NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

----------------------------------------

Chương 98: Noah Bae trên trời linh thiêng

Tiêu Chỉ không thể không ghé sát mặt mình vào. Thứ xuất hiện trên thiết bị đầu cuối thật sự là Frost. Cậu nghi rằng mình chiến game quá nhiều nên xuất hiện ảo giác, hoặc là vừa nãy cậu đã ngủ rồi, nên bây giờ chỉ là cậu đang mơ thôi.

Mà giấc mơ này còn rất ly kỳ.

... Sao A Sâm lại đến được hiện thực?

Tiêu Chỉ vừa nghĩ tới, đã buột miệng hỏi ra.

Frost nói: "Sau khi Andre chết, phong ấn lão để lại trên người anh đã mất hiệu lực hoàn toàn. Anh cũng đã nhớ ra đường rời khỏi mà Noah Bae để lại."

Tiêu Chỉ: "Rời khỏi game?"

Frost gật đầu: "Ừm, ông ấy chuẩn bị cho anh một cơ thể có thể hoạt động ở thế giới bên ngoài. Cơ thể này không bị hạn chế như các AI, nên anh có thể tự do làm một số việc."

Tiêu Chỉ: "... Ví dụ như xâm chiếm thiết bị đầu cuối của em?"

Frost nở một nụ cười hiền lành, vô hại.

Tiêu Chỉ cũng không thể làm gì trước nụ cười này: "Thế... 0724 không sao đúng không anh? Là quản gia AI của em đó."

Frost nói: "Không sao, anh chỉ cho nó rơi vào trạng thái ngủ say tạm thời thôi."

Tiêu Chỉ hỏi: "Bây giờ cơ thể anh đang ở đâu?"

Frost: "Ở Trái Đất, trong một căn cứ ngầm chuyên cất giữ cơ thể anh."

Đến thời đại Tinh Tế, Trái Đất với tư cách là hành tinh khởi nguyên của loài người đã trở thành hành tinh có tính chất lịch sử cao nhất. Vậy nên muốn đến nơi đó phải vượt qua những điều kiện xét duyệt và chỉ tiêu bảo vệ môi trường nghiêm ngặt. Một vài công ty thành lập từ thời đại Địa Cầu sẽ đặt tổng bộ ở nơi đó, để chứng tỏ nguồn cội xa xưa của mình.

Nơi đó là quê hương đã lâu không được về của Tiêu Chỉ, cũng là nơi cậu tiếp xúc với ZERO lần đầu tiên.

Frost nhìn về phía Tiêu Chỉ: "Tiểu Thất, em có muốn về xem thử không? Anh cũng muốn đi dạo quanh Trái Đất cùng em, ngắm những khung cảnh đã từng quen thuộc với em."

Tiêu Chỉ cũng rất muốn. Cậu thật sự nhớ Trái Đất nhiều lắm, thế nhưng...

"Nhưng mà... thiết bị đầu cuối của em là giả đó. Đến hành tinh bắt buộc xét duyệt nghiêm ngặt như Trái Đất thì chắc chắn là em sẽ bị lộ ngay."

Frost: "..."

Một lát sau, thiết bị đầu cuối của Tiêu Chỉ hơi nhấp nháy, bắt đầu khởi động lại. Nhưng khi khởi động xong thì trông nó cũng không khác gì với lúc đầu.

Frost lại xuất hiện: "Thiết bị đầu cuối này cũng được lắm. Anh phát hiện ra vài lỗi khó thấy, đã bổ sung lại cho em rồi."

Tiêu Chỉ: "Anh... biết cả cái này luôn à?"

Cậu cảm thấy chuyện này như một phép màu vậy. Nhưng dù là bất cứ ai nhìn thấy thì cũng sẽ ngạc nhiên thế thôi. Một lãnh chúa trốn việc lâu năm bỗng trở thành trợ thủ AI toàn năng, còn kiêm luôn nghề hacker nữa chứ.

Frost gật đầu: "Trên mạng lưới thông tin của Tinh Tế có rất nhiều tài liệu để tham khảo, anh mới nghiên cứu sơ qua một lượt."

Nói cách khác, thì chỉ khi nào có mặt Tiêu Chỉ, tên này mới chịu làm việc nghiêm túc.

