NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Bệnh viện thành phố Thượng Hải.

Uyển Đình Nhu nằm trên giường bệnh, sau khi xâu chuỗi lại tất cả những giả thuyết mà cô có thể đưa ra, cô lại càng có thể khẳng định... A Hạo của cô chắc chắn không phải là một người như vậy!

Uyển Đình Nhu càng nghĩ, đáy lòng càng có chút bối rối, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Âu Dương Tu đang ngủ say một cái, cắn cắn môi dưới, nâng tay lên rút kim châm ở trên cổ tay mình, sau đó lén lút vén chăn lên, bước xuống giường.

Trong khoảnh khắc chân chạm đất kia, Uyển Đình Nhu cảm giác được có chút choáng váng trong đầu khiến cô bị hoa mắt, cô đưa một tay lên đỡ mặt, đợi một lát, cảm thấy bản thân thoải mái hơn một chút, mới buông lỏng tay đang bám trên thành giường ra, hơi giật mình bước chân, phát hiện bản thân cũng không có dấu hiệu gì đặc biệt khó chịu, vì thế rón ra rón rén đi về phía cửa phòng bệnh.

Trong bệnh viện cũng không có quần áo khác, cho nên Uyển Đình Nhu chỉ có thể mặc đồng phục bệnh nhân, cô nghĩ đến trên người không có một xu dính túi, nên trước khi ra ngoài lấy ví của Âu Dương Tu đang đặt trên bàn rút ra hai tờ tiền mặt.

Cũng may lúc này đêm rất khuya, ý tá trực đêm ghé vào trên bàn ngủ gật, cô mới có thể thuận lợi chuồn ra khỏi bệnh viện.

Uyển Đình Nhu cố đi đến cửa bệnh viện, cũng đã cảm thấy cả thân thể mệt hết sức, cô đợi ở ven đường một lát, nhìn thấy một chiếc xe trống, khẽ vươn tay ra ngoắc lại.

Cô quay trở lại căn nhà của chính mình, mở cửa ra, phát hiện bên trong tối đen như mực, không có một chút ánh sáng.

Cô mở đèn, ở bên cạnh cửa thay đổi giày, lên lầu, trở lại phòng ngủ, nhìn thấy bài trí trong nhà, giống y hệt lúc cô rời đi, còn có vệt máu khô đọng lại một mảng lớn ở trên sàn, bên dưới chân cầu thang, bên trong phòng thay quần áo loạn thành một mớ hỗn độn, nơi nơi tán loạn quần áo mà cô đã thử ngày hôm đó.

Uyển Đình Nhu đi đến bên giường, nằm lên, sau đó vươn tay sờ soạng điện thoại ở chiếc tủ đầu giường, chiếc điện thoại cô giữ giúp bà Ngọc, mượn tạm điện thoại của bà để gọi điện thoại cho Vương Thiên Ân.

"Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Uyển Đình Nhu cau mi lại, ở ngoài vùng phủ sóng sao?

Không ở nội thành?

Cô buông điện thoại, nằm ở trên giường một lát, đợt thể lực của mình khôi phục một chút, mới ngồi dậy, đi xuống dưới lầu, nhìn thấy chiếc iPad cũ trên bàn trà, liền đi qua, cầm lên, nhập mật mã truy cập vào WeChat.

Đợi một lát, mới truy cập vào WeChat thành công, có rất nhiều tin tức từng cái từng cái hiện ra, thậm chí có cái tin tức chưa đọc đến đã có hơn năm mươi vạn người quan tâm.

Uyển Đình Nhu lướt lướt, tìm tên hắn trên WeChat, thấy có một tin nhắn hiện lên, cô không nhìn đã vội ấn vào, là tin nhắn hệ thống thông báo cập nhật phiên bản mới nhất của ứng dụng.

Uyển Đình Nhu thở dài, trong lòng thoáng chút mất mát, cô nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định soạn ra một tin nhắn gửi qua cho hắn...

A Hạo... Anh đang ở đâu? Em xin lỗi, em bị tai nạn nên mới không thể đến điểm hẹn cùng anh ăn tối. Sao anh không liên lạc với em? Anh giận em sao? A Hạo... Em xin lỗi, đừng giận em nhé, khi về chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện, được không? Đừng im lặng như vậy, em sợ lắm.

