NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

-------------------------------

Chương 85: A Cường, Tráng Tráng.

Nhờ vào phiên live stream khi đó của người chơi kia, nên tin tức Tutaschon và Dolestrange bị Blaise tập kích được lan truyền rất nhanh chóng. Đồng thời, thông qua những gì người Asanasi, kết cục bi tráng hai người tắm máu chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cũng được truyền đi đến mức không ai không biết.

Nghe thấy tin tức đó, mọi người trên lục địa đều chấn động. Một phần là khiếp sợ vì sức mạnh của Blaise, phần còn lại là phẫn nộ vì hai vị cường giả đứng đầu lục địa mà lại chết bằng cách đó.

Trong đó đứng đầu là bộ lạc Cuồng Sư.

Bộ lạc Cuồng Sư vốn đầy tràn tinh thần dân tộc, nhưng bây giờ vị tộc trưởng kiệt xuất nhất của họ lại bị giết chết bằng cách đó, điều này quả thực là đang nhục mạ toàn thể tộc Cuồng Sư, khiến cho bọn họ phẫn nộ không thôi.

Trong lúc tức giận, các chiến sĩ của bộ tộc Cuồng Sư đã kéo thẳng về nơi đóng quân của Blaise trong sa mạc Trường Nguyệt. Họ đại chiến vài trận với Blaise, nhưng trận nào cũng cực kỳ thảm khốc, máu của vô số chiến sĩ nhuộm đỏ cát vàng.

Chỉ tiếc rằng khi đối mặt với súng đạn vô tình của Blaise, các chiến sĩ của tộc Cuồng Sư chưa từng đạt được bất cứ thắng lợi nào.

Cuối cùng, dưới sự chi viện của bộ lạc Yên Lang, bộ lạc Cuồng Sư mới rút lui về địa bàn của mình được. Họ lui vào sâu trong sa mạc để tạm ngủ đông. Nhưng trong lòng mỗi người thuộc tộc Cuồng Sư đều bùng lên ngọn lửa căm phẫn, họ chỉ chờ một cơ hội để đốm lửa này cháy lan ra trên đồng cỏ.

Hessen.

Trong khu rừng rậm màu đen đặc rộng lớn, thấp thoáng dưới những tầng cây có một cái hồ ngưng tụ từ tử khí. Nước trong hồ chỉ có một màu xanh lục ma quái, trên mặt nước không có lấy một gợn sóng. Không khí xung quanh cũng bị bao phủ bởi làn sương mù dày đặc đến mức khiến người ta không thở nổi.

Nếu như người sống nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cảm thấy khắp nơi đều tràn ngập nguy cơ chết chóc, cũng sẽ không kiềm lòng nổi muốn thoát khỏi nó.

Nhưng đối với xác sống thì đây lại là một nơi đẹp đẽ đến bất ngờ. Tử khí ở đây quá chất lượng, thích hợp để làm điểm dừng chân đầu tiên khi tiến vào thế giới chết chóc.

Mà hiện tại, mặt nước đang xuất hiện những gợn sóng dữ tợn, luồng oán khí dày đặc bốc lên từ dưới đáy hồ, kèm theo đó là tiếng sư tử gầm vang vọng khắp Hessen, lại càng lúc càng có dấu hiệu đậm hơn.

Một lát sau, hai bóng người bỗng nhiên vọt ra từ hồ nước.

Là hai vong linh. Điểm khác biệt lớn nhất giữa vong linh oan hồn chính là trước khi chết có chấp niệm nhiều hay oán niệm nhiều. Người có chấp niệm thì sẽ dễ dàng biến đổi thành vong linh, bình thường có vẻ khá bình tĩnh; còn người có oán niệm thì hóa thành vong hồn, mà họ thường xuyên điên điên khùng khùng hoặc thực hiện những hành vi cực đoan, ngay cả suy nghĩ cũng cực đoan.