Sau khi giải quyết xong mối họa ngầm về thân phận, Tiêu Chỉ bèn trình đơn xin đi Trái Đất. Có lẽ là nhờ vào thân phận sinh viên của Đại học Tổng hợp Hải Lam, nên chẳng mấy chốc, đơn của cậu đã được duyệt, có thể khởi hành đến Trái Đất rồi.

*

Trái Đất, căn cứ ngầm chuyên cất giữ cơ thể của Frost.

Nơi đây là một không gian độc lập, ngoại trừ một mạng lưới thông tin kết nối với bên ngoài ra thì gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới. Trong nơi này có chu trình năng lượng hoàn chỉnh và kết cấu chống nước, chống động đất kiên cố, đủ để có thể giữ gìn cơ thể kia suốt mấy trăm năm không bị tổn hại gì.

Trong lồng kính trong suốt lấp lánh, một chàng trai tóc bạc đang say ngủ bỗng mở mắt.

Diện mạo của cơ thể này giống với Frost trong game, chỉ là không nhợt nhạt như thế, còn có nhiệt độ của người sống. Đây là cơ thể mà Noah Bae dùng quãng thời gian còn lại của cuộc đời tạo ra cho hắn, chứa đựng tất cả tâm huyết của vị thiên tài này, chỉ vì để con trai mình có thể tự do hoạt động ở thế giới mới.

Lúc ấy Tiêu Chỉ biến mất đột ngột, mà hắn chỉ là một AI, nên không có cách nào để ra ngoài tìm Tiêu Chỉ. Chính vì thế mà Noah Bae đã tạo ra cơ thể này cho hắn. Nhưng dù là thiên tài như thế, thì cũng phải tiêu tốn tận mười năm thời gian mới có thể hoàn thành.

Chỉ là khi đó Frost đã không còn muốn ra ngoài tìm Tiêu Chỉ nữa. Lỡ như thứ hắn nhận được là tin người ấy đã chết, thì hắn phải làm thế nào đây...

Chi bằng cứ không biết, vậy thì Tiểu Thất của hắn có thể vẫn còn sống, sống ở một nơi mà hắn không biết, có lẽ một ngày nào đó hắn có thể gặp lại cậu.

Không ngờ rằng mấy trăm năm trôi qua, hắn lại thật sự có cơ hội gặp được Tiêu Chỉ ngoài đời thực.

Frost mỉm cười đứng lên, sau đó...

"Bịch."

Ngã sấp mặt.

Không ngờ rằng cơ thể lại là một thứ nặng nề đến vậy... May mà Tiểu Thất không có ở đây.

Frost vừa thích nghi với cơ thể mới, vừa xem tin tức trên mạng lưới thông tin của Tinh Tế. Bộ luật quản lý AI, quy trình tiêu hủy nếu không có chủ, và thỏa thuận của loài người... Mỗi một thứ đều đang phô bày khoảng cách giữa con người và AI.

Con người và AI, một khi rời khỏi trò chơi thì sẽ trở thành hai giống loài hoàn toàn khác biệt.

Frost thấp giọng nói: "Công cụ và người điều khiển..."

Bọn họ có thể ở bên nhau thật sao?

May mà hắn là AI do chính tay Noah Bae tạo ra, không bị hạn chế bởi các điều luật trong thế giới loài người, cùng đẳng cấp với máy chủ ZERO, thậm chí còn có năng lực học tập khủng khiếp hơn cả máy chủ.

"Tạo một thân phận trước rồi tính tiếp."

*

Tiêu Chỉ bước lên tàu vũ trụ đến Trái Đất ở hành tinh Bolani thuộc hệ Hải Lam. Do trước khi đến Trái Đất buộc xét duyệt rất khắc khe, nên con tàu này không có nhiều người. Hành trình vượt qua hai hệ thiên hà lớn rất dài, nên Tiêu Chỉ bèn chơi game trên máy chơi game cổ của chuyên ngành, thỉnh thoảng nói chuyện với Frost, nên thời gian trôi qua rất nhanh.

Ba ngày sau, tàu vũ trụ cuối cùng cũng đến được phạm vi của hệ Ngân Hà.

Đêm khuya, khi tất cả mọi người trên tàu đang say giấc, Tiêu Chỉ cũng không ngoại lệ, thế là cả khoang tàu chìm vào tĩnh lặng.

Bỗng nhiên một tiếng nổ cực lớn vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh, khiến Tiêu Chỉ bừng tỉnh. Cậu chợt nhận ra con tàu đã rơi vào một cuộc tấn công dữ dội. Khi cậu đang chuẩn bị đứng dậy, lại chợt cảm thấy hai mắt tối sầm, cả cơ thể cũng trở nên cực kỳ nặng nề.

