NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

---------------------------

Chương 90: Nham hiểm gớm

Vô số người chơi bất chấp màn mưa đạn của Blaise để xông lên. Họ giẫm lên thi thể của đồng đội, chỉ vì giành giật cơ hội tiếp cận với Blaise.

Bọn họ ra sức chém giết trong ánh mắt ngờ nghệch của quân Blaise. Thậm chí còn có người đào nòng súng và Ishi trong pháo ra, tiện thể loot luôn vũ khí rơi trên mặt đất.

Đó là do chỗ đổi danh vọng của Hessen có ghi rằng quặng Ishi và vũ khí của Blaise cũng có thể đổi điểm danh vọng. Tuy bên phía Hessen không cần nhiều Ishi như vậy, nhưng nếu có thể khiến Blaise mất đi một khối Ishi, thì lợi thế của Hessen lại tăng lên một chút. Mà vũ khí lấy được cũng có thể nghiên cứu, cho dù là tự dùng hay tìm ra cách thức ứng phó cũng được cả.

Người chơi liều hết cái mạng già cũng phải xông lên trước, tất nhiên là muốn thu được nhiều danh vọng nhất có thể. Vậy nên họ khiến cho hình ảnh hiện giờ của mình trông giống hệt như đàn châu chấu.

Mặc dù hàng loạt người chơi đã ngã xuống dưới làn đạn, nhưng những người chơi phía sau vẫn ùa lên không chút sợ hãi. Họ đối mặt với nòng súng, dùng mạng sống của mình để mở đường cho liên quân của Hessen.

Đoàn xác sống và tộc Thú Nhân nhìn thấy mà rưng rưng nước mắt.

"Thì ra người Asanasi cũng sẽ liều mạng vì chúng ta."

"Tôi không giờ mắng họ điên điên khùng khùng nữa..."

"Bọn họ vẫn sẽ quay lại, may quá."

Trên chiến trường có một lực lượng người chơi đông đảo. Vậy nên, nhất thời, Hessen dường như đã chiến hết lợi thế, khiến quân đoàn Blaise đến xâm lấn dần lùi lại, thuận lợi đến mức không thể tin được.

Nhưng chỉ là dường như mà thôi.

Khi nhận ra Hessen chiếm hết lợi thế về số lượng, chỉ huy Fenris đã lập tức thay đổi chiến lược.

Gã hạ lệnh cho binh lính lùi hết về sau. Ngay sau đó, một khẩu pháo trắng tinh trông có vẻ cực kỳ lộng lẫy xuất hiện. Mà hiện giờ, tất cả mọi người đã không còn xa lạ gì với khẩu pháo này nữa. Đây chính là Chúa Phạt. Ngay lần đầu tiên xuất hiện, nó đã là thứ vũ khí có tên tuổi vang dội khắp lục địa Dazemenya.

Khi nãy, sau khi đoán rằng bên phía người Asanasi đã xảy ra biến cố, Fenris đã lập tức xin sử dụng Chúa Phạt. Trước thứ vũ khí như vậy, nhân số có nhiều đến mức nào thì cũng chỉ là con số vô nghĩa mà thôi. Những kẻ mạnh đứng đầu lục địa này đều uất hận chết dưới Chúa Phạt. Vậy thì những kẻ có sức mạnh bình thường như lũ Asanasi này làm sao địch nổi.

"Đoàng..."

Uy lực của Chúa Phạt đã là thứ không cần phải nghi ngờ nữa. Nó vừa xuất hiện thì vị thế trên chiến trường của hai bên dường như đã thay đổi khủng khiếp. Nó đập tan lợi thế do người chơi đổi lấy từ số lượng và mạng sống.

Những người nhận nhiệm vụ bia đỡ đạn vốn không có level cao, sức mạnh cũng yếu vô cùng, vậy nên khi đối mặt với đòn công phá khủng khiếp của Chúa Phạt, bọn họ chưa kịp để lại bất cứ vết xước nào trên bề mặt của nó, thì đã bị ánh sáng chói chang bao phủ.

Một lượng lớn người chơi ngã rạp như kiến. Những thi thể chưa kịp biến mất xế tầng tầng lớp lớp trên mặt đất, trông tàn nhẫn đến mức khiến người ta sợ hãi.

Do có Chúa Phạt gia nhập, nên chiến cuộc lại thay đổi. Quân Blaise dốc sức phản kích, tiến quân về đầu não Hessen.

*

Thế giới Asanasi.

Những người chơi bỏ mình trong làn mưa đạn của Blaise đang thảo luận:

"ĐCM! Blaise tàn nhẫn vãi! Lúc trước chúng ta còn làm công cho bên đó, vậy mà nã đạn chúng ta không hề nể tình luôn!"

