NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit: DiDi

Beta: Bull

-----------------------------------------

Chương 23: Đặt chân trên con đường dẫn đến cái chết.

Sau khi thông qua kiểm tra, Tiêu Chỉ và Lý Đại Diệp đi đến một hướng khác của cổng không gian.

Theo Lý Đại Diệp nói, đại học Tổng Hợp Hải Lam cũng không nằm ở hành tinh Bolani, mà là ở hệ Enseheim cách nơi này 5.43 năm ánh sáng.

Hệ Enseheim là một hệ hành tinh nhỏ trong thiên hà Hải Lam, được tạo thành từ mười hai hành tinh nhỏ và một hành tinh lớn, có khí hậu ôn hòa và phong cảnh tuyệt đẹp, cực kì thích hợp để con người sinh sống. Bởi vậy, chính phủ ở thiên hà Hải Lam quyết định quy hoạch hệ này để xây trường học, cũng chính là Đại học Tổng hợp Hải Lam nổi danh khắp tinh tế.

Đáy lòng Tiêu Chỉ bỗng thấy hơi khiếp sợ, ở thởi đại của cậu, nhân loại vẫn còn đang tranh giành từng chút biên giới trên trái đất, cùng lắm là có mấy cường quốc bay lên mặt trăng giành giật lãnh thổ mà thôi.

Không ngờ rằng 600 năm sau, cả một hệ hành tinh chỉ dành cho một trường đại học!

Hình tượng của cậu hiện giờ là một người nhà quê đến từ hành tinh xa xôi, nên chẳng cần giả vờ mình có kiến thức uyên bác làm gì.

Hai người mua vé đến hệ Enseheim bằng thiết bị đầu cuối, cuối cùng thì vé tàu bây giờ cũng là vé điện tử, thậm chí cũng chẳng thể xem là vé nữa. Thiết bị đầu cuối của bọn họ sẽ tự động xác thực, chỉ cần bước qua là có thể lên phi thuyền.

Trên phi thuyền, Tiêu Chỉ dựa theo hướng dẫn của Lý Đại Diệp để đăng kí vào đại học Tổng hợp Hải Lam. Bây giờ đang là đợt tuyển sinh cuối cùng, nếu Tiêu Chỉ rời khỏi rời khỏi D8796-11 muộn hơn một tháng, thì cậu chỉ có thể đăng kí vào năm sau thôi.

Tốc độ phát triển của thời đại tinh tế thật khủng khiếp, khoảng cách xa như vậy, mà chỉ cần một ngày là đến rồi.

"Kính thưa các hành khách, phi thuyền sắp đến hệ Enseheim, hiện tại nhiệt độ trên mặt đất là 22 độ..."

Tiếng thông báo của phi thuyền vang lên, Tiêu Chỉ và Lý Đại Diệp cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Đó là một hệ hành tinh xanh thẳm, giống như một đợt sóng biển đang từ từ xoay tròn trong vũ trụ. Vài đốm sáng xanh thẳm li ti lập lòe, nhìn từ xa trông giống như kho báu dưới đáy biển.

Thấy vẻ mặt của Tiêu Chỉ, Lý Đại Diệp cười đầy tự hào: "Đẹp quá nhỉ? Hệ hành tinh Enseheim được bình chọn là một trong mười hệ hành tinh đẹp nhất, đến đây học rồi tiện đường yêu đương luôn chính là ước mơ của toàn tinh tế đấy."

Tiêu Chỉ im lặng gật đầu, cậu say mê ngắm nhìn cảnh đẹp lần đầu tiên mình được thấy trong đời.

Phi thuyền đáp xuống hành tinh số 1 của hệ Enseheim, hành tinh này chính là nơi đại học Tổng hợp Hải Lam tổ chức các hội nghị và đại hội, cũng là trạm đầu tiên để tiếp đón khách ngoại lai đến thăm, còn các khoa được bố trí ở các hành tinh từ số 2 đến 12.

Ở thời đại này, ai cũng có cho mình một nút không gian, nên không ai kéo vali cả. Tất cả mọi người đều xuống phi thuyền với hai bàn tay trống trơn, thỉnh thoảng còn có người dùng thiết bị đầu cuối của mình để chụp ảnh, trông có vẻ phấn khích lắm.

