NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

---------------------------------------------------

Chương 61: Sao phải chột dạ chứ?

Trước khi nhịp tim nhảy lên tới ngưỡng nguy hiểm đến mức bị hệ thống đá ra ngoài, Tiêu Chỉ đã offline.

Nằm trong khoang trò chơi, dường như bên tai Tiêu Chỉ vẫn còn cảm giác hơi ngưa ngứa, hương gỗ trên người Frost cũng tựa như đang vờn quanh chóp mũi. Cho dù chắc chắn rằng bản thân mình đã nằm trong khoang trò chơi của thế giới tương lai, cậu vẫn cứ cảm thấy rằng mình đang nằm trên chiếc giường to rộng, mềm mại trong Bạch Cốt Điện.

Tiêu Chỉ đưa tay ấn nhẹ lên ngực mình, lồng ngực đang nảy lên kịch liệt dưới đầu ngón tay cậu, chứng tỏ rằng bây giờ cậu đang mất bình tĩnh.

600 năm trôi qua, hình như cái tên A Sâm này có gì đó hơi khác thì phải...

Tiêu Chỉ hít sâu vài hơi, cuối cùng trái tim đang đập loạn xạ của cậu mới ổn định được. Cậu lấy lại bình tĩnh, rồi mở khoang trò chơi ra.

Phòng vẫn giống hệt như trước đây, tuy 0724 không phải quản gia AI có trí thông minh và hình dạng cao cấp, nhưng mấy việc như quét dọn đều đâu vào đấy cả, nên phòng Tiêu Chỉ được dọn dẹp rất gọn gàng, ngăn nắp.

Sau khi khen ngợi 0724, Tiêu Chỉ tắm rửa xong rồi leo lên giường đi ngủ sớm, vì ngày mai cậu còn phải dậy sớm tham để đi tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường của Đại học Tổng hợp Hải Lam nữa mà.

*

Ngày hôm sau.

Tất cả hành tinh trong hệ hành tinh Enseheim đều có khí hậu rất tốt, không quá lạnh cũng chẳng quá nóng, cũng không có khí hậu khắc nghiệt, nên là nơi vô cùng phù hợp cho những sinh viên bỏ công bỏ sức để học chuyên sâu của Đại học Tổng hợp Hải Lam.

Vào những ngày long trọng như kỷ niệm trường, nhóm thầy trò chây lười của chuyên ngành nghiên cứu trò chơi thế kỷ 21 cũng không thể trốn trong game được. Tiêu Chỉ hẹn thầy và các sư huynh ở bên dưới khu dạy học, sau đó cùng đi xe tinh tế đến hành tinh số 1.

Lúc này xe tinh tế không còn trình diễn tốc độ sinh tử nữa, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng được chiêm ngưỡng phong cảnh của cái gọi là "Top 10 hệ hành tinh đẹp nhất".

Hệ hành tinh Enseheim thật sự rất đẹp, mỗi một hành tinh đều có biển rộng mênh mông, khiến cho chúng trông giống hệt như một chuỗi ngọc bích. Đại dương trên những hành tinh khác nhau cũng mang màu sắc khác nhau, mỗi hành tinh cũng đều có vẻ đẹp của riêng nó. Khi kết hợp cùng dải ngân hà mượt mà ở phía sau càng khiến nó lộng lẫy hơn cả châu báu.

Cuối cùng cũng đến hành tinh số 1.

Khí hậu của hành tinh số 1 rất hợp lòng người, bởi vì nơi đây chính là điểm dừng chân đầu tiên để tổ chức hội nghị và tiếp khách nước ngoài, trông cũng có vẻ thoáng đãng hơn hành tinh số 12 của khoa Lịch Sử một chút. Những đồ trang trí có vẻ trí tuệ nhưng lại mang tính thiết kế có mặt ở khắp mọi nơi, mà logo của Đại học Tổng hợp Hải Lam cũng được lồng ghép vào đó theo cách cực kỳ khéo léo.

Bốn người đi về phía hội trường.