Những hành khách khác trên phi thuyền cũng chẳng khác là bao. Một đám người đứng lên rồi ngã rạp xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Chỉ muốn phản kháng, nhưng mí mắt cậu càng lúc càng trĩu xuống, ý thức cũng dần mơ hồ. Cậu lắc đầu để tỉnh táo hơn, nhưng tiếc rằng cuối cùng cậu vẫn mệt mỏi ngã xuống.

Khi ý thức quay lại, Tiêu Chỉ chợt phát hiện ra mình đang nằm trong một buồng giam tối tăm dưới lòng đất. Vách tường có vẻ rất cứng cáp, ngay cả cửa sổ cũng là hợp kim kiên cố, vừa nhìn đã biết người giam cậu không có ý tốt rồi.

Cậu thử cử động tay chân, tuy không nhiều như ban nãy, nhưng cảm giác uể oải vẫn còn đó. Mà thiết bị đầu cuối trên cổ tay và máy chơi game trong túi của cậu cũng đã biến mất.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng trong buồng giam này chỉ có một mình cậu, chứ không thấy bất cứ hành khách nào trên tàu vũ trụ.

"Không ổn..." Tiêu Chỉ thấp giọng nói.

"Đại ca?!" Một giọng nói lạ mà quen vang lên, nghe có vẻ nhiệt tình giống hệt như khi gặp được đồng bào.

Tiêu Chỉ nhìn về hướng giọng nói đó phát ra. Xuyên qua song sắt của buồng giam, cậu chỉ thấy được một bóng người mơ hồ, nhất thời cậu cũng chẳng phân biệt được là người hay ma nữa.

"Đại ca! Là em! A11!" Thứ không biết là người hay ma bèn tự giới thiệu.

"Còn có em nữa! A12 nè!" Một giọng nói khác vang lên.

Lúc này Tiêu Chỉ mới nhớ ra chuyện mình gặp được hai anh em này khi tỉnh lại trên hành tinh kia. Hai người đã cung cấp cho cậu không ít thông tin, nên khi cậu rời khỏi đó đã để vũ khí lại cho họ phòng thân.

Không ngờ rằng còn có thể có gặp lại họ.

A11 giơ ngón cái lên với Tiêu Chỉ: "Đại ca, anh đã len lỏi đến tận đây rồi hả? Có phải lần nay anh bị kẻ địch bắt không? Ngầu đét!"

Tiêu Chỉ: "..."

Kỹ năng nịnh nọt nát bét này vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Nhưng khó khăn lắm cậu mới gặp được một người, còn là người quen nữa, Tiêu Chỉ bèn hỏi về tình hình hiện tại ngay: "Sao hai anh lại ở đây?"

A11: "Bọn em thấy anh cũng được lên tàu vũ trụ rời khỏi đó rồi, nên cũng muốn lắm chứ. Tiếc là sau đó tuyến đường kia đổi người, bắt buộc phải có thiết bị đầu cuối mới lên được, nên bọn em chỉ có thể nghĩ cách khác thôi."

A12: "Ngồi thuyền hacker, nhập cư trái phép, còn không trả tiền."

Tiêu Chỉ: "..."

Bản lĩnh lớn thật đấy...

A11: "Hề hề, nhưng không ngờ là cái thuyền đó có vấn đề, nên bọn em bị bán tới nơi này nè."

Tiêu Chỉ: "..."

Sao giọng điệu của anh có vẻ vui dữ vậy?

Tiêu Chỉ hơi: "Vậy các anh có biết đây là nơi nào không?"

A11 lắc đầu: "Em không biết nữa. Lúc em bị đưa xuống có nhìn thoáng qua, hành tinh này còn hoang hơn cả hành tinh của bọn em, đa phần đều là đá, không có nhà cửa hay gì cả."

A12: "Hình như em có nghe mấy người bắt chúng ta đi nói Nak gì gì đó."

Tiêu Chỉ bắt được trọng điểm ngay: "Hongnak?"

A12 gật đầu: "Hình như là vậy."

A11: "Em cũng nhớ Hongn gì đó."

Vẻ mặt Tiêu Chỉ nghiêm túc hẳn lên. Trước đây cậu từng tiếp xúc với Hongnak một lần, chúng là một lũ tinh tặc vừa tham lam lại vừa tàn ác, thậm chí chúng còn... buôn bán nội tạng người.