Hai bóng người đó đều cao lớn cường tráng. Cơ thể họ cơ bắp cuồn cuộn, có cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Người đầu tiên mang đầu sư tử, trên người đủ loại vết thương lớn bé, trên áo giáp và vũ khí toàn là vết chém do chiến đấu để lại. Nhưng điều khiến người ta sợ hãi nhất là trên ngực anh ta có một vết đạn bắn xuyên qua, lại còn có thể nhìn thấy rừng cây phía sau từ cái lỗ này.

Đó là Tutaschon, Kẻ Chinh Phục đã ngoan cường quay về nhân gian dưới sự dẫn dắt của Tử Thần.

Những vết thương trên bóng người kia cũng chẳng hề thua kém Tutaschon, chỉ là đầu của người này không còn nữa, phần từ cổ trở lên chỉ là một khoảng không trống trải.

Đây chính là Dolestrange. Đại Kiếm Sư xoay cổ vài lần, dường như đang cảm thấy không quen lắm với tình trạng đầu mình hiện tại.

Mà đây cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Suy cho cùng cả một đời người, mấy ai được trải nghiệm cảm giác mất đầu đâu chứ?

Tutaschon gào thét thỏa thích rồi mới nhìn về chiến hữu đã sóng vai cùng mình suốt nhiều năm. Trông có vẻ như bọn họ đã biến thành xác sống, mà ông cũng không biết những chuyện đã xảy ra sau khi mình chết. Nhưng hiển nhiên nơi này chính là Hessen, mà tình hình hiện tại chứng tỏ rằng có người đang âm thầm giúp đỡ họ.

Chỉ có điều là, khi nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Dolestrange, Tutaschon không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Cho dù họ có thể may mắn gặp lại nhau sau khi chết, thì những vết thương từng chịu cũng không thể biến mất. Lúc sinh thời, đầu của Đại Kiếm Sư đã bị Chúa Phạt bắn tan nát, có lẽ là không hồi phục được. Những ngày tháng sau này, anh ta cũng chỉ có thể sống như vậy mà thôi.

Dường như cảm nhận được tâm trạng của Tutaschon, bên phía Dolestrange vậy mà lại có giọng nói phát ra: "Tộc trưởng."

Tutaschon kinh ngạc nhìn về phía Dolestrange.

Này... Miệng mất rồi, mà vẫn có thể nói chuyện ư?

Giọng điệu của Dolestrange có vẻ hơi khác lạ, anh giơ tay lên "vẫy vẫy" trước mặt mình: "Tuy đầu không còn nữa, nhưng tôi có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh và nói chuyện. Có lẽ đối với vong linh, cơ thể hoàn chỉnh cũng không quan trọng lắm."

Tutaschon nghe vậy thì phá lên cười, còn đấm vào bả vai rắn chắc của Dolestrange: "Ha ha ha ha ha, xem ra cuộc sống của chúng ta đang được mở ra theo một hướng khác!!"

Tiếng cười sang sảng của hai người vang vọng khắp rừng. Chết rồi thì sao chứ? Bọn họ có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng mà chiến đấu hăng hái đến mức suýt chút nữa đã thống nhất sa mạc Trường Nguyệt. Bây giờ bọn họ lại có thể quay lại nhân gian thêm lần nữa, có gì mà phải sợ đâu?

Đột nhiên, trong rừng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, một bóng người duyên dáng bước ra từ trong đó.

Cùng lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên: "A Cường, Tráng Tráng."

Đây là nick name khi còn nhỏ của bọn họ, đã nhiều năm rồi họ chưa từng nghe thấy nó. Mà người sẽ gọi bọn họ như thế, chỉ có...

Hai người kinh ngạc nhìn về hướng giọng nói ấy phát ra. Sự kinh ngạc trong mắt có khi còn nhiều hơn khi phát hiện mình biến thành xác sống nữa.

