NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Hừ! Chung quy vẫn là muốn mình đến đây làm việc.

Uyển Đình Nhu đảo mắt, khuôn mặt rõ vẻ mệt mỏi, cô thở dài, vừa định đứng lên thì Tiêu Lang đã nhanh hơn một bước, đặt bàn tay mình lên tay cô giữ lại, lườm cô một cái...

"Được, được, tôi kể là được chứ gì? Đùa với cô chẳng vui chút nào cả."

Uyển Đình Nhu lạnh nhạt rút tay ra.

"Lão đại của chúng tôi ngày hôm đó vì ẩu đả với hắn nên mới bị ba của anh ấy cấm đến đây trong vòng hai năm. Chính vì vậy nên mọi việc quản lý ở đây hiện tại là do tôi phụ trách."

Nói xong, Tiêu Lang cười cười, vỗ vào vai Đình Nhu.

"Bởi thế, nên biết ơn tôi đi. May mắn cho cô là ban nãy gặp tôi đấy, nếu là anh trai tôi thì đã không ra tay nghĩa hiệp như vậy rồi."

"Anh ta tồi vậy sao?"

Uyển Đình Nhu bất giác hỏi.

"Cái gì cơ?"

Tiêu Lang nghe thấy mà không khỏi bật cười thành tiếng, một tràn cười giòn tan cư nhiên vang vọng khắp căn phòng, khiến Uyển Đình Nhu cảm thấy vô cùng khó hiểu?

Tiêu Lang ở bên cạnh Dương Tâm Khắc từ nhỏ đến lớn, gặp phải không biết nhiêu bao là chuyện đâm chém, giết chóc, nếu không phải là cảnh anh em hắn người này tiễn người kia thì cũng là vì có kẻ phản bội mà phải thanh toán lẫn nhau, tranh giành địa bàn, vô số chuyện... nhưng chưa từng thấy có một ai dám phán xét anh trai hắn như vậy cả, không biết nếu để Dương Tâm Khắc nghe được thì sẽ có phản ứng gì?

Thật khiến hắn cảm thấy thú vị.

"Cô gái à, cô là người đầu tiên dám chửi đại ca chúng tôi tồi đấy."

"Còn không phải vậy sao?"

Uyển Đình Nhu lại lãnh đạm cất giọng, gương mặt không có một tia cảm xúc, giống như không sợ trời, không sợ đất, nhàn nhạt hỏi thêm một câu...

"Thấy con gái gặp nạn không cứu thì tốt đẹp lắm à?"

"Đúng là như vậy, nhưng nói thế cũng không phải, cô không biết... Anh trai tôi rất lười, ngoại trừ những chuyện phải bắt buộc ra mặt thì những chuyện còn lại đều là tôi thay mặt anh ấy giải quyết. Nên ý của tôi là, tối hôm nay anh ấy không cứu cô chỉ đơn giản là vì anh ấy lười thôi, không giống như tôi, thường xuyên ra ngoài giám sát địa bàn... Hiểu không?"

Uyển Đình Nhu gật đầu, "Ừm" lên một tiếng.

Im lặng hồi lâu, Tiêu Lang bắt đầu đánh về chuyện cũ

"Thế nào? Quyết định xong chưa?"

Hắn dường như rất kiên nhẫn chờ cô trả lời, nhưng đến hơn nửa thế kỷ sau vẫn không thấy cô nói gì, khoé môi đột nhiên lại cong lên một nụ cười khó hiểu?

Hắn nhớ, khi nãy hỏi cô vẫn còn rất kiên quyết từ chối, nhưng hiện tại lại im lặng, có lẽ là cô đã có chút dao động rồi. Cô không xem hắn là người xấu, tức là đã có một điểm cộng, hiện tại lại tâm sự với nhau nhiều chuyện như vậy... Tình cảm khắng khít hơn một chút nhỉ?

Nghĩ vậy, Tiêu Lang liền tiếp tục đánh vào tâm lý của cô...

"Hay là như vầy đi, dù sao thì quán bar cũng đang cần một gương mặt đại diện, những tiếp viên ở đây tuy là rất đẹp, nhưng họ dù sao cũng đều đã qua phẫu thuật thẩm mỹ cả rồi, vẻ đẹp đại trà nên nhìn ai cũng giống ai, không sánh được với cô, vẻ đẹp thuần khiết này... chính là thứ mà tôi đang tìm kiếm!"

Tiêu Lang chăm chú nhìn Uyển Đình Nhu, cố gắng nói thật lưu loát, không để cô có cơ hội xen vào.

"Cô đến đây làm việc, tôi sẽ lập ra một chế độ quản lý đặc biệt dành riêng cho cô, bởi vì là gương mặt đại diện nên cô chỉ cần đứng tiếp rượu thôi, không cần thiết phải ngồi cạnh bọn họ, chế độ phục vụ của quán bar này tuỳ thuộc vào từng cấp bậc mà bọn họ có thể lựa chọn tiếp viên, nếu cô trở thành gương mặt đại diện, tất nhiên sẽ tương đương với tiếp viên cấp bậc SS (super special), duy nhất chỉ có một người được chọn trở thành gương mặt đại diện, và chúng tôi gọi đó là... Seris."

