NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Trương Hâm Đình thong thả tiến đến máy bán hàng tự động, đang đắn đo giữa các loại sản phẩm, ngón tay thon dài yểu điệu rà soát khắp các nút, nghe thấy câu hỏi của Uyển Đình, động tác bỗng nhiên dừng lại.

Trương Hâm Đình khẽ nhếch khoé môi đỏ sẫm, chầm chậm xoay người lại, phút chốc đã nở ra nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt giả tạo.

"Ý chị là sao? Em không hiểu lắm?"

Không hiểu ư?

Uyển Đình Nhu nhìn chằm chằm cô ả trước mặt, ánh nhìn loé lên sự nghi hoặc rõ rệt.

Trương Hâm Đình phì cười, gương mặt quả quyết thản nhiên chống chế:

"Em thì có chuyện gì để nói về anh Sở Diệu chứ? Có phải chị đã hiểu lầm vấn đề gì không?"

Uyển Đình Nhu lặng đi vài giây, nghĩ sơ cũng biết, đối với những con người như Trương Hâm Đình, bản thân cô ta đã muốn diễn thì Uyển Đình Nhu cũng phải phối hợp thì mới dễ để cô ta hạ màn, ai đâu lại hỏi thẳng thừng như vậy, tất nhiên cô ta sẽ một hai không thừa nhận việc cô ta tiếp cận cô là có mục đích.

Được thôi, nếu cô đã muốn diễn thì tôi sẽ diễn  cùng cô.

Uyển Đình Nhu dịu dàng nắm lấy tay Trương Hâm Đình làm cô ta thoáng giật mình, cô ta nhìn đăm đăm, ánh mắt dán chặt vào hình ảnh hai tay Uyển Đình Nhu đang nắm lấy.

"Chắc là chị nghĩ nhiều rồi. Xin lỗi em nhé."

Uyển Đình Nhu nét mặt mang theo sự hứng khởi không dự đoán trước, cao hứng đề nghị:

"Nếu đã là người quen của nhau thì có phải chúng ta nên cùng ngồi ăn với nhau một bữa cơm?"

Trương Hâm Đình chưa kịp định thần, trong giây phút cô ta còn đang trố mắt nhìn, Uyển Đình Nhu lại tiếp lời:

"Thế nào? Mai nhé? Chị sẽ gọi cả Uông..."

"Không!"

Trương Hâm Đình nghe thấy bỗng giật thót, tức khắc thốt ra một thanh âm không chút do dự.

Khuôn mặt phút chốc hoá cứng đờ, đôi môi khẽ mấp máy:

"Ý em là..."

Trương Hâm Đình ấp úng.

Sao cô ta lại dám để Uông Sở Diệu biết được việc cô ta đã gặp qua Uyển Đình Nhu chứ?

Vả lại, nếu để Uông Sở Diệu biết Uyển Đình Nhu cũng đang nằm ở đây thì chẳng phải hắn sẽ đồng thời để mắt tới Uyển Đình Nhu sao?

Không!

Không thể để cái mối quan hệ chết tiệt này được phát triển thêm một giây phút nào nữa.

Trương Hâm Đình cười cười:

"Anh Sở Diệu dạo gần đây rất bận, dường như tập đoàn xảy ra chút việc nên em nghĩ anh ấy có lẽ sẽ không thể cùng chúng ta..."

"Là vậy sao?" Uyển Đình Nhu ngắt lời.

"Tiếc nhỉ?"

Trương Hâm Đình mỉm cười qua loa, trong lòng hậm hực hận không thể một bạt tay vả cho con ả không biết liêm sỉ trước mặt một cái, thâm tâm đột nhiên nhớ đến sự việc mà cô ta đã "may mắn" để lọt vào tai. Khuôn mặt thoắt cái đã biến sắc. Cảm giác như sắp xảy ra sự phản kích. Trương Hâm Đình mỉm cười hỏi:

"Chị có thích anh trai em không?"

Uyển Đình Nhu bị hỏi phải câu hỏi khó, trong lòng có chút bối rối, bản thân cô chưa từng nghĩ sẽ gặp phải loại tình huống như hiện tại, ngoại trừ lần duy nhất trả lời câu hỏi này của Trần Thiên Hạo thì không nghĩ đến sẽ có người thứ hai hỏi cô về điều này, nghĩ đến đây, cô nhanh trí hỏi ngược:

"Sao lại hỏi chị như vậy?"

"Em tò mò chứ! Bởi vì đó là anh trai em mà. Là người rất quan trọng đối với em. Nếu chị thích anh em thì..."

"Thật ra..."

Uyển Đình Nhu cắt ngang.

Nhìn thoáng qua sắc mặt, dường như Trương Hâm Đình đã đoán ra được đại khái suy nghĩ của Uyển Đình Nhu, cô ta cứ thế lại chuẩn bị nói thêm những điều khác kịch tính hơn.

Tự nhủ, có lẽ kịch này diễn cũng đã đến lúc phải hạ màn. Càng tỏ ra thân thiện với con ả trước mặt lại càng làm cô ta cảm thấy thật buồn nôn.

"Giữa chị và Uông tiên sinh vốn chỉ là bạn."

"Ôi thế thì may quá!"

Trương Hâm Đình bỗng cao giọng nói chèn vào làm Uyển Đình Nhu khẽ giật mình, khuôn mặt ngây ngốc không hiểu cô ta đang muốn nói gì?