Lý Đại Diệp lơ đễnh nhìn qua thiết bị đầu cuối của mình, bỗng nhiên biến sắc.

Tiêu Chỉ cũng nhận ra ông hơi kỳ quái: "Sao vậy ạ?"

Lý Đại Diệp túm cổ tay Tiêu Chỉ rồi chạy như điên, leo thẳng lên xe tinh tế: "Nhanh nhanh nhanh, tôi quên mất hôm nay là ngày thi tuyển vào chuyên ngành này!! Còn một tiếng nữa mới bắt đầu thi, chúng ta nhanh chạy tới khoa Lịch Sử ở hành tinh số 12 đi!!"

Tiêu Chỉ bị hành động này làm cho đơ cả ra: "Vậy cũng quên được à?!"

Vẻ mặt Lý Đại Diệp rất chi là vô tội: "Năm nay chưa có ai đăng ký hết, tôi chỉ chọn bừa một ngày thi tuyển, rồi ra ngoài luôn...."

Tiêu Chỉ: "..."

Thật ra cái ngành này là gì mà chả ma nào thèm quan tâm đến thế?!

*

Lý Đại Diệp chỉnh tốc độ xe đế mức tối đa, hai người chạy như bay đến hành tinh số 12.

Tiêu Chỉ còn chưa kịp trải nghiệm xem cái thứ gọi là "Mười hệ hành tinh đẹp nhất", thì đã bị Lý Đại Diệp kéo vào một khu dạy học. Sau đó lại dùng xe chuyên dụng để đi cho nhanh, nên ngay cả khu dạy học của trường trông như thế nào cũng chẳng biết.

Trên hành lang, một chàng trai tóc đen bước ra từ chỗ ngoặt: "Ấy, thầy về rồ...."

Còn chưa dứt lời, một trận cuồng phong đã quét qua. Sợi tóc bị thổi bay của anh ta còn chưa kịp rơi xuống, mà bóng dáng mơ hồ của thầy anh ta cũng đã biến mất dạng. Chàng trai gãi gãi đầu, hôm nay thầy nhiệt tình thật đấy, có phải deadline đuổi sát nút rồi không?

Lý Đại Diệp và Tiêu Chỉ chạy thục mạng, cuối cùng cũng đến được điểm thi trước khi cuộc thi bắt đầu.

Điểm thi rỗng tuếch, hiển nhiên Tiêu Chỉ là thí sinh duy nhất.

Tuy cả đường đều ngồi xe, nhưng bộ xương già của Lý Đại Diệp vẫn khó mà chịu nổi, ông ngồi phịch xuống ghế, rồi chỉ đại một chỗ: "Ngồi đại đi...tôi...nghỉ ngơi chút đã."

Thật ra Tiêu Chỉ không mệt, nhưng cậu vẫn tìm chỗ ngồi xuống, lúc này mới có thời gian quan sát xung quanh.

Khác với những điểm thi mà Tiêu Chỉ đã từng thấy, ở giữa nơi này là một thiết bị hình cầu khép kín cao hơn một người. Chỗ của Lý Đại Diệp đối diện nó, chắc là chỗ của giám khảo chính, các vị trí còn lại đều nằm bên cạnh, vây quanh thiết bị kia.

Tiêu Chỉ nhìn thứ hình cầu kia, chắc chắn là được dùng trong cuộc thi, cũng không biết nội dung thi là gì.

Thành thật mà nói, cậu chẳng biết gì về mấy kỳ thi cả, cũng chẳng biết thật ra giáo dục của thời đại tinh tế là học về thứ gì, những từ ngữ có liên quan đều là do cậu tự tìm hiểu được khi nghe người chơi nói chuyện phiếm.

Lúc trước Lý Đại Diệp có nói bài thi chia làm hai phần: thi viết và thực hành, thật ra Tiêu Chỉ không lo lắng gì về phần thi thực hành, nhưng cậu mong rằng phần thi viết của mình không quá tệ, ít nhất cũng là làm được mấy câu hỏi trắc nghiệm nhỉ? Hoặc là trả lời được các câu hỏi liên quan đến thế kỷ 21.

Một lát sau, Lý Đại Diệp cuối cùng cũng nghỉ ngơi xong, ông ra hiệu cho Tiêu Chỉ đi vào thiết bị nguyên mẫu: "Cậu vào phòng thi đi, tôi mở quyền thi cho cậu."

