Edit: DiDi
Beta: Bull
-----------------------------------------------
Chương 21: Có chuyện tốt đến mức này luôn à?
Khi phát hiện ra mình lại có hình tượng mới trong mấy câu chuyện mà người chơi thêu dệt, tâm trạng của Tiêu Chỉ rất phức tạp, cậu cảm thấy biến đang hóng cũng không còn vui nữa.
Cách đó không xa bỗng truyền đến âm thanh ồn ào, Tiêu Chỉ nhìn theo âm thanh ấy, chợt thấy người máy AI đưa cơm bị một hành khách kéo lại rống to.
"Thứ gì đây? Vé tàu của bọn mày đắt như thế, phi thuyền hỏng thì thôi đi, thế mà chỉ có loại thức ăn kém dinh dưỡng này thôi à?"
"Cái thứ này mà đem đi làm phân bón thì thực vật còn chết! Tụi mày quá đáng vừa thôi!"
Hành khách đó là một người đàn ông cơ bắp đầy người, sẹo đao kiếm chằng chịt. Vừa nhìn là đã biết gã là kiểu người hiếu chiến. Mà giờ gã còn đang chỉ thẳng mặt người máy AI đưa cơm để giải tỏa bất mãn nữa chứ.
AI đưa cơm là một người máy kiểu đầu vuông, có vẻ như nó không hiểu, nên cứ thật thà đứng im tại chỗ.
Tiêu Chỉ nhìn xe đẩy thức ăn, bởi vì đang ở nơi không có trọng lực, nên thức ăn trên phi thuyền không có cơm hộp, do chúng sẽ bay tứ tung. Trên xe đẩy thức ăn đóng kín chất đầy những ống dịch dinh dưỡng, màu đỏ, màu vàng, màu xanh lá,...trông đúng là tệ thật.
Cái thứ có vẻ ngoài giống cháo này đã gợi lên ký ức không mấy tốt đẹp của Tiêu Chỉ.
Vào một ngày nọ, sau khi cậu thức đêm sáng tác thì rất đói bụng, nên muốn đi xuống nhà hàng dưới lầu một nhà cậu để ăn.
Nhưng lúc này đã muộn rồi, nhà hàng sắp đóng cửa, đầu bếp cũng tan ca hết, chỉ có đúng một phục vụ ở lại quét dọn. Đáng lẽ ra là không tiếp khách nữa, nhưng anh trai phục vụ thấy cậu đang rất đói, mặt lại mệt mỏi vì thức khuya, nên tốt bụng nấu cho cậu ít đồ, cũng không hề tính tiền cậu.
Nhưng mà...tuy anh phục vụ đó không thu tiền, nhưng kỹ năng nấu ăn của anh trai đó thì đúng là đòi mạng người ta.
Ký ức của Tiêu Chỉ về việc cậu làm cách nào để ăn hết bát cháo nhão nhoét đó đã mờ nhạt lắm rồi. Nhưng thật ra, cái hương vị trời đất rung chuyển, quỷ thần khóc gào đó đã kích thích linh cảm của cậu, khiến cậu phải về sáng tác tiếp hàng loạt búp bê theo phong cách "Ảo cảnh địa ngục", cực kỳ nổi tiếng.
Đến tận bây giờ, mỗi khi Tiêu Chỉ nhìn thấy thứ gì giống cháo đều sẽ sợ hãi trong lòng.
Hành khách đang phẫn nộ kia vẫn luôn miệng chửi bới người máy AI, thậm chí càng lúc càng kích động hơn, dường như còn muốn xắn tay áo lên đánh nhau. Đa số các hành khách xung quanh đều chẳng có phản ứng gì, có vẻ như những tình huống như này rất phổ biến.
Cụ ông bên cạnh Tiêu Chỉ nhíu mày: "Đồ ăn chuẩn bị trên phi thuyền có phải do AI mua đâu? Ông ta ồn ào thế làm gì?"
Người đàn ông đó càng lúc càng giận dữ, vờ như muốn cướp cả cái xe đẩy thức ăn trên người AI. Bỗng nhiên một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh vươn ra chặn giữa gã và người máy AI.