"Seris?"

"Đúng vậy."

Tiêu Lang vừa nói vừa rót thêm một ít rượu vào ly.

"Đây là một cái tên được đăng ký độc quyền tại Bar Kim Cát, nó được kết hợp từ hai cái tên khác là Selina và Doris*, nó có nghĩa là ánh trăng kiều diễm. Cũng như bao tổ chức khác, bất cứ nơi nào cũng có một biểu tượng riêng, và biểu tượng của Bar Kim Cát chính là thánh nữ nằm trên vầng trăng khuyết."

Đoạn nói đến đây, Tiêu Lang đứng lên, bước tới bàn làm việc, cầm lên một tấm danh thiếp đưa cho Uyển Đình Nhu, hắn chỉ tay vào góc bên trái của tấm danh thiếp nói...

"Đây chính là biểu tượng mà tôi đang nói đến."

Uyển Đình Nhu quét tầm mắt xuống tấm danh thiếp, cô hơi sững sờ, cảm thấy tấm danh thiếp trên tay mình là một thứ gì đó rất đặc biệt, nó cứng cáp và sang trọng lạ thường, hoàn toàn khác với những tấm danh thiếp mà cô đã từng nhìn thấy hoặc chạm qua.

Uyển Đình Nhu lướt nhẹ ngón tay cái trên phông nền đen tuyền huyền bí, cô nhìn chăm chú vào khung viền xoắn ốc kiểu hoàng gia uốn lượn tinh xảo, từng chi tiết đều được thiết kế rất bắt mắt, bao gồm cả đường viền và phông chữ, toàn bộ đều được sử dụng màu vàng đồng ánh kim, cô nhìn hết tất cả một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở logo của quán bar.

"Đây không phải chỉ là cái bóng thôi sao?"

Uyển Đình Nhu hỏi.

"Phải. Là cái bóng của một nữ nhân đang gối tay nằm trên vầng trăng khuyết. Chẳng phải nếu là cái bóng thì mọi thứ sẽ trở nên trừu tượng hơn sao?"

Tiêu Lang nhìn Uyển Đình Nhu, chả biết là cô có thực sự hiểu câu hỏi của hắn hay không mà khuôn mặt đột nhiên lại trơ ra giống như pho tượng vậy?

"Chậc... Xem cô kìa."

Hắn bất giác phì cười.

"Sở dĩ không phải là một khuôn mặt hẳn hoi là bởi vì không một ai trong chúng ta có thể phác hoạ được chính xác khuôn mặt của thánh nữ cả. Cũng giống như trí tưởng tượng của con người vậy, tất cả chúng ta, ai cũng đều có thể tự phác hoạ ra một hình tượng thánh nữ hoàn mỹ trong tâm trí của mình, mục đích của biểu tượng chính là để mọi người khi đến đây, bất kể là thành viên có cấp bậc cao thấp như thế nào, cũng đều có thể tự mình khẳng định rằng "thánh nữ của tôi là đẹp nhất"."

Uyển Đình Nhu nghe đến đây, mắt cô bỗng dưng ngời sáng, cô chăm chú lắng nghe, cuối cùng cũng có thể "Ồ" lên một tiếng, mạnh dạn đáp lại...

"Thì ra là vậy."

"Cô phải biết... Bar Kim Cát được mệnh danh là thiên đường mỹ nhân xa hoa bậc nhất Trung Quốc, nếu biểu tượng có một hình dáng cụ thể thì chẳng phải rất tầm thường sao? Cô nói có phải không?"

Uyển Đình Nhu gật gật đồng tình.

Thấy cô ngoan ngoãn tiếp thu, Tiêu Lang lại nói tiếp, giọng nói có phần thư thả hơn rất nhiều...

"Tôi cam đoan, nếu cô đến đây làm việc, chắc chắn sẽ được ưu ái hơn vạn lần so với người khác. Một phần bởi vì gương mặt đại diện của quán bar sẽ chỉ tiếp rượu đối với thành viên có cấp S mà thôi. Tính đến thời điểm hiện tại thì trên tổng các chi nhánh Bar Kim Cát ở Trung Quốc, chỉ có hai thành viên là đạt cấp S, và một người trong đó chính là Vương thiếu Vương Thiên Ân, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Vương Thịnh mà cô đang cố tra cứu thông tin đấy."

Uyển Đình Nhu sắc mặt hơi mất tự nhiên, cô vô thức cắn lấy môi dưới, nắm chặt vào tấm danh thiếp.

"Đừng lo lắng, hắn hiện tại không có ở Trung Quốc nên cô cứ yên tâm mà đến đây làm việc, dù sao thì người còn lại cũng không phải dạng ăn chơi trác táng như tên Vương Thiên Ân đó nên cô không cần phải lo, mỗi tháng có khi hắn ta chỉ đến đây hai ba lần thôi, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Cô vừa không phải tiếp rượu ai mà mỗi tháng vẫn có thể nhận lương đầy đủ, việc duy nhất cần làm đó là phục vụ âm nhạc thôi. Cô biết hát không?"

...

(*): Selina mang ý nghĩa là ánh trăng, Doris nghĩa là kiều diễm.

Bình luận

Truyện đang đọc