Người vừa đến là một người phụ nữ tộc Cuồng Sư, trang phục của bà đơn giản nhưng lộng lẫy, chính là chiếc váy lụa màu đen đặc trưng của sa mạc Trường Nguyệt.

Tuy bà có đầu sư tử, nhưng bà lại có một mái tóc xoăn dài và đôi mắt to lấp lánh. Dường như trong đó có sao trăng đang nhấp nháy, kèm theo đó là hàng mi mảnh dài, dày đặc cùng khuôn mặt nhỏ nhắn. Dù có nhìn bằng mắt thẩm mỹ của loài người, thì cũng sẽ thấy bà xinh đẹp vô cùng.

Nếu để Tiêu Chỉ nhìn thấy, cậu sẽ nói đây là sư tử theo phong cách Disney.

"... Mẹ, mẹ!!"

"Lituya Anitsin!!!"

Anitsin chính là danh xưng tôn kính dành cho những vị nữ trưởng bối trong tộc thú nhân. Lituya là vợ của cựu tộc trưởng tộc Cuồng Sư, là mẹ của Tutaschon, đồng thời cũng là người nhận nuôi Dolestrange bị vứt bỏ ở sa mạc.

Hơn nữa... Lituya đã ra đi từ rất nhiều năm về trước rồi.

Khi đó, hai người vẫn chỉ là hai đứa bé. Cựu tộc trưởng Darn đột ngột qua đời một cách bí ẩn. Ngay sau đó, em trai ông là Darma thượng vị, bắt đầu giải quyết các thân tín của Darn, còn dùng đủ loại lý do để đuổi họ khỏi bộ máy quyền lực.

Nhưng đối với vợ và con trai của anh trai mình, thì tất nhiên Darma không thể làm vậy, bởi vì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của gã.

Nhưng giữ lại bọn họ thì chướng mắt vô cùng.

Chính vì thế, vào một đêm mưa hiếm thấy trên sa mạc, Lituya đã "mất tích" một cách bí ẩn. Nghe nói là khi bà săn đêm đã gặp phải đàn dã thú, trong lúc chiến đấu bị mấy con trong đó bắt đi mất.

Ai cũng biết đó chẳng qua chỉ là cái cớ của Darma mà thôi, chắc chắn Lituya đã bị giết chết.

Mà Tutaschon và Dolestrange khi còn nhỏ cũng nghĩ như vậy. Bọn họ chẳng màng đến những tộc nhân có ý tốt cản họ lại, bướng bỉnh chạy ra ngoài tìm thi thể của Lituya. Nhưng chạy sang tận sa mạc bên cạnh, thậm chí đào không ít hố to, nhưng họ vẫn chẳng tìm được gì cả.

Nhiều ngày qua đi, hai đứa nhỏ càng lúc càng kiệt sức, và cũng bắt đầu ý thức được rằng, có thể bọn nó sẽ không bao giờ tìm được Lituya.

Kể từ đó, người cuối cùng sẽ bảo vệ bọn nó trên thế giới này cũng đã không còn nữa.

Bọn nó quỳ trên sa mạc khóc lóc thảm thiết, và đó cũng là lần cuối cùng chúng khóc. Thậm chí họ còn thề rằng sẽ trở nên mạnh hơn, để giết chết Darma, đoạt lại bộ lạc Cuồng Sư.

"Chúng ta nhất định phải trở thành những người mạnh nhất bộ lạc Cuồng Sư!!" Dolestrange hét to trong đôi mắt đỏ hoe.

"Không, chúng ta phải trở thành người mạnh nhất sa mạc Trường Nguyệt!!!" Tutaschon vừa nói, mũi vừa xì ra bong bóng nước mũi.

Kể từ ngày đó, cho dù bị thân tín của Darma làm khó trăm bề, hai đứa nhỏ vẫn luôn cắn răng chịu đựng, không ngừng rèn luyện bản thân, để trở nên mạnh mẽ hơn, và còn âm thầm thu phục nhiều bộ hạ hơn.