Thấy Tiêu Chỉ đã ngồi vào chỗ, Lý Đại Diệp bỗng nhớ đến chuyện cậu đến từ hành tinh biên giới, bèn cố ý nhắc nhở một chút: "Tổng của cả bài thi viết và bài thi thực hành là 1000 điểm. Thi viết thì tôi chọn cho cậu hình thức đơn giản nhất, vậy thì điểm sẽ chiếm tỉ lệ thấp nhất, là 40%. Nhưng tương ứng với nó, thì bài thi thực hành của chuyên ngành sẽ ở mức khó nhất, chiếm 60%. Cậu có vấn đề gì không?"

Tiêu Chỉ cũng không dám chắc: "Cũng tạm..."

Sau khi Lý Đại Diệp nhấn xác nhận, thuận miệng hỏi: "Trước đây cậu học giáo trình nào? Ohmler-21 hay Castilla-A?"

Tiêu Chỉ trả lại cho ông một vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm.

Lý Đại Diệp: "..."

Tâm lý ông bỗng cảm thấy bất ổn quá, học trò mới của mình, chắc không phải là...chưa từng đi học đâu nhỉ? Chẳng lẽ trình độ giáo dục của mấy hành tinh biên giới đã lạc hậu đến mức này?

Con trai à, là thứ gì đã cho con dũng khí để thi vào học viện đứng đầu tinh tế thế?

Lúc này, thiết bị đã đóng cửa, ngăn cách giữa hai gương mặt ngơ ngác của hai người.

Trước mắt Tiêu Chỉ chỉ có một màu tối đen, một lát sau lại xuất hiện trong một không gian trắng tinh. Bỗng có một giọng nói vang lên: "Thí sinh Tiêu Chỉ, số báo danh K5463845692, mời xác nhận."

"Đúng vậy."

"Bắt đầu phần thi viết."

Trong không gian bỗng xuất hiện một tấm bảng trong suốt, chữ viết dần xuất hiện trên mặt, đây chính là thứ gọi là thi viết. Trong điều kiện giám sát như vậy, gian lận là điều không thể, bởi vì kỳ thi này được diễn ra trực tiếp trong não bạn, nên không thể nhập bất kỳ tài liệu nào từ bên ngoài cả.

Tiêu Chỉ nhìn vào đề thi:

1. Hãy trình bày ngắn gọn định lý Dudams thứ nhất trong bước nhảy không gian, và tiến hành phân tích dữ liệu.

2. Cuộc chiến giữa thiên hà Hải Lam và thiên hà Thương Tinh đã đặt nền móng gì cho cục diện chính trị hiện nay? Phân tích các kỹ thuật chiến thuật được sử dụng và đề xuất các phương án mới.

.....

Đại học Tổng Hợp Lam Hải không hổ là học viện đứng đầu tinh tế, cho dù là chuyên ngành ở xó xỉnh nào, thì đề thi viết cũng cực kỳ khó nhai.

Tiêu Chỉ: "..."

Tính sai rồi, thế mà không có đề trắc nghiệm.

*

Ngoài phòng thi.

Lý Đại Diệp bụm mặt, trông cứ như không có can đảm nhìn thẳng.

Chàng trai mới gặp thoáng qua vừa nãy, bây giờ đang đứng bên cạnh ông. Vóc dáng của chàng trai này cao gầy, tóc đen tết thành bím sau đầu, trong từng cử chỉ đều toát ra khí chất lười nhác của badboy.

Chàng trai đó dựa vào tường, cười tủm tỉm nhìn về phía màn hình giám thị: "Tiểu sư đệ mới đến có phong thái của em năm đó đấy thầy."

Khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Đại Diệp, chàng trai bèn an ủi ông: "Không sao đâu thầy. Năm đó em thi viết được có 50 điểm, toàn là bài thi thực hành kéo lên. Theo quy tắc của học viện thì chỉ cần 600 điểm là có tư cách nhập học rồi."

Đương nhiên, điều anh ta không nói chính là, do các chuyên ngành khác của đại học Tổng hợp Hải Lam có tính cạnh tranh rất cao, nên chỉ có những thí sinh đạt từ 980 điểm trở lên mới có tư cách nhập học.