"Cho tôi một phần cơm trưa, vị thịt gà." Tiêu Chỉ thong thả nói với người máy AI.
"Vâng, cơm trưa của ngài, chúc ngài có chuyến đi vui vẻ." Người máy AI lấy một ống dịch dinh dưỡng màu vàng từ chỗ đựng thức ăn đưa cho Tiêu Chỉ.
"Mày có ý gì?" Lửa giận của người đàn ông kia có xu hướng trút lên người Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ thản nhiên nói: "Tôi cảm thấy trên phi thuyền này của bọn họ, đồ ăn được chuẩn bị có hạn, nhưng tôi không muốn nhịn đói đi đến hành tinh Bolani."
Có hành khách xung quanh cũng có hành khách chợt tỉnh ngộ, nếu như người này phá hỏng hết dịch dinh dưỡng, thì cái phi thuyền keo kiệt này có thể sẽ không chuẩn bị thêm phần ăn cho bọn họ. Có lẽ là trên thuyền còn thức ăn dự trữ, nhưng lúc đó cũng chẳng biết sẽ thu bao nhiêu phí dịch vụ.
Tiêu Chỉ lặng lẽ bổ thêm một đao: "Hình như vị bình thường sắp hết rồi, vị chocolate tỏi là sao thế? Còn vị tương ớt Thiên Đường nữa?"
Hành khách lập tức hoảng sợ, không ngờ là phi thuyền này lại không giống người như thế, mấy vị đó cho người ăn được à???!!!
Bọn họ đồng loạt đứng dậy, vươn tay ra với người máy AI đưa cơm.
"Cho tôi một phần vị táo!"
"Vâng, cơm trưa của ngài, chúc ngài có chuyến đi vui vẻ."
"Tôi muốn một phần thịt bò!"
"Vâng, cơm trưa của ngài, chúc ngài có chuyến đi vui vẻ."
....
Người đàn ông đang phẫn nộ cũng không kiềm được, bèn nhìn về phía xe đẩy thức ăn, những vị bình thường đang giảm với tốc độ khiên người ta hoảng loạn. Gã cũng chẳng kịp phàn nàn nữa, vội vàng lấy một phần.
Chỉ trong thời gian ngắn, thức ăn dinh dưỡng đã bị tranh gần hết, chỉ còn một ít vị cực kỳ khủng khiếp, đang chờ để hại hành khách chuyến sau.
Thấy phiền phức đã được giải quyết, Tiêu Chỉ bèn quay về chỗ ngồi.
Phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất chính là đối mặt với nó, vậy là cậu bèn mở phần ăn dinh dưỡng của mình ra. Tiêu Chỉ hạ quyết tâm nghênh đón nó, cậu nín thở trút hết phần ăn vào miệng, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.
Hương vị này khiến người ta bực bội thật.
Lúc Tiêu Chỉ vẫn còn đang nghi ngờ cuộc sống, bỗng có một giọng nói nho nhỏ vang lên từ phía sau: "Xin cảm ơn quý ngài."
Cậu quay đầu lại, mà người máy AI vẫn trông như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó đẩy xe thức ăn đi mất.
Tiêu Chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên, cậu còn tưởng rằng nó được lập trình giống như mấy người máy ở thời đại của cậu. Được gọi là trí tuệ nhân tạo vậy thôi, chứ thật ra là người máy nhân tạo thiểu năng trí tuệ, không ngờ rằng nó vậy mà lại lén nói lời cảm tạ.
Ông lão tóc kiểu Afro ngồi bên cạnh cậu thấy thế bèn cười nói: "Xem ra nó rất thích cậu."
Tiêu Chỉ: "Sao ngài biết được?"
Người kia mở phần ăn dinh dưỡng ra, sau khi hút một ngụm thì mặt co rúm lại: "Ừm...Phát triển nhiều năm như vậy rồi mà, AI đã đến gần với suy nghĩ của con người từ lâu. Bọn họ đã có tình cảm, chỉ là có nhiều người vẫn xem họ như công cụ mà thôi."