Khác hẳn với hiệu suất tập hợp vừa tốn thời gian lại còn tốn sức ở thời đại địa cầu, nhà trường đã đánh đấu vị trí chỗ ngồi từ lâu, lại còn rất tinh ý mà gửi luôn cả hướng dẫn đến chỗ ngồi nữa. Bốn người cứ đi thẳng theo hướng dẫn là được, nên loại bỏ được rất nhiều việc rắc rối.

Không bao lâu sau đã đến được hội trường.

Hội trường xuất hiện trước mắt Tiêu Chỉ lớn đến mức không thể nào tin nổi, Đại học Tổng hợp Hải Lam có hơn 370 nghìn sinh viên, mà hội trường này lại dư sức chứa hết tất cả, kích cỡ thế nào thì cũng biết rồi đấy. Không những thế, bên dưới hội trường này không có gì chống đỡ, mà cứ bay lơ lửng trên không trung, còn toát ra dòng chữ "Ông đây là một toà nhà khoa học viễn tưởng siêu đỉnh", nếu như ở thời đại địa cầu thì đây chính là một công trình kiến trúc gây rúng động thế giới.

Mà vẻ mặt của thầy và các sư huynh bên cạnh đều rất bình tĩnh, tất nhiên là thấy nhiều trường hợp như này quá nên cũng quen rồi. Tiêu Chỉ lại cảm thấy may mắn vì hình tượng nhà quê của mình, bởi vì cậu không cần phải tạo áp lực cho bản thân, còn có thể quan sát thỏa thích.

Sau khi bước vào hội trường, Lý Đại Diệp đến khu vực chỗ ngồi dành cho các giáo sư.

Tiêu Chỉ và các sư huynh đến khu vực chỗ ngồi của khoa Lịch Sử, cậu gặp được Bạch Ngôn sư huynh và một vài sinh viên trong khoa mà mình đã từng gặp trong game. Sau khi mọi người chào hỏi nhau xong, ba người Tiêu Chỉ mới ngồi xuống.

Có lẽ bên phía nhà trường cũng biết được ngọn nguồn mọi chuyện giữa khoa Cơ Giáp và khoa Lịch Sử, vậy nên mới sắp xếp cho khoa Cơ Giáp ngồi ở vị trí cực kỳ xa. Tiêu Chỉ nhìn hết một lượt, nhưng không có bất kỳ gương mặt nào thuộc khoa Cơ Giáp xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của cậu.

Nhưng mà có những người thuộc khoa nào đó lại bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chỉ, sau đó tất cả đều cau mày đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Tiêu Chỉ vốn thấy hơi khó hiểu, nhưng khi nghĩ đến sự tích hào nhoáng giữa khoa Lịch Sử và khoa Cơ Giáp xong, cậu lập tức ngộ ra đây chính là khoa Chỉ Huy bị thương nặng nhất trong cuộc chiến của Timgard và Bạch Ngôn.

Sau đó lại bị Vi Địch sư huynh bổ cho một đao nữa, có thể nói là số khổ nhất trường.

Sinh viên trong lễ đường cực kỳ nhiều, vị trí của Tiêu Chỉ đã không còn nhìn thấy được đài chủ tịch nữa. Vì để mọi người có thể nhìn rõ sân khấu, nên trên không trung có một hình chiếu ba chiều khổng lồ, đồng thời, thiết bị đầu cuối của tất cả mọi người đều có thể xem trực tiếp.

Lúc này buổi lễ còn chưa bắt đầu, nên mọi người đều rất thảnh thơi.

Ngải Einstein đến bên cạnh Tiêu Chỉ, nói với vẻ rất bí ẩn: "Ngày kỷ niệm thành lập trường mỗi năm đều sẽ mời sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp và các nhà đầu tư đến tham dự, tiểu sư đệ biết năm nay có những khách mời nào không?"

Tiêu Chỉ lắc đầu, cậu là một chú cá mặn chỉ quan tâm đến game, chứ không quan tâm gì đến khách mời cả.

