NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Bầu không khí bỗng lặng im như tờ.

Ánh mắt thâm tình của Vương Thiên Ân dần dần ảm đạm, bởi vì hắn thấy rõ sự thay đổi tâm tình trong mắt cô.

Từ bắt đầu dao động dần dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Hắn thở dài nặng nề đi vòng qua phía bên kia chiếc bàn, tại vị trí cô đang ngồi, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc cô, ôm đầu cô tựa vào thân...

"Em gái của tôi, em còn đang đi học. Là một người anh tốt, tôi không nên can thiệp vào việc nếu có ai đó ngỏ lời với em vào thời điểm này sao?"

Uyển Đình Nhu định thần, nghe thấy hắn nói cũng có lý, cô mới chợt nhận ra hiện thực, thật không biết ban nãy cô đang trông mong điều gì?

Cứ ngỡ rằng hắn đang...

"Tiểu Uyển..."

Vương Thiên Ân khẽ gọi, vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Đang nghĩ gì đấy?"

"Dạ không, em hiểu rồi."

Uyển Đình Nhu ngẩng mặt liền mỉm cười, chắc là cô đang nghĩ nhiều rồi, sao có thể giống như suy nghĩ của cô được chứ?

Không thể nào...

Sau khi ăn xong, Uyển Đình Nhu dọn dẹp một lượt, lúc cô đem hết đống bát đĩa vào bên trong, khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô, không hiểu sao lại bất giác hỏi ra một câu...

"Em thích tôi không?"

"Thích chứ..."

Đình Nhu thản nhiên đáp lại, dường như không cần suy nghĩ.

"Rất thích."

...

Bầu trời đêm âm trầm tĩnh mịch.

Trên mái nhà bên dưới bầu trời sao, có hai con người đang cùng nhau ngắm trăng, người ngồi, người lại lấy tay gối đầu, khung cảnh trăng thanh gió mát hoạ nên một bức tranh vô cùng thơ mộng, thâm tình...

"Ban nãy em nói thích tôi, là thích như một người anh trai sao?"

Đôi mắt bồ câu của Đình Nhu thoáng nghi hoặc, song, cũng không không để tâm nữa mà thẳng thắn trả lời hắn.

"Ừm."

...

Sau khi nghe cô trả lời, Vương Thiên Ân không biết tâm trạng của mình như thế nào?

Một bên, hắn kiên quyết không muốn cô phải lòng Trần Thiên Hạo quái gở này, nhưng mà, ở phương diện khác, hắn đã nhiều lần "đấu tranh" mỗi khi ở cạnh cô.

Điển hình là tối hôm qua, sau khi Đình Nhu ngủ, Vương Thiên Ân mới mở mắt ra, hắn hoàn toàn không thể chợp mắt đối với cái khung cảnh như muốn "giết người" ở ngay bên cạnh, song, hắn đã một mạch đi vào phòng tắm, xả nước, đứng bên dưới thật lâu, gột rửa tất cả dục vọng đang bủa vây lấy hắn như đang muốn thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng hắn ngay lúc này.

Một bên tay chầm chậm lên xuống, thoạt sau lại tăng tốc không ngừng, Vương Thiên Ân nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên, từng hơi thở nặng nề phả ra mạnh mẽ, mặc cho từng dòng nước chảy xuống như tắm, đã bao lâu rồi, hắn không làm hành động này khi ở cạnh phụ nữ?

Có lẽ, hắn đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của tiểu yêu tinh này rồi.

Đáng lẽ, hắn không nên trêu chọc cô, hiện tại bản thân phải khốn khổ như vậy, tự đùa với lửa, tự mình châm ngòi, sau đó lại phải tự mình giải quyết?

Ánh mắt Vương Thiên Ân dần dần khôi phục thần sắc, hắn nhìn thằng vào đôi mắt trong veo của Đình Nhủ, hỏi...

"Em sẽ yêu một người như thế nào?"

Uyển Đình Nhu giống như gặp phải một câu hỏi khó, cô khẽ giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, được ánh sáng huyền ảo của mặt trăng bao quanh khiến cô càng thêm phần thanh toát, dịu dàng...

Loại dịu dàng này vốn sống động, giống như nước chảy róc rách, tiếng nước chảy kích thích chỗ sâu nhất trong lòng hắn.

Ánh mắt cô ngời sáng...

"Một người khiến em tin tưởng, luôn bảo vệ và che chở cho em, quan trọng là, anh ấy không được giấu diếm em bất kì điều gì cả."

Vương Thiên Ân sau khi nghe xong, hắn lại trầm mặc một lúc lâu...