Gửi tin xong, Uyển Đình Nhu mới nhìn những tin tức chưa đọc khác, cô vẫn đang lướt, nhưng khi ngón tay vừa chạm đến đến tin tức có liên quan đến tập đoàn Vương Thịnh thì đột nhiên, một người đàn ông đã gọi tên cô thật lớn, bất giác khiến động tác của cô dừng lại ngay lập tức.

Uyển Đình Nhu tròn mắt nhìn sang, phát hiện Âu Dương Tu đang đứng trước cửa nhà cô, hai tay vẫn còn đang chống xuống gối, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại trên trán.

"Trời ơi... Đình Nhu! Em đi đâu sao không báo với anh một tiếng? Làm anh đi tìm em khắp nơi em có biết không? Anh đã nói với em, em vừa mới tỉnh lại, không được đi lung tung. Em xem... Lỡ như em có chuyện gì thì anh biết làm sao?"

Uyển Đình Nhu nhìn kĩ hơn bộ dạng của Âu Dương Tu, cô vô thức cắn lấy môi dưới, cảm giác như mình vừa làm ra một chuyện vô cùng có lỗi, đáy lòng cũng vì vậy mà nổi lên một cảm xúc áy náy khó tả.

"Anh Âu Dương, em xin lỗi, em... Em không phải cố ý rời đi, chỉ là..."

Phải làm sao đây? Cô chính là cố ý rời đi mà... Không phải sao?

Uyển Đình Nhu thoáng lúng túng, cô thật không biết giải thích sao cho hợp lẽ, đang trong lúc ấp úng thì Âu Dương Tu lại tiếp lời...

"Chỉ là em quá lo lắng có phải không?"

Uyển Đình Nhu bị nói trúng tim đen, không tránh khỏi có chút giật mình, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Nhìn thấy vậy, Âu Dương Tu chậm rãi đi đến bên cô, ngồi xuống, hắn khẽ vươn tay ra, còn chưa kịp chạm vào đầu thì Uyển Đình Nhu đã vô thức rụt người lại, vốn chỉ có ý định an ủi nhưng không hiểu sao cô lại làm vậy?

Trong giây phút, khiến Âu Dương Tu cảm thấy vô cùng khó xử, bàn tay cũng vì vậy mà ngưng động trên không trung.

"Em đã hẹn đi tối với ai ư? Người đó... quan trọng lắm sao?"

Uyển Đình Nhu không nói gì, phải hơn nửa thế kỷ sau, cô mới đáp lại, nhưng chỉ vỏn vẹn một chữ...

"Ừm."

Ngay lúc này, Âu Dương Tu mới khẽ thu tay về, hắn sau khi nghe câu trả lời của cô, trong lòng bỗng dấy lên một cảm xúc nhói đau khó tả, mặc dù cô vẫn chưa nói rõ đối phương là ai, nhưng khi nhìn sâu vào trong ánh mắt của cô thì hắn dù đang mơ hồ cũng có thể khẳng định được...

Có lẽ người mà cô đang nói đến, và người mà hắn đang nghĩ đến... Là cùng một người!

Không gian bỗng trở nên yên tĩnh dị thường...

Tuy nghĩ là vậy, nhưng Âu Dương Tu vẫn không muốn tin điều đó là sự thật nên đã cố hỏi thêm một câu...

"Quan trọng tới mức khiến em đang trong tình trạng như thế này vẫn quyết tâm lao ra khỏi bệnh viện trong đêm hôm khuya khoắt như thế này ư?"

Uyển Đình Nhu dường như không muốn trả lời câu hỏi của Âu Dương Tu, cô cố tình trả lời không liên quan để giảm bớt sự căng thẳng giữa cả hai...

"Em xin lỗi. Lần sau em khi em muốn làm gì thì sẽ nói với anh. Chúng ta về..."

"Uyển Đình Nhu!"

Âu Dương Tu lớn tiếng gọi tên, khuôn mặt lộ ra sự tức giận không chút giấu giếm, giống như ngọn núi lửa kìm nén bấy lâu, đến tận giờ phút này mới được tuôn trào...

"Chẳng phải em nói em và hắn là anh em sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc