NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Uyển Đình Nhu xoay người, cô muốn rời khỏi đây, Trương Hâm Đình nhìn sang hướng khác, hốc mắt bỗng ngấn lệ, gọi lớn:

"Anh Sở Diệu!"

Uyển Đình Nhu động tác bất giác dừng lại, cô cũng thuận theo thanh âm mà quay sang, nhìn về phía dãy hành lang, Uông Sở Diệu đang vội vàng đi tới.

Uyển Đình Nhu?! Cô ấy sao lại ở đây?

Hắn nét mặt đầy lo lắng, một chân khuỵ xuống bên cạnh Trương Hâm Đình, ánh mắt dò xét nhìn khắp tứ phía hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Thoáng liếc mắt nhìn sang Uyển Đình Nhu đang đứng cạnh, khuôn mặt thờ ơ chẳng buồn nhìn lấy hắn một cái.

"Em còn đang ốm. Sao lại ngồi bệt dưới đất thế này?"

Trương Hâm Đình cười thầm, khoé mắt đỏ hoe, từng hàng nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống, càng nói càng to, dường như uất ức ứ động liền gào lên:

"Là chị ta! Chị ta đã đẩy em!"

Uyển Đình Nhu đảo mắt một vòng, ngữ điệu của mấy ả bạch liên hoa, cùng là phận nữ nhi, cô lại còn không nhìn ra sao?

Thầm nghĩ, nếu Uông Sở Diệu buộc tội thì cô cũng sẽ chẳng bận tâm mà thanh minh. Tuỳ hắn muốn nghĩ sao cũng được. Cô sẽ thuận theo để cả hai người bọn họ toại ý.

Uông Sở Diệu bất động vài giây, hắn không phải đang bỡ ngỡ về điều mà Trương Hâm Đình nói văng vẳng bên tai. Hắn là đang ngỡ ngàng việc Uyển Đình Nhu tại sao lại ở trong bệnh viện này?

Lại còn biết đến Trương Hâm Đình?

Nghĩ vậy, Uông Sở Diệu liền tìm kiếm câu trả lời:

"Đình Nhu?"

"Em và Đình Đình biết nhau sao?"

Trương Hâm Đình chột dạ:

"Em không biết chị ta"

Liền cất giọng chặn trước:

"Chị ta chướng mắt em nên mới..."

"Tiếp cận cô sao?"

Uyển Đình Nhu mỉm cười nói chèn vào:

"Là tôi chướng mắt hay là cô đang muốn gián tiếp cảnh cáo tôi đừng lại gần anh Sở Diệu của cô?"

Đình Đình đã từng gặp qua Đình Nhu sao?

"Không!"

Trương Hâm Đình hét lớn, chấn kinh không nhỏ, lập tức đứng phắt dậy, không đến một giây đã lớn giọng nói:

"Chị ta nói dối! Em chỉ là muốn nói với chị ta đừng tơ tưởng về những thứ vốn không thuộc về mình."

Uông Sở Diệu thất sắc nhìn Trương Hâm Đình, cô ta khẽ giật mình, biết bản thân vừa hớ lời, không kịp chặn cái miệng oang oang lại, Trương Hâm Đình nhìn sang hướng khác, mím chặt môi.

Mặt Uyển Đình Nhu không biến sắc, cô nhướn đôi mày xinh đẹp lên, ngữ điệu ngạo mạn:

"Thế nào? Tôi nói không sai chứ?"

"Uông tiên sinh."

Ba chữ "Uông tiên sinh" ngay lúc này được thốt ra từ cô quả là sát thương không nhỏ.

Suốt quãng thời gian cố xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, giờ đây chỉ vì đứa em gái không cùng huyết thống này mà tan biến vào cát bụi. Hắn còn biết nói gì hơn ngoài câu:

"Đình Nhu, tôi thành thật xin lỗi. Đình Đình còn nhỏ không hiểu chuyện. Em đừng để lòng. Tôi ở đây thay mặt Đình Đình..."

"Anh Sở Diệu không cần xin lỗi! Em không muốn!"