Lý Đại Diệp cũng cảm thấy được an ủi đôi chút. Có thế nào thì cũng được 50 điểm chứ, chỉ cần điểm thực hành đủ cao thì cũng qua được điểm chuẩn rồi.

Kết quả là bọn họ chăm chú nhìn Tiêu Chỉ cứ ngồi đối mặt với bài thi trống không đến hết giờ.

Tổng điểm phần thi viết: 400

Tiêu Chỉ đạt được: 0

Lần này, Lý Đại Diệp chuyển sang che tim: "Toang rồi, toang rồi..."

Khóe miệng của chàng trai kia cũng giật giật: "...Tiểu sư đệ giỏi thật."

Giờ anh cũng chẳng biết phải an ủi thầy mình thế nào nữa.

Dưới tình hình thi viết 0 điểm như này, nếu Tiêu Chỉ muốn nhập học, thì phần thi thực hành của cậu phải được trọn điểm, ngay cả 0.01 cũng không được thiếu.

*

Bên phía Tiêu Chỉ.

Sau khi thời gian thi viết kết thúc, đề thi biến mất, một vật nhỏ hình chữ nhật xuất hiện, hình dạng giống như là một máy chơi game bản đơn giản hóa, bên trên còn có hình ảnh của trò chơi, mang đậm phong cách đầu thế kỷ 21.

Trong ảnh là một nhân vật game đang đứng trên đài cao.

Trước đài là những phiến đá liên tiếp, độ lớn của nó chỉ đủ đặt chân mà thôi, mà bên dưới là vực sâu vạn trượng, còn có thể nghe thấy tiếng gió lớn rít gào, cứ như muốn thổi người ra rớt xuống đó, thịt nát xương tan.

Bỗng có tiếng thông báo vang lên trong không gian: "Vui lòng đến đích trong vòng 2 phút. Trên đường đi, thu hoạch kho báu + 10 điểm, đánh chết quái vật +20 điểm. Bị đánh trúng một lần -5 điểm, về đích sớm, mỗi giây +5 điểm, rơi xuống vực sâu hoặc hết thời gian thì phần thi kết thúc."

"Thời gian chuẩn bị: 10 phút, trong thời gian này thí sinh có thể làm quen với kỹ năng và quan sát hoàn cảnh, nhưng không thể rời khỏi vị trí xuất phát."

Tiêu Chỉ nhìn vào nhân vật mình đang điều khiển, đây là một nhân vật cầm đao, hình thức tấn công chủ yếu là chém cận chiến. Có kỹ năng lao nhanh, nhưng không có kỹ năng tầm xa.

Tiêu Chỉ dùng thử: "Cận chiến, thật sự rất dễ bị đánh trúng..."

Cậu nhìn nhìn phía trước, có thể nhìn thấy chừng mười kho báu, nhưng không thấy quái vật đâu.

Giữa vị trí xuất phát và đích chỉ có mấy phiến đá nhỏ để đặt chân, mà khoảng cách giữa những phiến đá này còn không đồng đều, là một thử thách lớn đối với khả năng phán đoán của người chơi, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ là sẽ rơi xuống vực ngay.

Hơn nữa, quái vật và những nguy hiểm tiềm ẩn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, lại khiến cho độ khó tăng cao, đến đích suôn sẻ là một điều cực kỳ khó khăn.

Nếu muốn được trọn điểm, cũng chẳng phải việc dễ dàng.

Chẳng mấy chốc đã hết 10 phút, theo tiếng thông báo đếm ngược, Tiêu Chỉ hít sâu một hơi, rồi đặt ngón tay lên màn hình.

Bên ngoài phòng thi, Lý Đại Diệp và chàng trai kia cũng nín thở chờ đợi. Năm nay khoa Lịch Sử của bọn họ có sinh viên mới hay không đều phụ thuộc vào 2 phút này.

"3..."

"2..."

"1..."

"Bắt đầu!"

Ngay khi đếm ngược vừa kết thúc, Tiêu Chỉ đã điều khiển nhân vật xông ra ngoài, thoải mái đặt chân trên phiến đá đầu tiên.