May?

Uyển Đình Nhu lặng đi vài giây, im lặng một lúc mới cất giọng hỏi:

"Như thế nào lại là may?"

Hừ! Con khốn, xem tao cho mày đẹp mặt.

Trương Hâm Đình từ khi bị Trịnh An Nhã ngăn không cho cô ta tiếp cận Uyển Đình Nhu thì sau đó, cô ta chưa lần nào xuất hiện trở lại khu phố Y.

Hiện tại, cơ hội phục thù đã đến, lập tức bày ra gương mặt giễu cợt, cố trưng ra cái vẻ thánh thiện khiến người ta chán ghét, cất giọng đầy mỉa mai:

"Ơ may chứ?"

"Nếu để cô gái như chị Đình Nhu đây mắc vào bẫy tình của anh trai em thì chẳng phải sẽ thêm một cô gái đáng thương nữa bị anh ấy thâu tóm sao?"

Trương Hâm Đình lắc đầu "chậc chậc" vài tiếng, vừa nói vừa phủi phủi lên vai Uyển Đình Nhu:

"Làm vậy ắt hẳn sẽ rất tội nghiệp cho chị."

"Vốn dĩ, anh ấy cũng chỉ đang cá cược với ông nội về mối quan hệ giữa chị và anh ấy mà thôi. Đã bao giờ anh ấy xem trọng những điều đó hay nghĩ chúng là thật đâu?"

Uyển Đình Nhu nghe từng lời nói của Trương Hâm Đình như sét đánh giữa trời quang.

Ra là muốn nhắc mình đừng mơ mộng hão huyền.

Nhọc công quá nhỉ?

Cô đứng lặng im để Trương Hâm Đình được thoả sức móc mỉa, Uyển Đình Nhu mặc dù trong lòng đang rất phức tạp, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh không để cho Trương Hâm Đình đắc ý. Cô trầm mặc không nói tiếng nào, từ đầu chí cuối đều lắng nghe không sót một chữ.

Trương Hâm Đình không ngừng líu lo:

"Không sao. Chuyện thường ấy mà. Nếu nghĩ rằng anh ấy đối tốt với chị vì có tình cảm nam nữ thì cũng đừng buồn, đó vốn cũng chỉ là một trò chơi giải trí. Đừng bận tâm đến, cứ quên đi là được, trước đây cũng đã..."

"Trương Hâm Đình."

Uyển Đình Nhu bỗng dưng gọi tên làm cô ta đang luyên thuyên bỗng dừng lại ngay lập tức.

Cô bước thêm một bước đến gần hơn, Trương Hâm Đình trố mắt ra nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, đột nhiên toát ra một luồng nguy hiểm khiến cô ta có chút hoang mang, gót giày bất giác lùi lại. Uyển Đình Nhu ghé sát vào bên tai Trương Hâm Đình thì thầm:

"Chẳng phải bản thân cô vốn cũng rất thích cái người mà cô luôn miệng gọi là "anh trai" đó sao?"

"Mày...!!!"

Trương Hâm Đình bị nói trúng tim đen, cơ mặt giật giật, thoắt cái đã cong môi, tròng mắt nổi chỉ máu trợn lên giận dữ, giơ tay lên định tát cho cô một bạt nhưng vừa vụt tay tới thì đã bị chụp lại ngay.

Uyển Đình Nhu cười nhạt:

"Yên tâm, tôi không thích Uông Sở Diệu."

"Thế nên..." Cô chậm rãi kéo dài ngữ điệu:

"Đừng diễn nữa. Giọng điệu nhão nhoẹt của cô thật làm tôi phát ngấy."

Trần Thiên Hạo ở sau bức tường không hình dung nổi một đứa con gái lúc nào cũng bị hắn quát mắng, bắt nạt, mười lần hết thảy mười lần đều bị hắn làm cho á khẩu, vậy mà hiện tại, khi được tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay mới biết được, thần khí đó như đang biến thành một con người hoàn toàn khác.

Trương Hâm Đình cổ tay bị xiết đến đỏ ửng, cố giằng mạnh thoát ra khỏi cái nắm như muốn bóp vụn của Uyển Đình Nhu, tức giận quát lớn:

"Con khốn!!! Bỏ tao ra!"

Uyển Đình Nhu nhướn mày đăm chiêu, thuận thế, một phát đẩy phăng Trương Hâm Đình té nhào xuống đất, tay khoanh trước ngực khom người xuống hỏi:

"Anh Sở Diệu của cô có biết, ngoài vẻ đáng yêu nũng nịu đó ra thì cô còn có vẻ mặt La Sát này không?"

Trương Hâm Đình trừng mắt nhìn Uyển Đình Nhu, cười khẩy, hất mặt đầy xấc láo:

"Mày đang đe doạ tao sao?"

Uyển Đình Nhu bật cười. Giọng điệu nhẹ nhàng, vừa lười biếng lại vừa tùy ý, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch:

"Tôi nào dám, Trương tiểu thư."

Trương Hâm Đình đang muốn mở miệng chửi đổng một câu, vô tình đưa tầm mắt về phía đằng xa.

Chợt...

Cô ta khựng lại vì nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Uông Sở Diệu đang bước nhanh đến chỗ mình.

Bình luận

Truyện đang đọc