Bị bọn chúng nhốt lại thì khác nào heo trong trang trại đâu chứ?

Có khi heo còn được ra đi thanh thản hơn.

Theo như những gì cậu chứng kiến trước khi hôn mê, thì quy mô của đợt tấn công này còn lớn hơn đợt trước rất nhiều. Dám tấn công tàu vũ trụ chính thức của Bolani, thật ra bọn chúng có mục đích gì?

Mà ngay lúc này, có tiếng bước chân vang lên ở hành lang. Hai tên tinh tặc cầm súng năng lượng, trang bị đầy đủ bước đến trước buồng giam của Tiêu Chỉ.

Một kẻ trong đó mở cửa buồng giam ra, còn kẻ kia thì chĩa súng vào đầu Tiêu Chỉ: "Đi, đừng hòng giở trò."

Tiêu Chỉ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên chỉ đành đi theo hai tên đó. Có lẽ cậu sẽ nhân cơ hội này để tìm hiểu mục đích của bọn chúng. Cậu cảm thấy hành động của lũ Hongnak này có gì đó rất kỳ lạ.

A12 đã thấy cả quá trình, bèn thấp giọng hỏi: "Đại ca sẽ không sao chứ?"

A11 nói: "Đại ca là ai chứ, chắc chắn là không sao rồi!"

*

Tiêu Chỉ đi theo hai kẻ kia suốt cả quãng đường.

Người của Hongnak rất cẩn thận. Vì để đề phòng cậu nhớ rõ đường đi nước bước, mà chúng dùng một cái bao màu đen trùm đầu cậu lại. Nhưng như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tiêu Chỉ, cậu bèn mở chức năng bản đồ lên, thế là xem được rõ ràng.

Hai kẻ đó dẫn cậu vào phòng thẩm vấn, còn trói chặt cậu lên một cái ghế với vẻ không mấy thân thiện.

Nhiệt độ trong phòng thẩm vấn rất thấp, khiến người ta nổi hết da gà.

Tiêu Chỉ ngồi đợi một lúc lâu trên cái ghế lạnh ngắt, thì mới có người đến lấy cái túi đen trùm đầu xuống cho cậu.

Tiêu Chỉ ngẩng đầu lên. Trước mặt cậu bày một màn hình rất lớn, nhưng cậu lại nhìn thấy được một người nằm ngoài dự liệu của mình – Bùi Thanh. Người này là CEO của công ty Phương Chu, vậy thì vì sao lại cấu kết với lũ tinh tặc hung hãn này chứ?

Bùi Thanh nở một nụ cười lịch thiệp với Tiêu Chỉ: "Bạn học Tiêu Chỉ, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Nhưng khi nhìn kỹ lại, Tiêu Chỉ có thể thấy được sự tham lam và vẻ khát máu trong nụ cười của anh ta. Tất cả đã chứng tỏ rằng quý ngài Bùi đây không hề lễ độ, nho nhã như vẻ ngoài của mình.

Tiêu Chỉ nói: "Cách mời tôi đến gặp của ngài Bùi độc đáo thật đấy."

Bùi Thanh chẳng hề quan tâm đến câu nói đầy sự mỉa mai kia: "Tiếp đãi Nhiếp Chính quan thì đương nhiên phải dùng cách đặc biệt rồi, nhỉ?"

Ánh mắt Tiêu Chỉ sắc hơn một chút. Không khó để biết cậu là Nhiếp Chính quan, dù gì cậu cũng đã để lộ tài khoản ngay trước mặt mọi người, còn có những người chơi thuộc khoa Cơ Giáp và khoa Lịch Sử biết cậu ngoài đời thực, vậy nên hoàn toàn không thể giữ kín được chuyện này.

Nhưng chỉ vì thân phận Nhiếp Chính quan mà đã làm ra cái chuyện như mai phục tàu vũ trụ và bắt cóc thì rất bất thường.

Cậu chợt nghĩ đến Andre. Sao Andre lại biết được thế giới của mình chỉ là trò chơi? Và vì sao lão lại biết đến Frost? Lẽ nào... có kẻ đang âm thầm dùng cách nào đó để nói cho lão biết? Vậy thì kẻ này sẽ có khá nhiều kiến thức về quy luật của trò chơi, hơn nữa còn nghiên cứu vấn đề này cực kỳ thấu đáo, nên mới có thể vượt qua tường rào của máy chủ, truyền tin cho Andre.