Vi Địch thản nhiên nói: "Chắc chắn là có ba anh ấy, năm nào cũng có cả."

Bây giờ Tiêu Chỉ mới nhớ ra ba của Ngải Einstein là một tỷ phú có địa vị cực lớn, là kiểu khách quen trên trang nhất của các bài báo ấy.

Ngải Einstein nhún vai: "Không, năm nay ba anh bận việc, không ở hệ Hải Lam nên anh của anh đi thay. Nhưng cái anh muốn nói không phải cái này, anh của anh vừa nói anh biết, năm nay Bùi Thanh, CEO của công ty Phương Chu cũng tới đấy."

Vi Địch thấy hơi bực mình: "Anh ta đến làm gì? Hình như Bùi Thanh đâu có tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Hải Lam?"

Phương Chu là công ty điều hành ZERO, tuy nói là điều hành vậy thôi, nhưng trò chơi này hoàn toàn được điều khiển bởi máy chủ ZERO, nên thật ra bọn họ chẳng cần làm gì cả, chỉ cần nghiên cứu phát minh một số thiết bị ngoại vi là có thể nằm không kiếm tiền rồi.

Ngải Einstein nói: "Ai mà biết đâu? Có lẽ là muốn đầu tư, hoặc là đi chiêu mộ nhân tài xuất chúng trước đấy."

Tiêu Chỉ hơi tò mò: "Bùi Thanh là ai?"

Ngải Einstein tiện tay chỉ cho cậu một người nào đó trên màn hình. Đó là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, dung mạo tuấn tú, nụ cười vừa nho nhã vừa lễ độ, trông không giống với CEO công ty game lắm, mà giống học giả hơn.

Tiêu Chỉ cảm thấy người này hơi giống với Noah Bae mình từng thấy trên tin tức.

Không phải nói đến vẻ bề ngoài, bởi vì qua mấy trăm năm, cho dù là họ hàng cũng chẳng tìm được chỗ nào giống nữa rồi. Mà là khí chất, là loại khí chất thiên tài cứ như là có thể nhìn thấy được thế giới người thường không hiểu được, có thể suy nghĩ những việc mà người khác không thể nghĩ ra.

Ngải Einstein nói: "Nói tiếp về Bùi Thanh nhé, hình như người này chính là thiên tài số 1 của nhà họ Bùi đấy, có thành tựu trong rất nhiều lĩnh vực. Rất nhiều người lén cho rằng anh ta sẽ là Noah Bae tiếp theo, huyết thống nhà họ Bùi đúng là thần kỳ thật."

Nghe được tên của Noah Bae, giọng điệu của Vi Địch hiếm khi kiên định như này: "Không thể nào, không ai có thể so được với Noah Bae hết!"

Ngải Einstein chỉ đành giơ tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi, không thể, không thể..."

Anh lỡ quên mất rằng nhất định không được so sánh Noah Bae với bất cứ kẻ nào trước mặt Vi Địch, nếu không Vi Địch sẽ phát điên. Trong lòng cậu ta Noah Bae chính là đệ nhất thiên hạ, không ai sánh bằng.

Anh bèn quay đầu nhỏ giọng phổ cập kiến thức cho Tiêu Chỉ: "Người này là thiên tài rất nổi tiếng trong mấy năm gần đây. Dù sao chúng ta cũng không hiểu được thiên tài đang nghĩ gì, cũng giống như Vi Địch vậy đó."

Tiêu Chỉ rất đồng ý với chuyện này. Vi Địch sư huynh thi viết bên khoa Chỉ Huy được trọn điểm nhưng không thèm đi học, mà lại chạy đi nghiên cứu trò chơi, chỉ vì để hiểu thêm về Noah Bae, cũng là vì tìm kiếm một kho báu mà chẳng ai biết nó có tồn tại hay không, người bình thường thật sự không làm được những chuyện này đâu.

*

Sau khi buổi lễ kết thúc.