Bọn họ trở thành hai anh em đặt lòng tin vào nhau tuyệt đối, vừa là bạn bè cũng vừa là chiến hữu.

Sau đó Tutaschon đã đoạt được bộ lạc Cuồng Sư. Sau đó hai người dẫn dắt bộ lạc Cuồng Sư càng ngày càng trở nên hùng mạnh hơn. Không chỉ có "Kẻ Chinh Phục" và "Đại Kiếm Sư" danh tiếng vang dội, mà còn trở thành truyền kỳ ở sa mạc Trường Nguyệt.

Nhưng sau đó, truyền kỳ đã ngã xuống, tất cả đều kết thúc.

Vậy mà sau khi họ chết đi, ở mảnh đất Hessen cách xa cố thổ của mình, họ lại có thể gặp được Lituya mà họ cho rằng không bao giờ gặp được nữa.

Duyên phận trong cuộc đời này thật sự thần kỳ đến mức chẳng thể nào tưởng tượng nổi.

Trong ký ức của bà, bọn họ vẫn là hai đứa trẻ mặt mũi lem luốc lăn lộn trên bờ cát như trước đây. Hiện giờ đã rất cao lớn, thậm chí còn lớn tuổi hơn cả bà. Bà nhìn vào những vết thương dày đặc trên người bọn họ, chắc chắn là mấy năm nay họ đã phải gian nan vất vả lắm.

Tutaschon nhìn bà, vui mừng như một đứa trẻ: "Đúng là mẹ rồi!! Lẽ nào mẹ vẫn chưa chết..."


Anh ta đột ngột im bặt. Nơi này là Hessen, Hessen dành riêng cho xác sống. Dáng vẻ của mẹ hiện giờ không hề khác với trước đây, nhưng tộc Cuồng Sư vốn không có tuổi thọ dài như Mộc Linh tộc, vậy nên việc Lituya không già đi đã chứng tỏ rằng...

Bà đã chết từ lâu rồi.

Lituya vỗ nhẹ lên chiếc khăn lụa trên cổ mình. Khăn lụa này rất đẹp, được tạo nên từ tay nghề của Tịch Nguyệt tộc, nhưng lý do bà phải đeo khăn lụa chính là che vết thương lại... vết thương do bị một đao cắt đứt cổ họng.

Bà dùng giọng nói dịu dàng để kể về những việc mình đã trải qua sau lần cuối cùng chào tạm biệt bọn nhỏ.

Vào đêm mưa lạnh lẽo cuối cùng trong ký ức của bà, đội ngũ săn đêm đã đi rất xa. Khi lòng bà bắt đầu nảy sinh nghi ngờ vì nơi họ đi càng lúc càng hẻo lánh, tộc trưởng tân nhiệm đột nhiên tấn công bà, thậm chí còn ném bà xuống đường sông ngầm khi bà vẫn còn thoi thóp, lại còn bịt kín lối ra, khiến không ai tìm thấy được bà.

Sau đó, bà chết đi trong sự đau khổ và tuyệt vọng. Nhưng vì chấp niệm của bản thân và hoàn cảnh tối tăm lạnh lẽo, nên mười mấy năm sau bà đã dần biến thành cương thi.

Nhưng bà đã trở thành xác sống, nên không thể ở lại sa mạc Trường Nguyệt nữa. Sau khi hỏi thăm được bọn nhỏ của mình đã trở nên rất hùng mạnh, thậm chí còn đoạt lại vị trí tộc trưởng, bà mới rời khỏi sa mạc Trường Nguyệt, đến Hessen để bắt đầu cuộc sống ru rú trong nhà.

Không có xung đột quyền lực và địa vị, cuộc sống ở Hessen thật sự rất bình yên.