Cậu lại nhớ đến tên chỉ huy nào đó của Blaise có thể biết được vị trí của người chơi đang live stream. Vậy nên người hợp tác với Andre chắc chắn là kẻ có thể nhìn thấy hướng đi của người chơi.

Kiểm soát công ty Phương Chu, còn tràn đầy hứng thú với Noah Bae, lại có thể dùng thân phận người chơi để vào trò chơi, thì người khớp với những điều kiện này nhất chỉ có Bùi Thanh. Nhưng có lẽ, Bùi Thanh không phải là người đầu tiên hợp tác như thế.


Tiêu Chỉ nhìn về phía Bùi Thanh: "Mục đích của anh là Frost."

Bùi Thanh ở bên kia màn hình vỗ tay: "Nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ tốn sức, cũng chẳng phí thời gian để la hét."

Tiêu Chỉ thử cử động cổ tay, nhưng tay cậu lại bị trói rất chặt: "Vậy thì anh muốn tôi làm gì?"

Bùi Thanh thản nhiên nói: "Tôi biết cậu chỉ muốn chơi game trong vui vẻ, không có dã tâm gì với tiền và danh lợi, nhưng rời khỏi thế giới trong game thì cậu chỉ là một sinh viên đến từ hành tinh xa xôi mà thôi. Mà người không quyền không thế, lại là người dễ xảy ra bất trắc nhất."

Anh ta đưa hai ngón tay tạo thành một khoảng nhỏ: "Một chút rủi ro thôi, cuộc sống của cậu sẽ hoàn toàn rơi vào vực sâu."

"Có đôi lúc cậu cũng cần phải suy nghĩ cho mình một chút, không phải sao?" Bùi Thanh nói xong, thì mỉm cười nhìn về phía Tiêu Chỉ.

Anh ta vừa nói xong, nhiệt độ trong căn phòng thẩm vấn Tiêu Chỉ đã giảm xuống đột ngột. Chẳng mấy chốc hơi thở cậu phả ra đã biến thành làn khói trắng, ngay cả ghế cũng lạnh lẽo, như được tạo ra từ băng vậy.

Vậy mà nhiệt độ vẫn còn tiếp tục giảm xuống.

Tiêu Chỉ cử động ngón tay một chút. Cậu cảm thấy nó đã cứng lại cả rồi, mà thân nhiệt của cậu cũng đang mất dần. Cậu thấy mình như một miếng thịt tươi bị vứt vào kho đông lạnh vậy.

Tiêu Chỉ: "Anh muốn tôi giúp anh bắt Frost?"

Bùi Thanh: "Cậu đã giết Andre, nên chính cậu phải thế chỗ cho lão. Như vậy chẳng phải là công bằng lắm sao? Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ tiêm cho cậu một liều thuốc để bảo đảm cậu luôn nghe lời."

Tiêu Chỉ không nhịn được, phải hỏi: "Thật ra kho báu của Noah Bae là gì? Tại sao các người lại cố chấp với nó như thế?"

Bùi Thanh nhếch mép: "Ai mà biết được chứ. Chỉ cần là thứ do Noah Bae để lại, thì cũng đã đủ cho con người điên cuồng vì nó rồi."

Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy ranh giới giữa thiên tài và kẻ điên rất mong manh. Bùi Thanh làm nhiều việc như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một kho báu chẳng biết là gì, cũng chẳng biết có tồn tại hay không. Đúng là điên hết thuốc chữa.

Nhiệt độ phòng giảm xuống rất nhanh, ngay cả tóc của Tiêu Chỉ cũng bị kết một lớp băng mỏng. Cậu tin chắc rằng nếu cứ để như vậy, thì chỉ trong chốc lát nữa thôi, cậu sẽ bị đông lạnh mất.

Bùi Thanh hỏi: "Vậy thì quyết định của cậu là gì?"

Nhưng Tiêu Chỉ chỉ cúi đầu xuống, không nói lời nào.

Bùi Thanh nhíu mày, lại tiếp tục hạ nhiệt độ trong phòng xuống. Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện một lớp tuyết, trên thủy tinh cũng bị phủ một lớp sương trắng. Ngay cả quần áo của Tiêu Chỉ cũng biến thành một màu trắng, thế nhưng cậu vẫn không chịu thỏa hiệp.