Lý Đại Diệp đi hội họp cùng các giáo sư khác, còn Ngải Einstein thì bị anh trai mình gọi đi, ngay cả Vi Địch cũng bị sư huynh mình quen rủ đi liên hoan, mà Tiêu Chỉ là một người rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm, nên quyết định về nhà chơi game.

Tuy hội trường rất rộng, nhưng Tiêu Chỉ cũng không vội, nên cứ thong thả mà đi, tiện thể chiêm ngưỡng phong cảnh ở hành tinh số 1, mà các sinh viên xung quanh cũng đã càng lúc càng thưa thớt dần.

Bỗng nhiên, một giọng nói nho nhã vang lên sau lưng cậu: "Có phải bạn học Tiêu Chỉ đó không?"

Tiêu Chỉ vừa quay đầu lại đã thấy Bùi Thanh mà bọn họ từng bàn luận khi nãy. Vì để tham gia buổi lễ, nên người này mặc cả bộ lễ phục, trông càng có vẻ tao nhã, lịch sự hơn.

Tiêu Chỉ: "Chào ngài Bùi, ngài tìm tôi có việc gì không?"

Bùi Thanh cười rồi bước tới: "Tôi có quen biết giáo sư Lý, dạo gần đây ông ấy thường hay nhắc đến cậu, còn luôn khen ngợi thiên phú chơi game của cậu. Thật ra tôi cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt, chỉ là tình cờ gặp được mà thôi, nên mới không nhịn được chào hỏi cậu một câu, không làm phiền cậu chứ?"

Tiêu Chỉ lắc đầu: "Không sao, tôi cũng không bận việc gì."

Bùi Thanh nói: "Cậu chuẩn bị đến cảng không gian à?"

Tiêu Chỉ gật đầu.

Bùi Thanh bèn cười nói: "Đúng lúc tôi cũng phải đi đến đó, hay là đi chung một đoạn đi?"

Thế là hai người đi cùng nhau.

Trên đường đi, hai người trò chuyện rất thoải mái. Bây giờ Tiêu Chỉ mới phát hiện ra Bùi Thanh là một người rất thú vị, tuy trông có vẻ văn nhã, nhưng lại không hề cổ hủ, cách nói chuyện vừa hài hước vừa hiền hòa, cũng chẳng tỏ thái độ chê bai sinh viên chỉ vì mình là người có địa vị cao trong xã hội. Vậy nên anh ta là một đối tượng phù hợp để nói chuyện phiếm.

Bởi vì hai người đều quen biết Lý Đại Diệp, nên đề tài nói chuyện đều không tự chủ được mà quay quanh ông.

Bùi Thanh nói: "Giáo sư Lý thật sự là một người rất thú vị. Trước đây tôi muốn giao cho ông ấy nghiên cứu ZERO cùng mình, nhưng ông ấy nói như vậy mất tự do, nên từ chối tôi rồi."

Tiêu Chỉ: "Anh cũng nghiên cứu ZERO?"

Bùi Thanh gật đầu: "Cả tinh tế đều biết ZERO được điều khiển bởi máy chủ, nên công ty Phương Chu chúng tôi cùng lắm chỉ là một bộ phận hậu cần khổng lồ mà thôi, dù sao cũng là công ty dễ kiếm tiền nhất tinh tế mà."

Tuy câu này có vẻ như đang chế giễu, nhưng vẻ mặt anh ta lại thản nhiên, chứ không hề tức giận hay không vui.

Bùi Thanh: "Từ khi ZERO ra đời đến nay đã 600 năm, nhưng công ty Phương Chu lại không thể tạo nên tác phẩm nào có thể địch nổi với nó. Tuy bên phía công ty cảm thấy duy trì tình hình như hiện tại rất tốt, nhưng tôi lại cảm thấy cuộc sống không nên quá bình thản, mà phải có sự đột phá."

Tiêu Chỉ hỏi: "Anh muốn phát triển một tác phẩm vượt trội hơn cả ZERO?"

Mặt Bùi Thanh lộ vẻ khát khao: "Đó chính là tác phẩm của Noah Bae, thiên tài vĩ đại nhất lịch sử loài người đấy, ai có thể vượt qua ông ấy được..."