"Vậy mới nói. Quá đáng lắm luôn á! May là tôi còn loot được mấy cục Ishi, chứ không về tay không."

"... Tôi thì chưa loot được gì hết nè! Còn phải sửa trang bị nữa!! Tổn thất nặng nề!"

"Ờ thì... Hôm qua chúng ta còn đang làm mướn cho Blaise, hôm nay lại phản ngay. Nếu nói vô tình thì chúng ta cũng dính ấy nhỉ?"

"Mày nín!"

"Mày câm!"

"Mày khỏi!"

"Chẳng phải đây là nét riêng của chủng tộc chúng ta à?"

*

Hessen.

Tiêu Chỉ nhận được chiến báo từ tiền tuyến. Cậu vừa xem vừa nói: "Không ngờ lại dùng Chúa Phạt nhanh đến vậy..."

Frost mặc một bộ giáp đen đang ngồi bên cạnh cậu. Hắn nhẹ nhàng lau chùi thanh trường kiếm trên tay. Thân kiếm phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, như thể đã sẵn sàng nghênh chiến với quân địch bất cứ lúc nào: "Dự trữ của chúng có lẽ còn nhiều hơn dự đoán của chúng ta."

Tiêu Chỉ gật đầu: "Chúng ta chỉ có thể biết việc Blaise chiếm đóng nơi khai thác quặng Ishi là Đại công quốc Dilling và bộ lạc Liệp Tích, nhưng trong đó bị canh phòng rất nghiêm ngặt, bên ngoài không thể biết được sản lượng cụ thể của chúng. Cũng không biết trước khi khai chiến, Blaise đã dự trữ được bao nhiêu Ishi rồi."

Cậu bỏ công văn trên tay xuống: "Dám sử dụng Chúa Phạt một cách tùy tiện như vậy, chắc chắn trong tay chúng có một lượng Ishi rất khổng lồ."

Frost chạm nhẹ vào lưỡi kiếm: "Muốn anh lên không?"

Tiêu Chỉ lắc đầu: "Giáo Hoàng của chúng còn chưa lên sàn, thì sao lãnh chúa của chúng ta có thể xuất hiện trước được chứ?"

Frost thấp giọng hỏi: "Vậy em định làm thế nào?"

Tiêu Chỉ mỉm cười thần bí: "Nên tiến hành kế hoạch 2 rồi."

*

Bạch Ngôn đang đi dạo trong doanh trại của Hessen. Bậc đại lão như y đương nhiên sẽ không nhận mấy nhiệm vụ đỡ đạn như này. Nếu cứ dựa vào nhiệm vụ đỡ đạn để tích góp điểm danh vọng, vậy thì sẽ vô duyên với cửa hàng vinh dự mất.

Y vẫn đang chờ, chờ một nhiệm vụ khó khăn, bắt buộc phải là người chơi ở cấp bậc như y mới có thể hoàn thành.

Nhưng điều phiền muộn duy nhất của y chính là Timgard đang ở ngay bên cạnh, thậm chí là y đi tới đâu anh ta cũng theo tới đó. Cho dù gương mặt đó rất đẹp trai, thì trông cũng phiền lắm rồi.

Nụ cười của Bạch Ngôn vẫn còn đó, nhưng giọng nói thì không còn ý cười nữa: "Anh đi theo tôi làm gì?"

Mặt Timgard vẫn không đổi sắc: "Ai nói tôi đi theo cậu? Tôi chỉ muốn đi dạo loanh quanh mà thôi, là do cậu cứ xuất hiện ngay chỗ tôi muốn đi."

Timgard nói không sai. Bởi những người chơi có lực chiến cao thì càng dễ nhận được nhiệm vụ bí mật, đây chính là nhận thức chung của tất cả mọi người. Một số nhiệm vụ cực kỳ khó sẽ được NPC giao cho những người chơi có khả năng hoàn thành. Vậy nên anh ta mới đi tới đi lui trong doanh trại, để chờ NPC mang nhiệm vụ bí mật thấy mình.

Nhưng cứ nơi nào anh ta nhắm trúng thì sẽ thấy bóng dáng của Bạch Ngôn. Không biết nên nói là ánh mắt của hai người đều quá tinh tường, hay là vì mối nghiệt duyên kết từ lần đầu tiên gặp mặt trong phòng thi của khoa Chỉ Huy.

"Ha ha." Bạch Ngôn cười lạnh, vẫn cứ nhìn thẳng mà đi.