Không ngờ, phiến đá bị giẫm lên bỗng lún xuống ngay, lao thẳng xuống vực sâu. Nhưng lúc này, Tiêu Chỉ đã mượn lực của cú nhảy đầu tiên để nhảy lên tiếp, lao về phía phiến đá thứ hai.

Khi sắp đặt chân lên, phiến đá phía trước bỗng nhiên xuất hiện một con quái vật. Nó xuất hiện ngay hướng lao đến của Tiêu Chỉ, còn hùng hổ múa may móng vuốt rồi lao về phía cậu.

Chỉ cần bị đánh trúng một lần, Tiêu Chỉ sẽ mất đi cơ hội nhập học.


Nhân lúc còn ở trên không trung, Tiêu Chỉ lệch sang bên cạnh một chút, thế là móng vuốt của đối thủ sượt qua vai trong gang tấc, còn thành công cho nó một đao trước khi nó kịp tung đòn tiếp theo, sau đó gọn gàng đáp trên phiến đá.

Phiến đá này cũng giống như phiến đá thứ nhất, một khi bị giẫm lên sẽ lún xuống ngay, hoàn toàn không cho người ta cơ hội để do dự.

Nhưng Tiêu Chỉ đã đi xa rồi, lao về phía mục tiêu phía trước, còn tiện tay nhặt luôn kho báu trên đường.

Dọc đường, quái vật không ngừng xuất hiện rồi lao về phía cậu, nhưng tất cả đều bị Tiêu Chỉ xử lý hết, nên không có bất kỳ một đòn nào có thể chạm vào người cậu.

Tốc độ của cậu vô cùng trơn tru, khi nhảy lên những phiến đá cũng rất chuẩn xác, xử lý bọn quái vật, nhặt kho báu, không hề có chút sai lầm nào, cũng chưa từng do dự. Như thể cậu đã vô cùng quen thuộc với trò chơi này, cũng đã lén luyện tập không biết bao nhiêu lần.

Nhưng Lý Đại Diệp lại hiểu rất rõ, đây là trò chơi do chính tay ông lập trình, trước giờ chưa từng công khai, thậm chí còn sửa chữa nó trước mỗi lần thi tuyển, nên không ai có thể biết trước cả.

Tất cả thao tác của Tiêu Chỉ, đều là tùy cơ ứng biến cả!

Cuối cùng, khi sắp đi đến đích, Tiêu Chỉ nhảy lên, nhảy lên phiến đá phía trước một cách chuẩn xác nhất.

Nhưng lúc này, cậu chưa kịp đặt chân lên thì một con chim lớn màu đen đang bốc cháy bỗng lao từ trên cao xuống, phun lửa phá hủy phiến đá kia.

*

Chàng trai đứng xem nhìn sang Lý Đại Diệp: "Lập trình vậy biến thái quá ạ. Tại sao không ai muốn đăng ký vào chuyên ngành của chúng ta? Công lao của thầy cũng không ít đâu..."

Đại học Tổng Hợp Hải Lam, khoa Lịch Sử , chuyên ngành nghiên cứu trò chơi thế kỉ 21, một chuyên ngành ít được chú ý nhờ thực lực.

Đáng lẽ ra là chẳng có ai không thích chơi game trong giờ học cả. Nhưng chỉ khi thí sinh đăng ký rồi mới biết đây đều là hố cả.

Đầu tiên là do phần thi viết của đại học Tổng hợp Hải Lam khó quá, nên đã đẩy lùi phần lớn thí sinh vì game mà đến. Tiếp đến là vì phần thi thực hành càng khó hơn, nên khiến vô số sinh viên đứng đầu bỏ cuộc. Cuối cùng là do không có cơ hội việc làm sau khi tốt nghiệp, nên lại lùa hết những thí sinh cứng đầu đi luôn.

Lý Đại Diệp ngượng ngùng: "Thầy chỉ là vì sàng lọc ra những người người trẻ tuổi để gánh vác sứ mệnh thôi..."

Nhưng chính ông cũng đang âm thầm nghi ngờ, chẳng lẽ không tuyển sinh được đều là ngờ công của ông hết à?

*

Mất đi điểm dừng chân đã định sẵn, nhưng Tiêu Chỉ cũng không rơi xuống dưới.