Có đôi lúc, bà cũng sẽ nhớ nhung gió cát hanh khô của sa mạc Trường Nguyệt, và cả bầu không khí nóng như đổ lửa đó.

Nhưng bà không ngờ rằng bây giờ lại nghe được tin tức về hai đứa nhỏ nhà mình. Sau khi biết được vị trí thi thể của hai người, Lituya đã vội vàng chạy đến đây, luôn ở bên cạnh đợi bọn họ sống lại.

Lituya nói: "May là có thể gặp lại hai đứa."

Bà bước lên trước, nhón chân xoa xoa đầu của Tutaschon. Tutaschon đã cao hơn bà nhiều lắm, thậm chí còn phải ngồi xổm xuống thì mẹ mới có thể xoa đầu.

Cảm nhận được sự xoa dịu trên đỉnh đầu, Tutaschon nhịn không được phải híp híp mắt. Cảm giác này... đã lâu lắm rồi chưa xuất hiện.

Lituya lại đi đến trước mặt Dolestrange, đưa tay ra hiệu.

Dolestrange khom lưng, xin lỗi bà: "Xin lỗi Lituya Anitsin, con đã... không còn đầu nữa rồi."

Nhưng Lituya chỉ cười rồi vỗ lên vai anh, cứ như khi còn bé, mỗi lần bà cổ vũ anh: "Không sao cả, ở Hessen không có đầu cũng đáng yêu. Màu lông của Tráng Tráng nhà ta là đẹp nhất."

Cho dù hai người trước mặt bà cường tráng đến nhường nào, uy danh trên lục địa lớn đến mức nào, thì trong mắt bà, hai người họ vẫn là hai đứa bé mặt mũi lấm lem, đùa giỡn đến mức cả người toàn là cát vàng, còn cười ngốc nghếch.

Tutaschon nhìn khung cảnh trước mắt mình, dường như anh ta đã quay về năm đó, thời thơ ấu vô ưu vô lo, vẫn còn có thể làm nũng với cha mẹ mà chẳng cần phải kiêng kỵ điều gì, cả ngày chỉ biết dắt cậu tùy tùng nhỏ Dolestrange lăn khắp mặt đất.

*

Tin tức là Lituya nhận được đương nhiên là do Tiêu Chỉ truyền ra.

Cậu thiên tài tám chuyện Teague ở Hessen vút lên như cá gặp nước, chính gã đã nói cho cậu biết chuyện mẹ của Tutaschon chết đi rồi biến thành xác sống từ mấy chục năm trước, hơn nữa còn đang sống cùng các nữ xác sống khác ở một nơi nào đó của Hessen.

Tiêu Chỉ đã lợi dụng tình thế để "vô tình" tiết lộ tin tức về Tutaschon và Dolestrange, nên cũng "không cẩn thận" truyền đến tai bà, từ đó âm thầm thúc đẩy cuộc gặp lại cảm động này.

Tiện thể chơi bài tình cảm, lót đường cho việc hợp tác sau này.

Nếu muốn bắt tay với các bộ tộc ở sa mạc Trường Nguyệt để đối phó với Blaise, thì người có ưu thế nhất chính là Tutaschon. Anh ta chết trong lúc danh tiếng vang dội nhất, còn chết bằng phương thức khiến người ta khó lòng quên được như thế. Cho dù đã thành xác sống, thì cũng chẳng thể nào ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ta và Dolestrange.

Hơn nữa, mục đích của Hessen chỉ là chống lại Blaise, không đề cập đến việc sáp nhập các bộ lạc khác, vậy nên họ sẽ bớt lo lắng về việc bị chinh phục.