"Xùy." Timgard tỏ vẻ khinh bỉ, rồi đưa mắt nhìn sang hướng khác, đi tiếp.

Cứ như vậy, hai người vừa đồng hành cùng nhau, vừa chê bai nhau. Thế nhưng chẳng ai chịu nhượng bộ để đi sang hướng khác cả.

"Hai quý ngài kia ơi, xin dừng bước." Một giọng nói hiền hòa vang lên từ cách đó không xa. Cả Timgard và Bạch Ngôn gần như là dừng bước cùng một lúc, rồi quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói kia. Hành động trùng khớp trông hệt như sinh đôi vậy.

Xuất hiện trước mắt họ là một xác sống có nhan sắc diễm lệ, cùng với một mái tóc dài và đôi mắt màu xanh biển. Tuy sắc mặt gã nhợt nhạt nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự cuốn hút của gã.

Mà hai người đều biết người này. Đây chính là Teague, nhân viên ngoại giao của Hessen. Lúc sinh thời gã là một kẻ lừa đảo nổi danh của Tịch Nguyệt tộc. Không hiểu sao sau khi chết Teague lại gia nhập Hessen, còn thông đồng làm bậy với tên Nhiếp Chính quan bí ẩn kia. À không, phải nói đó là một đội rất hùng mạnh, đã nâng GDP lên rất nhiều.

Nhưng tin tốt chính là sau khi trở thành nhân viên ngoại giao, mục tiêu của Teague đã cao cấp hơn, cuối cùng cũng không còn xuống tay với người chơi bình thường nữa, giúp cho rất nhiều người chơi có ý định đi vào Hessen được thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Ngôn và Timgard vừa nhìn thấy người này thì họ cảm thấy háo hức ngay. Bởi thời cơ mà họ chờ đợi đã đến rồi.

Teague nở một nụ cười lịch sự với hai người: "Hai vị có hứng thú nhận một nhiệm vụ không? Nhiệm vụ này bắt buộc phải có sức mạnh đáng kể."

Bạch Ngôn gật đầu ngay: "Tất nhiên rồi."

Timgard bị Bạch Ngôn cướp lời, nên chỉ có thể nói thêm: "Tôi cũng vậy."

Hai người liếc nhau, dường như trong không khí có tia lửa xẹt qua.

"Mời theo tôi." Nụ cười của Teague vẫn giữ nguyên. Tiêu Chỉ đã nói trước cho gã về tình trạng của hai vị này rồi. Cậu bảo: Hơn thua nhau là chuyện bình thường, không cần để ý đến. Vậy nên gã chỉ cần dẫn đường cho hai người này nhận nhiệm vụ là được.

Teague đưa hai người vào phòng, trịnh trọng giao phó nhiệm vụ bí mật.

*

Sau khi màn đêm buông xuống.

Màn trời tối đen bao phủ, Blaise tạm ngừng tấn công.

Tuy Chúa Phạt và những vũ khí Ishi khác không biết mệt, nhưng những người điều khiển chúng đều là người sống, mà người sống không giống như những tên không biết mệt là gì của Hessen, vậy nên bắt buộc phải nghỉ ngơi vào ban đêm.

Quân tiến công đã đóng quân ngay tại Hessen, mà phần lớn quân số và những vật tư thiết yếu vẫn còn để ở doanh trại Blaise, chờ đến khi cần thì sẽ tiến hành tiếp viện.

Đèn đuốc trong doanh trại vẫn sáng trưng, lính đi tuần và thánh kỵ sĩ cứ tới lui mãi, trông có vẻ như được canh phòng rất nghiêm ngặt.

Hai đội ngũ lén lút tiếp cận doanh trại, hiện đang quan sát tình hình bên trong. Một nhánh là thành viên của Thượng Thiện Nhược Thủy do Bạch Ngôn dẫn dắt, còn nhánh kia là thành viên của Chiến Thần được Timgard dẫn đầu.

Hai bên chưa bao giờ ngờ rằng hai hội đối đầu gay gắt như họ lại có ngày nhận chung một nhiệm vụ bí mật. Mà nhiệm vụ này lại khiến họ không thể không hợp tác với nhau.

Bạch Ngôn nghiên cứu bản đồ Teague đưa cho mình. Trên đó được vẽ rất tỉ mỉ, thể hiện rõ cách bố trí của doanh trại Blaise, chỉ có mấy khu vực bị đánh dấu là chưa biết. Mà những khu vực bí ẩn này chính là mục đích họ đến đây đêm nay – tìm nơi trữ quặng Ishi, và phá hủy chúng.