Đối mặt với thế tấn công hung hãn của con chim kia, nhưng Tiêu Chỉ vẫn không hề né tránh, thay vào đó, cậu còn đâm mạnh một nhát về phía con chim, đúng lúc tránh được ngọn lửa đang lao đến, rồi dứt khoát chém một đao lên cổ nó.

Con chim khổng lồ kêu thất thanh, nung nấu ý định quắp lấy Tiêu Chỉ, khiến cậu rơi chung với mình.

Tiêu Chỉ lại nhân cơ hội này để tấn công vào những nơi trí mạng của nó, còn lao thẳng về phía lưng nó, thế mà lại có ý xem nó như bàn đạp.

Cuối cùng, Tiêu Chỉ đột nhiên đâm một đao vào lưng nó, khiến nó kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó nhảy lấy đà từ lưng chim, rồi đáp xuống đích một cách chuẩn nhất.

Gần như cùng lúc với động tác của cậu, con chim lớn đó cũng rơi xuống.

"Thí sinh Tiêu Chỉ đã về đích."

"Đang tính tổng điểm..."

"Tổng cộng: Đánh chết 10 quái vật +200 điểm, nhặt được 10 kho báu +100 điểm, về sớm 60 giây + 300 điểm."

"Bài thi tuyển sinh chuyên ngành, phần thi thực hành, thí sinh Tiêu Chỉ đạt 600 điểm."

Bên ngoài phòng thi, Lý Đại Diệp và học trò của mình đang rất khiếp sợ. Bọn họ không ngờ rằng có người thi thực hành được trọn điểm. Ngay cả người ra đề như Lý Đại Diệp cũng không thể tin nổi, dù gì ông ta cũng là một tay gà mờ, chưa chắc có thể đạt được 10 điểm.

Trọn điểm bài thi thực tiễn, vậy là đã phá kỷ lục cao nhất của chuyên ngành nghiên cứu trò chơi đầu thế kỷ 21 của họ rồi.

Chàng trai chạm vào bím tóc của mình, nói: "Thầy này, thầy nhặt được kho báu này ở đâu thế?"

Lý Đại Diệp suy nghĩ một lát: "....Nhặt trên phi thuyền?"

Chàng trai kia: "..."

Lão già không nên nết này, lại nói nhảm nữa rồi.

Đến lúc này, thành tích thi tuyển sinh của Tiêu Chỉ là 600 điểm.

Nếu như là những chuyên ngành khác, cái loại có điểm nằm sát điểm sàn như này chắc chắn sẽ bị mấy triệu thí sinh cạnh tranh đạp xuống dưới. Trong các lần thi tuyển sinh của đại học Tổng hợp Hải Lam, mỗi 0.01 đều đại biểu cho biết bao nhiêu máu và nước mắt không cam lòng của các thí sinh.

Nhưng ai bảo không còn thí sinh nào tranh với cậu chứ?

Khi phòng thi mở ra, Lý Đai Diệp nói với Tiêu Chỉ: "Chúc mừng, từ giờ trở đi cậu chính là đệ tử của thầy."

*

Sau đó, suy xét đến việc Tiêu Chỉ đến từ một hành tinh bên ngoài, nên không hề có chỗ ở, thế là Lý Đại Diệp bèn bảo học trò của mình đưa cậu đến ký túc xá.

Chàng trai kia dẫn Tiêu Chỉ đi, anh ta cất bước rất thong thả: "Chào tiểu sư đệ nhé! Anh là Ngải Einstein, họ Ngải, tên Einstein."

Nụ cười của Tiêu Chỉ vẫn nằm trên môi: "...Tên rất hay."

Ngải Einstein bật cười: "Ha ha ha, không cần cố khen đâu, anh tự hiểu mà."

Sau khi giới thiệu xong, Tiêu Chỉ mới biết anh ta là người thuần Hoa rất hiếm gặp ở thời đại tinh tế này. Đa số người trong học viện, bao gồm cả Lý Đại Diệp đều là con lai, có một số người đã khó lần được huyết thống của bọn họ.

Ngải Einstein cười nói với Tiêu Chỉ: "Tiểu sư đệ đừng khách sáo thế. Sau này kêu anh là Ngải sư huynh được rồi, có gì cần giúp đỡ có thể gọi cho anh. Em còn một sư huynh nữa, nhưng mà cậu ta cứ ở lỳ trong ký túc xá như đang trồng nấm vậy, nhiều khi chỉ có đi học mới gặp được."