Hắn không biết tại sao ban nãy mình lại có phản ứng như thế, bởi vì ở trong đầu hắn, sau khi nghe thấy cuộc gọi của Âu Dương Tu, dường như mọi dự định ban đầu đều biến mất, trong đầu bỗng chốc trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì hết, cư nhiên đoạt lấy chiếc điện thoại đó và thẳng thừng nói ra suy nghĩ của mình.

Loại "không đồng ý" mà hắn nói, nếu nói trắng ra có nghĩa là...

Không đồng ý để em đến với người đàn ông khác, không đồng ý đợi chờ gì cả, người mà em được phép đợi chỉ có thể là một mình tôi - Vương Thiên Ân này mà thôi!

Ngày đó, khi tôi cõng em, trong cơn say, em đã nói rằng em thích tôi, em đã hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi...

Em phải chịu trách nhiệm với tất cả những lời nói đó!

Nếu em dám nuốt lời, tôi sẽ không tha thứ cho em!

Đình Nhu giống như chú mèo con ngoan ngoãn, hai tay vòng qua hai đầu gối, cô nghiêng đầu, suy nghĩ điều gì rồi nhìn đàn ông cao to nằm ở bên cạnh, ngây ngô hỏi...

"A Hạo, thế còn anh? Anh sẽ thích một người như thế nào?"

"Em."

Hắn trả lời, giọng nói vô cùng thản nhiên, nhẹ nhàng giống như lá cây rơi xuống mặt hồ yên ả, lẳng lặng trôi theo dòng nước.

"Em sao?"

Cô kinh ngạc, đôi mắt luôn tĩnh lặng hàm chứa sự nghi ngờ nhàn nhạt, ngay lập tức quay sang nhìn Vương Thiên Ân.

Không đợi hắn đáp lại, cô đã vội vàng phản bác...

"Nhưng anh là anh trai em kia mà?"

Vương Thiên Ân quay đầu nhìn Đình Nhu, một đôi con ngươi sâu thẳm như đêm đen giống như nhìn thấu được cô, hắn nhếch mép cười...

"Anh trai thì không thể yêu sao?"

Uyển Đình Nhu nhìn chằm chằm Vương Thiên Ân, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, hắn thoạt nhìn tuy có hơi kỳ quái, lại có một sự âm hiểm khó lường, nhưng cô biết hắn thích đùa, lại rất hay trêu chọc cô, hắn hỏi câu này, chắc không có ý gì khác đâu nhỉ?

Uyển Đình Nhu lặng lẽ suy ngẫm, khuôn miệng xinh đẹp cất lên thanh âm dịu dàng...

"Anh trai thì có thể thích nhưng không thể yêu, hai loại tình cảm này, em cho rằng chúng rất khác nhau, nếu cuộc đời này có thể chọn một người để yêu, em nhất định sẽ chọn một người thật xứng đáng, người đàn ông có thể khiến em phải hi sinh tất cả để yêu, yêu đến suốt đời suốt kiếp, thậm chí là có thể chết vì người ấy!"

Có thể hi sinh tất cả để yêu?

Thậm chí là chết ư?

Mặc dù sau bao nhiêu đắng cay mà hắn đã trải qua trong tình yêu, niềm tin đối với phụ nữ sớm đã không còn, nhưng khi nghe thấy đáp án này từ cô, trong lòng bỗng cảm thấy có chút dao động, nếu đã là một thứ tình cảm khiến cả hai trái tim phải trói buộc vào nhau...

Mà cô, lại là người khẳng định điều đó với hắn thì kỳ thực, ván bài tình yêu này xứng đáng được đánh cược một lần nữa, vì dù sao...

Cô cũng đã hứa sẽ mãi mãi ở cạnh hắn, vĩnh viễn không bao giờ rời xa!

Vương Thiên Ân nhìn Đình Nhu, cánh môi chẻ nở ra nụ cười cuốn hút đầy mê hoặc, ngón tay thon dài khẽ đan xen vào từng nếp tóc mềm mượt của cô, vuốt nhẹ...

Mặt Đình Nhu càng đỏ ửng hơn, cô như chìm đắm trong đôi con ngươi dịu dàng của Vương Thiên Ân, muốn thoát ra cũng không thể thoát được, cô bị lạc trong bóng hình tuyệt mỹ như bức tranh của hắn.

Loại cảm giác giống như khi ấy, hoàn toàn mụ mị, hoàn toàn u mê, giống như bị thôi miên, trong giây phút cũng không biết được bản thân mình vừa làm ra loại chuyện điên rồ gì?

Đình Nhu cười dịu dàng, nụ cười ngây thơ, thuần khiết...

Cô vô tư nói ra những lời hứa khi đó cùng hắn mà không hề hay biết rằng, hắn sớm đã ghi sâu vào trong tâm trí, mà cái ngoắc tay khi ấy, chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc...

Cô đã lập khế ước với quỷ!

Bình luận

Truyện đang đọc