh ta lại không mang qua cho nó mà lại cho bà cô Lư Khâu?"

"Là chị Lư Khâu."

Uyển Đình Nhu khẽ thở dài.

"Hừ! Không thích! Chẳng phải bà ta là người đã đẩy bạn tớ xuống cầu thang sao? Đồ đàn bà xấu xa!"

Có vẻ như... giả thuyết một khá giống với suy nghĩ ban đầu của mình, không đến mức giống như Nghiên Nghiên diễn tả, nhưng mà...

Uyển Đình Nhu suy nghĩ hồi lâu, dường như trôi qua hơn nửa thế kỷ, cô mới lên tiếng xác nhận...

"Là xem chị ấy không bằng một con chó ư?"

"Chính xác! Nói đúng hơn là... Anh ta xem trọng con chó đó còn hơn cả bà cô kia!"

Thấy Uyển Đình Nhu vẫn còn đang suy nghĩ mà ngẩn người ra, Lý Hân Nghiên liền mạnh dạn nói lại một lần nữa để khiến cô bạn tâm phục khẩu phục...

"Chắc đến hiện tại vẫn còn đang nghĩ A Hạo của cậu hiền lành lắm... Hừ! Ban đầu nhìn thấy anh ta là tớ đã cảm nhận được một luồng âm hiểm rồi... Đây này, tớ nói lại một lần nữa cho nghe, không giống như những gì mà cậu đã nhìn thấy đâu, có lẽ từ trước khi bà cô đấy chuyển đến nhà cậu sinh sống thì Trần Thiên Hạo đã có thành kiến với bà ta rồi, tin tớ đi... Lý Hân Nghiên này mà phán thì chỉ có đúng một trăm lẻ một phần trăm thôi!"

"Nhưng mà... A Hạo ngoài đến trường ra thì hầu như tất cả thời gian còn lại của anh ấy đều là ở trong nhà thôi, anh ấy không phải kiểu người thích đi xã giao... Vậy tại sao lại biết chị Lư Khâu trước đó được chứ?"

"Cậu hay thật! Nói như thể cậu quản được anh ta chắc?"

Lý Hân Nghiên thở hơi lên, giống như lấy hết sự kiên nhẫn ra để giảng dạy cho một đứa trẻ vừa bước ra tình trường, không có kinh nghiệm nhìn thấu tâm tư đàn ông.

"Chẳng phải trước đó tớ đã nói người đàn ông của cậu rất nguy hiểm sao? Anh ta không phải là đẹp trai bình thường đâu! Là vô cùng... vô cùng đẹp trai đấy! Bản thân anh ta đã là một vũ khí rồi nên xung quanh mới có nhiều người dòm ngó, mà Lư Khâu kia... chắc chắn không phải ngoại lệ!"

Lý Hân Nghiên vừa nói vừa hớp một ngụm nước.

"Cậu nghĩ khu phố này kín tiếng lắm à? Bà ta tai tiếng như vậy, ít nhiều chắc anh ta cũng có nghe qua. Vả lại, nếu tớ đoán không lầm thì có phải trước đó, cậu đã từng nói... Cậu không thích tính khí của anh ta có phải không?"

Uyển Đình Nhu khẽ gật đầu, nhàn nhạt đáp lại một tiếng "Ừm"...

"Tớ nói... tớ không thích anh ấy hung dữ."

"Ôi trời! Thế thì phải rồi! Bà cô của tôi ơi... Anh ta đúng là yêu cậu đấy. Thử nghĩ xem... Rõ là khinh thường như vậy mà lại vì một lời nói của cậu mà cố nhẫn nhịn để có thể chung sống với bà ta? Trong khi bà ta năm lần bảy lượt ngấp nghé bạn trai cậu? Hẳn là anh ta cũng nhận ra từ lâu rồi... chẳng qua là không muốn nói với cậu thôi. Vậy mà cậu vẫn còn ngây thơ cho rằng anh ta hiền lành ư? Nếu không phải vì cậu thì Lư Khâu đó dù có chết rục ở bên đường thì anh ta cũng chẳng thèm bận tâm đâu!"

Bình luận

Truyện đang đọc