Ngải Einstein đưa Tiêu Chỉ đến kí túc xá.

Đại học Tổng Hợp Hải Lam đều là kí túc xá một người, nếu như so sánh với ký túc xá thì nó giống chung cư hơn, đồ dùng sinh hoạt trong đó đều đủ cả, muốn ra vào cũng cần quét thiết bị đầu cuối, an ninh rất được đảm bảo.

Sau khi bước vào ký túc xá, Tiêu Chỉ nhìn thấy một bức tường đầy máy chơi game, đủ mọi kích thước và kiểu dáng, có thể nói là thiên đường trong mơ của mấy tên thích ru rú trong nhà.

Ngải Einstein giới thiệu: "Đây đều là thiết bị cần dùng trong chuyên ngành, ký túc xá của chuyên ngành chúng ta còn được trang bị khoang trò chơi của ZERO, anh đã xin giùm em rồi, chắc là ngày mai sẽ có."

"Cảm ơn sư huynh." Tiêu Chỉ rất mong chờ thứ này, qua tận hai thời đại rồi, nhưng cậu còn chưa từng được nhìn thấy khoang trò chơi của ZERO nữa.

Ngải Einstein chỉ vào thiết bị đầu cuối của Tiêu Chỉ: "Danh tính của em đã được xác thực rồi, nên có thể thoải mái sử dụng các thiết bị trong khuôn viên trường, ngay cả dịch vụ đặt cơm và nhắc nhở lịch học cũng được đồng bộ trên đó, nên em phải tự để ý chút nhé."

Ngải Einstein lại chỉ vào một cái khe lõm trên mặt tường: "Nếu em có quản gia AI của riêng mình thì có thể đặt nó trong phòng, vậy thì cũng tiện để xử lý mấy việc lặt vặt."

Tiêu Chỉ nhìn về phía mặt tường, chỉ tiếc là cậu không có quản gia AI gì đó.

Sau khi trao đổi số thiết bị đầu cuối, Ngải Einstein tạm biệt rồi ra ngoài, để lại không gian cho Tiêu Chỉ thích nghi hoàn cảnh.

*

Sáng sớm hôm sau, trong khi Tiêu Chỉ còn ngủ thẳng cẳng, đã bị tiếng thông báo của thiết bị đầu cuối đánh thức.

Vừa kết nối, đã thấy đó là Lý Đại Diệp.

Lý Đại Diệp trông rất rạng rỡ trong mái đầu afro: "Mau dậy đi! Thầy dẫn cậu đi trải nghiệm bài học chuyên ngành sớm này!"

Tiêu Chỉ liếc nhẹ qua đồng hồ, mới 5 giờ: "..."

Sao lại có được một tinh thần hăng say học tập đến vậy được nhỉ?

Thấy Tiêu Chỉ vẫn còn ngơ ngác, mà Lý Đại Diệp lại hiểu rất rõ nhu cầu của người chơi, nên thả câu ngay: "Khoang trò chơi của cậu sẽ đến ngay, mau vào ZERO đi, rồi đến trấn Hayk của Liên minh Dolly, thầy có thông tin về hoạt động cơ mật của Hessen đây!"

Hoạt động cơ mật là một hình thức hoạt động đặc biệt của ZERO. Thường được tổ chức giữa các NPC, người chơi bắt buộc phải tìm được manh mối và cách tham gia vào, cũng có chỗ hơi giống với các nhiệm vụ bí mật, nhưng không có mục tiêu rõ ràng và phần thưởng, nên việc thu hoạch được thứ gì đều phụ thuộc hết vào bản thân mình.

Tiêu Chỉ lập tức tỉnh ngủ ngay, nhưng không phải là vì mê hoạt động cơ mật của Hessen, mà là bị dọa sợ.

Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, trên người mình đang treo lệnh truy nã trị giá một trăm triệu tiền vàng của Hessen, còn mới sờ mông A Sâm xong, vậy mà bây giờ còn muốn đến Hessen?!

Đặt chân trên con đường dẫn đến cái chết, mợ nó, kích thích vãi!

--------Hết chương 23-------

Bình luận

Truyện đang đọc