Vẻ mặt của Trương Hâm Đình thật khó chịu, giọng điệu cũng đay nghiến hơn. Trương Hâm Đình như chẳng cần quan tâm tới thế sự nữa, đã điên tiết đạt tới đỉnh điểm nên cái gì cũng có thể nói ra được:

"Là do chị ta không biết thân phận, vốn dĩ chỉ là một trò cá cược của anh với Uông gia gia. Chị ta đã không biết thì để em nói cho chị ta biết. Anh Sở Diệu cũng có xem trọng cái mối quan hệ này đâu? Tại sao lại phải xin lỗi chứ? Trò chơi thôi mà? Đứa con gái như chị ta mà cũng xứng..."

"Đình Đình! Im ngay!"

Uông Sở Diệu nghe thấy vẻ mặt bỗng thất kinh, lớn tiếng ra lệnh.

Trương Hâm Đình sững sờ, khuôn mặt chưng hững câm như hến, phút chốc không nhìn ra người đàn ông trước mặt có thật sự là "anh Sở Diệu" của cô ta nữa hay không?

Anh Sở Diệu quát mình sao?

Vì một con ả chỉ mới quen biết?

Đúng là người tính không bằng trời tính.

Uông Sở Diệu thật không thể ngờ được cái vụ cá cược vớ vẩn tạo nên mối quan hệ giữa cả hai, lại bị vạch trần ngay giữa chốn bệnh viện như thế này?

Tận cùng của khó xử, tình thế "ba mặt một lời" khiến hắn ở trước mặt Uyển Đình Nhu ngay lúc này, cảm giác như đang muốn đào một cái hố chui xuống cho xong.

Càng không hiểu cớ sự nào mà Trương Hâm Đình lại biết?

Uông gia gia nói với em ấy sao?

Trong phút chốc quá nhiều câu hỏi trỗi dậy làm hắn không biết nên đối mặt với cô thế nào, phút chốc á khẩu mất một lúc lâu.

Trương Hâm Đình đay nghiến không chịu dừng, khuôn mặt đắc ý cười khẩy, mắt nhìn trừng trừng về phía Uyển Đình Nhu:

"Cút đi! Đồ mạt hạng không biết liêm sỉ!"

"Đình Đình!!!"

Uông Sở Diệu quát lớn:

"Em có thôi ngay đi không hả?"

Cô hơi cúi đầu xuống, thanh âm rất nhẹ nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định:

"Của cô tất. Tôi đây không dám."

Uyển Đình Nhu thở dài:

"Uông tiên sinh, xin lỗi vì đã cố "tiếp cận" anh."

"Đình Nhu tôi..."

Ánh mắt Uyển Đình Nhu ngày càng chua xót, rất lâu, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông đang đứng trước mặt, dùng hết khí lực ném ra ba chữ:

"Thôi đủ rồi!"

Uông Sở Diệu thất kinh, nghe thấy Uyển Đình Nhu lớn tiếng, hắn giật bắn, nắm lấy cổ tay cô:

"Nghe tôi giải thích, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu. Thực ra..."

Chưa kịp nói hết thì Uyển Đình Nhu đã giật phăng cánh tay ra. Cô cất giọng, từng chữ từng chữ tuy nhẹ nhàng mà uy lực:

"Tôi không phải là trò đùa của đám thượng lưu các người. Vậy nên..."

"Đừng ai trong các người đến làm phiền tôi nữa!"

Uyển Đình Nhu vừa nói xong đã xoay người, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt Uông Sở Diệu dứt khoát rời đi.

Lúc này, cô thực sự đã bỏ cuộc.

Uông Sở Diệu không kịp phản ứng, khuôn mặt cư nhiên tối sầm lại trừng mắt nhìn Trương Hâm Đình:

"Tại sao lại nói dối?"

Hắn thở dài, khoé miệng khẽ nhếch lên:

"Em theo dõi anh sao?"

"Từ bao giờ mà em lại có cái quyền xen vào cuộc sống của anh?"

Gương mặt Trương Hâm Đình cứng đờ, ánh mắt tràn đầy bất mãn không nói thêm lời nào, liền lườm mắt căm phẫn, đứng dậy rời đi.

Để lại Uông Sở Diệu một mình đứng đó suy ngẫm.

Không gian lại rơi vào trạng thái yên ắng dị thường.

Cảm xúc của hắn hiện tại đang rất hỗn loạn.

Chợt...

Uông Sở Diệu như nhận ra một điều gì đó, nhanh chóng đuổi theo Uyển Đình Nhu.

Bình luận

Truyện đang đọc