Anh ta quay sang Tiêu Chỉ: "Nhưng chẳng phải là có thử thách thì mới thú vị à? Nếu ngay từ đầu đã nói rằng mình làm không được, thì có lẽ trên thế giới này đã không có Noah Bae."

"Cũng đúng." Tiêu Chỉ cười nói.

Thật ra cậu rất hiểu suy nghĩ của Bùi Thanh. Thử thách càng khó khăn thì khi hoàn thành mới càng có cảm giác thành tựu. Đôi khi quá trình thử thách bản thân cũng là một loại niềm vui đấy chứ.

Bùi Thanh chuyển sang một chủ đề khác: "Cậu có biết tin đồn về kho báu Noah Bae giấu trong ZERO không?"'

Tiêu Chỉ gật đầu: "Cũng biết sơ qua, nhưng nếu hơi kho báu ở đâu thì tôi thật sự không biết."

"Ha ha, đương nhiên là tôi sẽ không hỏi chuyện này." Bùi Thanh hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng: "Cậu cảm thấy sao?"

Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát: "Tuy tôi nghe nói kho báu này rất khủng khiếp. Nhưng qua 600 năm, cho dù là thứ có thể thay đổi tiến trình lịch sử nhân loại, thì nếu đặt ở hiện tại cũng chẳng còn hiệu lực như thế nữa nhỉ?"

Là một người xuyên đến từ 600 năm trước, nên cậu càng hiểu rõ về điều này hơn. Lịch sử nhân loại là kết quả từ sự nỗ lực của cả cộng đồng người, có lẽ trong đó cũng có sự cống hiến của rất nhiều thiên tài, nhưng đó lại không phải chỉ do thiên tài tạo nên.

Bây giờ con người đã mạnh hơn 600 năm trước rất nhiều, ít nhất là Noah Bae không thể ra khỏi trái đất, cũng không thể nhìn thấy những cảnh tượng mà Tiêu Chỉ đang nhìn.

"Ha ha." Bùi Thanh cười. "Theo lý trí thì đúng là như vậy đấy, nhưng ước mơ chính là sự kiên trì nguyên thủy của loài người. Cậu có thể không biết ông ấy là thiên tài như thế nào, nhưng nếu cậu hiểu được, thì cho dù ông ấy có làm được bất cứ chuyện gì cậu cũng chẳng ngạc nhiên nữa."

Nhắc tới Noah Bae, đôi mắt của Bùi Thanh dường như đang lóe sáng: "Lý luận số 33 giúp con người thực hiện những bước nhảy vũ trụ, hệ thống năng lượng F-77 hỗ trợ sự tuần hoàn vô hạn của năng lượng vũ trụ, và cả chuỗi gene LX phá vỡ giới hạn trên của tuổi thọ,....Có thể nói, con người đang đạp trên vai ông ấy để bước vào thời đại tinh tế."

"Mà một người như vậy lại đột nhiên sáng tạo nên một trò chơi ở giai đoạn cuối cùng của cuộc đời mình, trò chơi này lại chân thực đến thế, chân thực giống hệt như một thế giới hoàn toàn mới. Ông ấy tạo nên một thế giới mới, chẳng lẽ chỉ đơn giản là một trò chơi thật ư? Thật ra ông ấy đang muốn che giấu thứ gì bên trong?"

"Xin lỗi." Bùi Thanh không thể không vỗ trán mình. "Tôi quá sùng bái trưởng bối, nên mới khiến cậu phải nghe những ảo tưởng vô nghĩa."

Tiêu Chỉ nói: "Không sao, tôi có thể hiểu được. Nếu nhà tôi có tổ tiên giỏi giang như Noah Bae, có lẽ tôi cũng lấy làm tự hào lắm."

Còn chuyện cậu có nói với người mình gặp hay không thì phải xem cậu có chịu đựng được không đã.

Dù gì cũng chưa từng trải qua, nên không thể nào tưởng tượng ra được.