Tiêu Chỉ cũng nghĩ đến việc hợp tác cùng Thiên Diệp Quốc. Nhưng từ khi thành lập đến nay, Thiên Diệp Quốc đều thực hiện chính sách không kết đồng minh, bảo trì trung lập, không chủ động gây chiến cũng không tham gia vào việc tranh chấp giữa các quốc gia khác. Chỉ khi nào bị nước láng giềng xâm phạm biên giới họ mới phản kích mà thôi. Có lẽ đây chính là bí quyết giúp Thiên Diệp Quốc trường tồn, mà các bộ lạc thích tranh đoạt ở sa mạc Trường Nguyệt thì thường xuyên thay đổi chính quyền.

Nếu như Tiêu Chỉ bỏ danh tính Nhiếp Chính quan ra, Thiên Diệp Vương sẽ nể tình cậu cứu Thiên Diệp Ô nên có lẽ sẽ ủng hộ cậu. Nhưng danh tính này của cậu còn cần dùng vào chuyện khác, vậy nên phương án kêu gọi chi viện từ Thiên Diệp Quốc được xếp vào hàng dự bị.

Trong rừng lại vang lên tiếng lá cây xào xạc, cũng từ từ đi về phía này, ba người đang ôn chuyện đồng loạt quay sang hướng phát ra âm thanh.

Người vừa đến mặc cả bộ quần áo màu đen, phủ lụa trắng trên đầu, khiến người ta không thể nhìn thấy mặt. Nhưng cho dù không phải cư dân của Hessen, thì hầu như người trên khắp lục địa này đều có thể nhận ra đây chính là trang phục của Nhiếp Chính quan.

Ba người họ nhìn thấy Nhiếp Chính quan bay đến gần, cũng lễ độ cúi chào bọn họ: "Xin lỗi, đã quấy rầy các vị."

Tutaschon có thể được gọi là "Kẻ Chinh Phục" nên cũng chẳng phải kẻ lỗ mãng chỉ biết đánh giết. Thấy thế, anh ta cũng hiểu được đại khái. Cướp thi thể của mình và Dolestrange từ tay Blaise, rồi sắp xếp cho họ ở Hessen hầu như đều là tác phẩm của vị Nhiếp Chính quan này.

Nếu không thì xác của họ đã bị năng lượng ánh sáng thanh tẩy từ lâu, hoàn toàn mất đi khả năng biến đổi thành vong linh.

Thậm chí việc họ đoàn tụ với mẹ cũng có thể là do vị này quạt gió thêm củi, nếu không thì mẹ họ cũng sẽ không xuất hiện đúng lúc đến vậy. Nhưng những điều này không quan trọng, bởi anh ta cảm thấy người này làm vậy là vì có ý tốt với họ.

Tutaschon trịnh trọng thực hiện một lễ nghi tối cao nhất của tộc Cuồng Sư với Tiêu Chỉ: "Cảm tạ sự giúp đỡ của anh. Đối với chúng tôi, đây là một ân tình rất lớn."

Dolestrange cũng cúi chào Tiêu Chỉ theo anh ta.

Tiêu Chỉ lịch sự nhận lễ này của họ chứ không hề khách sáo thoái thác. Bởi cậu biết, trong việc kết giao cùng thú nhân, thì tốt hơn hết là nên thẳng thắn một chút. Vòng vo tam quốc chính là hành vi bị tộc Thú Nhân chê bai, cũng giống như việc họ ghét Tịch Nguyệt tộc vậy.

Sau khi thi lễ xong, Tutaschon mới hỏi đến mục đích Tiêu Chỉ tới đây: "Không biết ngài Nhiếp Chính quan muốn bọn tôi làm gì?"

Lời này khá thẳng thắn, đi vào trọng tâm, lược bỏ hoàn toàn quá trình hỏi đáp vòng vo.

Tiêu Chỉ cũng tỏ vẻ hài lòng với cách hỏi dứt khoát này, thế là cậu cũng nói thẳng: "Anh muốn hợp tác không? Hợp tác báo thù Blaise."

Nghe vậy, Tutaschon nở một nụ cười đầy sát ý: "Đương nhiên."

-----------Hết chương 85---------

Bình luận

Truyện đang đọc