Ông lão nhìn về phía Tiêu Chỉ: "Cậu thấy thế nào?"
Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Chỉ bỗng nhớ đến A Sâm, là một NPC trong game, nên hắn cũng là AI. Sau khi đổi chỗ A Sâm với người máy AI khi nãy, Tiêu Chỉ cảm thấy máu nóng mình đang dâng trào, còn năm chặt tay, rất muốn đánh người.
Tiêu Chỉ: "Quá đáng!"
Ông lão nghe vậy thì cười khà khà: "Cũng thẳng thắn lắm."
Tiêu Chỉ bất lực, chỉ đành nói: "Tôi có một người bạn, anh ấy...cũng là AI..."
Ông lão uống một hơi hết phần ăn dinh dưỡng, sau đó bỏ cái túi vào lưới rác: "Tôi cũng có, thậm chí có không ít. Một đám ngang ngược đầy tật xấu, có gì khác biệt với người đâu chứ?"
Hai người nhìn nhau, cảm giác như người kia cũng giống mình.
Ông lão vươn tay với Tiêu Chỉ: "Tôi tên Lý Đại Diệp, là một nhà nghiên cứu."
Tiêu Chỉ bắt tay với ông ta: "Tôi tên Tiêu Chỉ, là..."
Tiêu Chỉ đột nhiên khựng lại, cậu là gì nhỉ? Vô gia cư? Buôn lậu súng? Suy nghĩ một lát, Tiêu Chỉ tóm tắt ngắn gọn: "Là thợ thủ công."
Cho dù là chơi game, đánh nhau, hay làm búp bê thì cũng phải dùng tay thôi.
Lý Đại Diệp nói: "Tôi tới nơi này là để tìm máy chơi game đời cũ, đáng tiếc mấy thứ này không được bảo tồn tốt, AS54, NITA607 đều không thể khởi động được, chỉ có thể mang về nghiên cứu xem có thể sửa chữa hay không."
Tiêu Chỉ nhìn ông, chắc đây là một người chơi lâu năm nhỉ?
Lý Đại Diệp hào hứng lấy từ trong ba lô ra một máy chơi game mà Tiêu Chỉ thấy hơi quen mắt: "Con này có chất lượng tốt nhất, AS66, chính là đồ cổ từ 300 năm trước, đến giờ vẫn còn khởi động được."
Tiêu Chỉ nhận ra ngay, đây là loạt máy chơi game bán chạy nhất ở thời đại của cậu, khi ấy mới ra tới đời thứ 5, không ngờ rằng 300 năm sau đã ra tới đời thứ 66 rồi.
Lý Đại Diệp mở máy chơi game ra, giống hệt như một đứa trẻ mà khoe một game mới nổi cho Tiêu Chỉ: "Cậu xem này, loại máy chơi game này bắt buộc phải thao tác bằng ngón tay. Khác với sự bất động của bộ cảm biến sóng não hiện nay, thao tác này khó hơn, cũng thú vị hơn nhiều."
"Chỉ tiếc là sau đó các công ty, thương hiệu đều chuyển sang sản xuất game thao tác bằng sóng não, AS cũng chỉ đến được đời 70 cũng dừng sản xuất."
Tiêu Chỉ hào hứng nhìn vào máy chơi game. Sau khi đi vào thế giới này, đúng là cậu chưa từng nhìn thấy máy cầm tay, không ngờ là những đồ vật từng thân thuộc với mình đã trở thành đồ cổ mất rồi.
Nhưng mà, thao tác của Lý Đại Diệp...
Có vẻ tệ* quá nhỉ?
(*Gốc là 拉胯: tiếng lóng của TQ, nghĩa là kém cỏi, tệ hại,...)
Chỉ nghe thấy một tiếng "Game Over", màn hình game lập tức đen thui. Rõ ràng chỉ là người chơi với máy, thế mà lại bị Lý Đại Diệp đánh thành trận áp đảo, đương nhiên ông là bên bị áp đảo.