Bùi Thanh lại nói: "Tóm lại, tôi rất hứng thú với ZERO do Noah Bae tạo nên, và vẫn luôn cố gắng nghiên cứu nó. Về chuyện tìm kiếm kho báu Noah Bae, tôi cũng chẳng có ưu thế hơn người chơi là bao, nhưng đây cũng được xem là một thử thách thú vị."

Bùi Thanh nhìn Tiêu Chỉ: "Bạn học Tiêu Chỉ có muốn tham gia nghiên cứu cùng tôi không? Tuy giáo sư Lý đã từ chối tôi, nhưng theo như những gì tôi biết về ông ấy, chắc hẳn là ông ấy sẽ không can thiệp vào quyết định của sinh viên mình."

Tiêu Chỉ lắc đầu: "Xin lỗi anh."

Bùi Thanh cũng không hề tức giận, anh ta vẫn lịch sự như thường: "Tôi có thể hỏi lý do cậu từ chối tôi không?"

Tiêu Chỉ nói: "Tôi chỉ muốn chơi game một cách vui vẻ mà thôi."

Bùi Thanh: "Thù lao tôi trả khá phong phú đấy, cũng không lung lay được cậu à?"

Tiêu Chỉ vẫn kiên quyết: "Trợ cấp của chính phủ đã đủ dùng rồi ạ."

Bùi Thanh cười: "Ha ha ha, sinh viên đắc ý nhất của giáo sư Lý đúng là thú vị y hệt ông ấy....Cậu thích ZERO à?"

Tiêu Chỉ nhìn anh ta rồi gật đầu: "Rất thích."

Mà lúc này, hai người đã đi đến cảng không gian, đủ loại tàu vũ trụ và xe tinh tế đậu ở nơi này, trông cực kỳ đông đúc.

"Vậy chúc cậu chơi vui vẻ, hẹn gặp lại." Bùi Thanh nói xong thì gật đầu với Tiêu Chỉ.

"Hẹn gặp lại." Tiêu Chỉ cũng nói.

Sau khi tạm biệt, Bùi Thanh xoay người đi về phía phi thuyền tư nhân xa hoa được thiết kế riêng.

Trong một loạt những vị trí dễ thấy nhất ở cảng hàng không, chiếc nào toát ra vẻ "Tôi siêu đắt lại còn hợp mốt" thì chính là nó đấy.

Tiêu Chỉ không khỏi thầm thán phục trong lòng, không hổ là CEO của công ty dễ kiếm tiền nhất toàn bộ tinh tế. Cho dù trông có vẻ thân thiện vậy thôi, chứ người ta là đại gia hàng thật giá thật đấy...

Thán phục xong, Tiêu Chỉ xoay người bước lên xe – tinh – tế - miễn – phí mà tường học chuẩn bị cho sinh viên.

*

Quay về phòng.

Vì vừa mới tham dự buổi kỷ niệm thành lập trường, lại còn phải ngồi xe tinh tế chật ních, nên Tiêu Chỉ cảm thấy tắm rửa một cái rồi mới vào chơi game sẽ thoải mái hơn.

Để 0724 chuẩn bị nước cho mình, Tiêu Chỉ mới vào phòng tắm để tắm.

Tuy khoang trò chơi có chức năng tắm rửa, nhưng là một người địa cầu nguyên thủy cổ xưa, đôi lúc cậu vẫn muốn ngâm mình trong làn nước ấm một lát.

Tiêu Chỉ ngâm mình trong làn nước ấm áp, 0724 còn cho thêm chất dùng để tắm gội vào nước, là hương rừng rậm thoang thoảng thanh mát, đứng đầu "Bảng xếp hạng mùi hương giúp thư giãn".

Nhưng mùi hương này khiến Tiêu Chỉ bất giác nhớ đến Frost, mùi hương trong bồn tắm vừa thanh mát lại dịu nhẹ, chỉ giống hương gỗ đăng đắng trên người Frost một tí xíu mà thôi, vậy mà suy nghĩ của cậu lại mất khống chế mà lệch sang mùi trên người hắn.

