NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

"Ừm... Thế còn sau đó thì sao?"

"Đương nhiên là phải tiêu tiền tiếp rồi."

Tiêu Lang phì cười, trả lời không chút do dự.

"Bảng xếp hạng chỉ có 100 người thôi. Trò chơi vương quyền mà, cô phải trở thành kẻ mạnh nhất thì tiếng nói của cô mới có giá trị, thậm chí có thể trở thành mệnh lệnh mà bất cứ kẻ nào nghe thấy cũng đều phải khuất phục mà răm rắp tuân theo. Cũng giống như những vị khách cấp C (58) trong quán thì thường hay đi móc nối quan hệ đối với những vị khách cấp B (30), A (10) và S (2) vậy. Nếu không sớm làm thân với họ thì trên thương trường ắt sẽ rất khó sống. Quy luật tự nhiên mà, cá lớn nuốt cá bé... Không phải sao?"

Cô nhẹ nhàng nâng khóe miệng, thầm nghĩ... Xã hội này đúng là điên rồ mà!

Tiêu Lang quét tầm mắt sang, nhếch mép cười.

"Đừng nghĩ rằng những điều đó là vô nghĩa."

Hắn bất giác nói trúng suy nghĩ của Uyển Đình Nhu, phút chốc khiến cô có hơi giật mình, cô cười cười quay sang, nhún vai...

"Tôi đã nói gì đâu."

"Tôi hiểu nụ cười đó của cô... Xem thường tôi quá đấy."

Tiêu Lang đảo mắt lắc đầu.

"Đối với bọn họ, việc tiêu số tiền đó vào quán bar không có gì là thiệt thòi cả, top 100 người giàu nhất Trung Quốc đương nhiên sẽ được mọi người chú ý tới, cô có muốn ẩn mình cũng chẳng được, việc họ bỏ số tiền đó ra để duy trì cấp bậc cũng tương tự với việc chứng minh mình là một đối tượng đáng để hợp tác trong tương lai, giống như một sự đề xuất, mà những thứ hạng cao hơn có thể châm chước đặt họ vào mắt. Và cuối cùng, cấp bậc nào thì cũng có hạn mức, cấp B thì các vị khách phải tiêu trên 25 tỷ mới có thể thăng hạng, cấp A là 70 và cấp S là 100."

"Ồ... Thú vị ghê nhỉ?"

Uyển Đình Nhu gật gù, đánh mắt sang gương chiếu hậu, cô chống tay lên nắm cửa nghe hắn nói tiếp...

"Ở đây, Bar Kim Cát chính là trung gian thương trường của họ, ai cũng biết, quán bar này không chỉ đơn giản là một quán bar, nó chẳng những là cầu nối cho các mối quan hệ, mà còn là một trong những nơi theo dõi tình hình chứng khoán giữa các thương nghiệp lớn. Họ có thể dựa vào bảng xếp hạng mỗi năm để đánh giá một cá nhân thuộc thương nghiệp hoặc tập đoàn nào đó có còn hưng thịnh hay không? Dựa theo đó mà xem xét tiếp tục hợp tác, tiếp tục nịnh bợ lấy lòng, vì dù sao, quán bar này cũng là..."

"Cũng là gì?"

"À không... không có gì. Ý tôi là, quán bar này giống như một nơi trao đổi, một công đôi chuyện, vừa có thể đến mua vui lại vừa có thể bàn chuyện làm ăn."

Tiêu Lang cười xoà, đợi Uyển Đình Nhu quay mặt đi, hắn lại quay về trạng thái như ban đầu, gương mặt lập tức trở nên lạnh băng, trong đôi mắt vô thức ánh lên một tia âm hiểm đầy ẩn ý.

...

Ngày hôm sau...

Giờ nghỉ giải lao, Uyển Đình Nhu đi vào nhà vệ sinh, hôm nay cô không biết đã ăn trúng cái gì mà ruột cứ dăm ba phút lại vang lên thanh âm "ùng ục", giống như bị sôi bụng vậy.

Uyển Đình Nhu đi vào buồng vệ sinh ở giữa, cô ngồi xuống, cố vén tà váy lên thật cao, từ ngày đến đây làm việc, mỗi ngày của cô đều giống như đi dự tiệc vậy, hôm thì áo xẻ tà hở lưng, hôm thì áo trễ vai khoét ngực, ba mươi ngày đều có ba mươi chiếc áo khác nhau, không ngày nào trùng lặp với ngày nào, điểm duy nhất tương đồng đó chính là tất cả các váy đều là dạng váy dài phủ chân rất sang trọng.

