NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Cả hai đã ngồi được một lúc lâu nhưng không ai mở lời nói gì làm bầu không khí càng trở nên ngại ngùng và ngột ngạt.

Bỗng, Uông Sở Diệu hỏi:

"Uyển tiểu thư xinh đẹp lại tốt bụng như vậy, hẳn là đã có nửa kia rồi nhỉ?"

Đình Nhu nghe thấy, lúng túng suýt thì rơi cả nĩa ăn. Mặt đỏ bừng cúi xuống, cô trả lời:

"Tôi...chưa ạ."

Uông Sở Diệu nghe thấy vậy thì mắt sáng rực lên, vẻ mặt hớn hở ngồi bật dậy:

"Thế nghĩa là tôi sẽ có cơ hội..."

Uyển Đình Nhu đơ ra như tượng, khuôn mặt cô bỗng cứng đờ tròn mắt nhìn Uông Sở Diệu.

"À..."

Hắn biết bản thân vừa bị hớ nên nhanh trí chữa lửa:

"E hèm. Ý tôi là..."

Trở thành bạn trai em.

Ánh mắt lảng tránh đi vài giây. Cuối cùng hắn cũng tìm ra được một lí do thích hợp:

"Cơ hội được làm bạn."

Cố gắng bịa ra thêm một lí lẽ khác nghe thuyết phục hơn:

"Nếu em có bạn trai rồi thì cơ hội của tôi sẽ bị thu hẹp lại mất. Không phải vậy sao?"

Uyển Đình Nhu mỉm cười, chìa tay ra:

"Uông tiên sinh, rất vui được làm bạn với anh. Xin được chỉ giáo nhiều hơn."

"Đừng khách sáo, đừng khách sáo. Đều là bạn với nhau cả mà. Sau này có cơ hội chắc chắn sẽ hiểu nhau nhiều hơn."

Uông Sở Diệu vừa nói vừa bắt tay rối rít, miệng thì nói là làm bạn nhưng hiện tại trong lòng hắn chẳng khác gì một đứa trẻ được đi trẩy hội.

Cái tên ở nhà đối diện không phải bạn trai em thì hay rồi. Tôi chỉ cần biết bấy nhiêu đó thôi là đủ.

Cuối cùng thì buổi tối gặp mặt cũng diễn ra đúng như mong đợi của Uông Sở Diệu.

Trước đó, cứ mãi nghĩ đến việc sẽ không tiến thêm được bước nào nữa thì lòng hắn lại bồn chồn, lo lắng vì lời cá cược khi ấy với ông nội.

"Uông tiên sinh..."

"Em cứ gọi tôi là Sở Diệu, đừng gọi là Uông tiên sinh nữa. Nghe khách khí lắm."

Uông Sở Diệu giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của Đình Nhu làm cô khẽ giật mình, lấy xuống một sợi chỉ không biết như thế nào mà lại dính trên tóc cô.

"Tôi có thể gọi em là Đình Nhu được không?"

Đình Nhu vừa định trả lời thì cùng lúc đó, Trần Thiên Hạo dáng vẻ bực dọc đăm đăm đi ra, trên tay mang một túi rác ném mạnh vào thùng chứa trước nhà, thái độ hằn học không biết là ai đã đắc tội gì với hắn. Nhìn thấy cảnh Uyển Đình Nhu cùng Uông Sở Diệu cùng nhau về nhà. Hắn đảo mắt, nghĩ thầm:

Tiến triển tới mức này rồi cơ đấy. Hay ho thật.

Thấy Trần Thiên Hạo nhìn chằm chằm vào mình. Uông Sở Diệu hỏi Đình Nhu:

"Cái tên hàng xóm của em, có thật là em không có quan hệ gì với hắn? Sao tôi cứ cảm giác như là..."

"Không sao, anh đừng để ý cậu ấy. Tuy bề ngoài có vẻ hơi kì quái và khó gần nhưng thật ra cậu ấy không phải là người xấu đâu."

"Lúc nào hắn cũng đeo khẩu trang thế à?"

"Hầu như là vậy. Dù ở nhà hay ra ngoài thì ban ngày, cậu ta còn đeo cả kính râm cơ."

Uông Sở Diệu tỏ vẻ kinh ngạc:

"Kính râm á?"

Ở nhà cũng đeo thì chỉ có thể là...

"Cậu ấy bảo, là kính chống mù màu."

Ngẫm nghĩ một lúc, Uông Sở Diệu nói tiếp:

"Dù sao thì, tôi nghĩ hắn đeo kính che lại, trông có vẻ dễ coi hơn đấy."

Uông Sở Diệu không muốn phủ nhận, nhưng quả thật ánh mắt khi Trần Thiên Hạo nhìn hắn trông rất quen thuộc, cứ như hắn đã từng thấy qua rất nhiều lần. Vả lại, cảm giác ánh mắt đằng đằng sát khí đó cứ trừng trừng vào hắn, tuy chỉ là vài giây nhưng lại khiến hắn cảm thấy có hơi đáng sợ.

Đang trong tâm tư suy nghĩ, cố nhớ ra là rốt cuộc đã từng thấy qua ở đâu thì...

RẦM!!!

Trần Thiên Hạo bỏ vào nhà. Tiếng đóng cửa của hắn mạnh đến nỗi làm Uông Sở Diệu giật bắn cả người.

Chết tiệt! Chả nhớ ra được gì cả.

Uông Sở Diệu nghĩ thầm. Hắn lầm bầm:

"Ánh mắt trông cứ như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình không bằng."

Bình luận

Truyện đang đọc