Đầu Tiêu Chỉ toàn là hình ảnh liên quan đến người ta, trong đó có rất nhiều hình ảnh là dáng vẻ khi Frost nói chuyện chưa được lưu loát, cũng có ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi của lãnh chúa Hessen ở rất nhiều năm sau, cũng chẳng biết là có được thêm hào quang nào đó vào hay không, nhưng Tiêu Chỉ lại cảm thấy hai hình ảnh này trông có vẻ cũng giống hệt nhau thôi.

Nghĩ một lát, Tiêu Chỉ không khỏi ngồi trong bồn tắm ngẩn người, ngay tại thời điểm cậu còn chưa kịp chú ý, thì khóe môi cậu đã lặng lẽ nhếch lên rồi, sau đó biến thành một nụ cười ngọt ngào.

Hơi nóng bốc lên khiến da cậu biến thành màu hồng nhạt.

Một lúc sau, màn hình trên vách tường bỗng nhiên sáng lên, 0724 điều khiển bồn tắm, thay chỗ nước đã lạnh đi rồi rót nước ấm vào cho cậu.

Tiếng nước ào ào kéo suy nghĩ đang bay xa của Tiêu Chỉ về.

Một giọng nói tổng hợp đều đều, cứng nhắc bỗng phát ra từ màn hình điều khiển: "Chủ nhân, ngài đang yêu đương ạ?"

Tiêu Chỉ biết đây là âm thanh được tích hợp sẵn của 0724, nhưng lại bị nội dung nó nói ra dọa cho giật mình. Cậu loạng choạng trượt thẳng vào bồn tắm, lộn nhào mấy cái mới chật vật ló đầu ra khỏi bồn tắm.

"Khụ khụ khụ...." Tiêu Chỉ bị sặc, đến khi hơi thở đều lại mới có sức lực trả lời 0724: "Không có mà, sao cậu lại nói vậy?"

0724 vừa rót nước ấm cho cậu đâu vào đấy, lại vừa khống chế thiết bị dọn dẹp trên vách tường ra lau sạch nước do cậu làm văng ra, còn nói: "Bởi vì biểu hiện của chủ nhân rất phù hợp với những đặc điểm khi yêu đương: Ngây người, cười không rõ nguyên do, hành vi khác lạ. Căn cứ vào số liệu phân tích được, nếu đúng từ ba điều trở lên, thì xác suất đang trong trạng thái yêu đương sẽ là 80.54%."

Tiêu Chỉ vội vàng nói: "Nào có....sao tôi có thể yêu đương được chứ!"

0724: "Cực lực phủ nhận, phù hợp với đặc điểm thứ tư trong yêu đương, người đúng liên tiếp bốn điều thì xác suất đang trong trạng thái yêu đương rơi vào mức 89.97%."

0724 là một AI có trí thông minh không cao, nên cách diễn đạt của nó vô cùng thẳng thắn, tuy sự tinh tế của nó vô cùng hạn hẹp, nhưng lại khiến người ta không thể nào phản bác được.

Tiêu Chỉ: "..."

Cậu đang muốn nói vài lời bông đùa để xua tan bầu không khí xấu hổ này, nhưng cậu sợ 0724 lại phân tích xác suất mới về khả năng rơi vào trạng thái yêu đương của cậu nữa. Một đồng bọn nhỏ ngay thẳng như thế thật đáng sợ, chẳng hiểu sao lại khiến người ta thấy cực kỳ chột dạ.

Không đúng, cậu có yêu đương đâu?

Nhưng khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tiêu Chỉ lại cảm thấy tự tin của mình đang trượt dần, trượt dần, cuối cùng rơi vào vực sâu không thấy đâu nữa.

Tiêu Chỉ: "...."

Thôi mà, vẫn nên quên nó đi, đừng nghĩ nữa...

--------------Hết chương 61--------------

Tôi đang chuẩn bị thi Listening & Speaking 3 nên tôi sủi vài hôm nhóe. Tháng 11 tôi sẽ quay lại :>

Bình luận

Truyện đang đọc