Uyển Đình Nhu ngồi một lúc, đột nhiên truyền đến một thanh âm ồn ào, sau đó cô nghe thấy tiếng giày cao gót của hai ba người phụ nữ bước vào phòng vệ sinh.

Cô định đứng lên đi ra ngoài, nhưng động tác đã lập tức dừng lại vì nghe thấy bọn họ nhắc đến tên cô.

"Con nhỏ Uyển Đình Nhu kia thực ra là ai vậy? Nó có quan hệ gì với quản lý Tiêu? Thật là tức chết mà, vì chức vị Seris mà cả năm qua em đã làm việc vô cùng chăm chỉ đó... Không nghĩ đến nó chỉ là người mới mà lại..."

Thanh âm giậm chân uất ức của một người phụ nữ truyền vào tai Uyển Đình Nhu.

Cô buông lỏng tay nắm cửa ra, tiếp tục lắng nghe bên ngoài nói.

"Em nhìn chị xem, chị cũng có khác gì em, chị em chúng ta ai nấy cũng đều rất vất vả mà... Không phải sao?"

"Cái tên Tiêu Lang này đúng là không biết điều mà, chị em chúng ta cống hiến cho quán bar nhiều như vậy, mỗi năm đều nằm trong top tiếp viên xuất sắc, ấy vậy mà hắn chẳng thèm ngó ngàng tới, không trả thêm lương thì thôi đi! Lại còn lôi đâu ra một con nhỏ ất ơ nào đến, thẳng thừng công bố nó là Seris?"

"Phải đấy! Nó có công lao gì? Chiến tích gì? Nó vốn chỉ là một người mới, lại còn chẳng có kim chủ. Công bằng ở đâu chứ?"

Cảm đám túm tụm lại xì xầm, thanh âm bắt đầu nhỏ xuống...

"Em nghĩ nó là người của quản lý Tiêu đấy chị ạ."

"Cái gì? Con nhỏ đó ư? Hèn gì tên Tiêu Lang đó lại ưu ái nó đến vậy, biết đâu sáng đến học đánh đàn, tối đến học đánh vần cũng nên?"

"Haha! Có lý nha."

"Đúng, đúng! Chị Lâm Y Phi mà phán thì chỉ có chuẩn thôi."

Cả đám cười nhìn nhau cười ha hả, bọn họ miêu tả cô giống như một loại gái điếm chỉ biết bán thân không hơn kém, ngôn từ vô cùng vô liêm sỉ, vốn dĩ chẳng khác bọn họ là bao nhưng chỉ vì thành công trèo lên giường của chủ quản nên mới nhận được ưu ái nhiều đến vậy, mỗi người một câu, càng bàn tán lại càng trở nên quá quắt.

Cứ nghĩ Uyển Đình Nhu sẽ vô cùng tức giận nhưng dường như mọi thứ lại không giống như vậy.

Trước khi vào đây làm việc, cô đã chuẩn bị tâm lý để ứng phó với những tình huống này từ trước, hơn nữa, từ khi cô nhận ra ánh mắt bọn họ đối với cô, thì cô sớm đã biết, nơi này vốn không thể kết bạn, không có bạn bè gì cả, đâu đâu cũng chỉ có kẻ thù mà thôi.

Uyển Đình Nhu mở khoá cửa ra, một tiếng "Cạch" vang lên, cô bước ra ngoài, trước sự cả kinh của đám người, vẻ mặt cô lại trông khá nhẹ nhõm, ngay cả tia sáng nơi đáy mắt cũng trở nên mềm mại. Thậm chí giây phút đối diện với đám người đó, cô còn đưa ra bộ dáng tươi cười rất chi là thân thiện nhìn thẳng vào mắt họ.

Đối với Lâm Y Phi lúc này mà nói, nếu Uyển Đình Nhu cho cô ta nụ cười khiêu khích chế nhạo, cô ta sẽ tức giận, sẽ kìm nén. Nhưng hết lần này đến lần khác, suốt ba tháng qua, Uyển Đình Nhu biểu hiện rất bình tĩnh, như thể chỉ đơn giản là không để cô ta vào mắt, như thể cô ta sinh ra đã định trước là bị bại bởi cô. 

Bình luận

Truyện đang đọc