Timgard cũng nhìn vào bản đồ trong tay, rồi hỏi Bạch Ngôn: "Cậu thấy sao?"

Bạch Ngôn nhấc chiếc kính một tròng lên, rồi chỉ nhẹ vào một vị trí của bản đồ nằm trên đất: "Tôi nghi là khu vực thứ tư."

Đó là một trong những khu vực bí ẩn, còn việc đánh số là do y và Timgard đặt ra để tiện bề bàn bạc.

Timgard liếc y một cái: "Lý do?"

Giọng điệu của Bạch Ngôn không nhanh không chậm: "Anh biết điều kiện để bảo quản quặng Ishi không?"

Timgard nhướng mày, nhưng không nói gì, mà vẻ mặt cứ như đang nói "Có rắm thì thả nhanh".

Bạch Ngôn cũng không tức giận. Y nói tiếp: "Nếu để ý một chút đến những nơi khai thác quặng Ishi thì sẽ phát hiện ra cho dù là sa mạc Trường Nguyệt hay Đại công quốc Dilling thì đều là những nơi ít nước. Bởi vì muốn bảo quản quặng Ishi thì cần một nơi khô ráo, ấm áp. Sau khi tiếp xúc với nước và nhiệt độ, nước sẽ phá hủy cấu trúc năng lượng bên trong Ishi, còn nhiệt độ thấp thì có thể khiến cho hoạt động năng lượng trong đó mất cân bằng, thậm chí là xảy ra sự cố trong quá trình sử dụng."

Rồi y lướt sổ thông tin: "Chỉ trong 5 năm gần đây, đã có hơn 20 báo cáo thiệt hại từ các cơ sở vận tải dùng Ishi do bảo quản không đúng cách."

Timgard nhìn vào bản đồ: "Khu vực thứ tư... cách xa bờ sông, xung quanh ít cây cối, địa hình hiểm trở, còn rất thuận tiện cho việc vận chuyển vào Hessen, đúng là một nơi lý tưởng."

Bạch Ngôn gật đầu: "Đúng thế."

Timgard: "Nói nhiều vậy thì chắc cậu đã chuẩn bị từ trước rồi nhỉ? Nước đâu? Tôi nhớ cậu là pháp sư hệ phong, không thể biến ra nước được."

"Đương nhiên." Bạch Ngôn cười rồi chỉ vào người khoác áo choàng ở sau mình: "Giới thiệu với anh một chút, đây là Ông Trùm Ruộng Dưa, pháp sư hệ thủy max level. Thời gian trước mới có được special skill hệ thủy – Mùa Đông Trôi Qua."

Ông Trùm Ruộng Dưa kéo mũ áo choàng xuống, để lộ một khuôn mặt tròn vo, trông có vẻ khá vui mắt. Cậu ta đưa tay về phía Timgard: "Hân hạnh được gặp anh. Tôi hâm mộ danh tiếng của Longinus trên diễn dàn đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được."

Timgard đưa tay bắt tay với cậu ta: "Hân hạnh được gặp. Nếu là diễn đàn, thì tôi đây mới là người phải ngưỡng mộ cậu."

Chỉ cần là người hay lướt diễn đàn, ai mà không biết đến cái tên Ông Trùm Ruộng Dưa chứ? Nơi nào có biến thì đều có mặt cậu ta, giống như con nghiện drama mua nhà trên diễn đàn vậy. Cũng là vì có cùng đam mê hóng biến, nên cậu ta mới có thể lén lút làm quen với Bạch Ngôn, hơn nữa giao tình cũng tốt lắm.

Có pháp sư hệ thủy max level, lại còn có special skill mang phạm vi cực đại như Mùa Đông Trôi Qua, chuyến đi này họ đã nắm không ít phần thắng.

Không ngờ rằng sau khi Bạch Ngôn giới thiệu Ông Trùm Ruộng Dưa xong thì vẫn chưa hết. Thành viên của Thượng Thiện Nhược Thủy lại móc một loạt bình khổng lồ từ trong ba lô ra đưa cho thành viên của Chiến Thần.

Trong ánh mắt ngờ nghệch của các thành viên Chiến Thần, Bạch Ngôn giải thích: "Vừa hay gần đây có con sông, chúng ta lấy đầy nước rồi hãy qua. Đến lúc đó vứt hết vào nơi chứa quặng Ishi, thì không lo thiếu nước nữa."

Đám người của Chiến Thần không thể giấu được ánh mắt kính phục. Không hổ là anh lớn của khoa Lịch Sử, nham hiểm gớm.

------------Hết chương 90-----------

Bình luận

Truyện đang đọc