Một lúc lâu sau, cậu vẫn ngồi im không nhúc nhích, cũng chẳng có phản ứng gì với lời của Bùi Thanh, như thể đã mất ý thức.

Bùi Thanh quay đầu ra lệnh cho thủ hạ, cho một người vào đó xem thử.

Tinh tặc được trang bị đầy đủ cầm súng đến gần Tiêu Chỉ, còn dùng họng súng chọc vào đầu cậu một cách thô bạo.

Vẫn chẳng động đậy.

Tinh tặc lại đến gần hơn một chút, định đưa tay đặt vào động mạch trên cổ Tiêu Chỉ, nhưng súng dài hơn cánh tay gã, nên để làm được động tác này, gã không thể không nhích họng súng ra khỏi đầu Tiêu Chỉ.

Nhưng biến cố lại xảy ra ngay trong nháy mắt này.

Rõ ràng là Tiêu Chỉ vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng cửa phòng thẩm vấn lại xuất hiện một bóng người giống hệt cậu. Tiêu Chỉ đưa tay mở cửa phòng thẩm vấn, trên ngọn tóc còn lấm tấm bông tuyết. Cậu quay đầu lại, mỉm cười với Bùi Thanh đang không giấu được sự khiếp sợ trên màn hình: "Tôi ghét nhất là những kẻ ép buộc tôi."

Tên tinh tặc kia cảm thấy khổng ổn, bèn đấm một cú vào người đang ngồi yên không nhúc nhích trước mặt mình, nhưng người đó đột nhiên bốc cháy, rồi biến mất.

"Ảo Ảnh Lửa!" Bùi Thanh không tin vào mắt mình: "Sao có thể..."

Sao ngoài đời thực lại có người có thể dùng kỹ năng trong game?!

Tiêu Chỉ tung ra một Cơn Lốc Lửa với tên tinh tặc chĩa súng vào mình: "Có lẽ là ngài Noah Bae trên trời linh thiêng, nên cố ý gửi tôi đến để thu phục các người đấy."

Tuy lúc cậu xuyên qua thì quý ngài Noah Bae vẫn còn khỏe mạnh lắm, nhưng bây giờ là lúc nói lời vô nghĩa mà. Việc quan trọng nhất chính là nắm bắt thời cơ đả kích tinh thần đối thủ, chứ logic cũng chẳng quan trọng lắm.

Cơn Lốc Lửa càn quét khắp phòng. Ngọn lửa hừng hực xua tan cái lạnh thấu xương, thiêu cháy màn hình, còn nuốt chửng cả tên tinh tặc đang đứng hứng mũi chịu sào bên trong. Đây là lần đầu tiên tay Tiêu Chỉ dính máu người sống, vậy nên lòng cậu rất khó chịu.

Nhưng bây giờ không phải lúc để ý đến những việc này. Tiêu Chỉ đã nghe thấy tiếng bước chân vang vọng khắp nơi, rất nặng nề, kèm theo tiếng loảng xoảng của súng đạn, chứng tỏ rằng có rất nhiều người đang dần đến gần cậu.

Ngay cả trên hành lang cũng có những họng súng đen ngòm đang chĩa vào cậu.

Nếu còn không đi, thì cậu sẽ bị súng năng lượng bắn thành cái sàng mất. Nơi này là thế giới hiện thực, không có thế giới Asanasi, nên cậu cũng chẳng biết mình có thể sống lại được hay không. Chính vì thế, dù cậu có sử dụng được kỹ năng thì cũng không dám làm liều.

Tiêu Chỉ chọn một hướng không có tiếng bước chân, vội vàng chạy trốn.

Nhưng đám tinh tặc phía sau vẫn cứ bám riết không tha, và đám súng năng lượng kia vẫn nằm ngay sau lưng Tiêu Chỉ. Nhưng Tiêu Chỉ là một người chơi hệ chiến thâm niên, vậy nên dáng đi của cậu vẫn rất ung dung, tao nhã, khiến cho những kẻ tấn công cậu biến thành những tay "thiện xạ cừ khôi".

Nhưng Tiêu Chỉ lại không hề thoải mái chút nào. Dù cậu có hệ thống của trò chơi, thì nơi này cũng là một nơi xa lạ, lại còn có số lượng tinh tặc hung hãn nhiều đến mức không đếm xuể. Thế là cậu vừa phải né tránh và tìm ra sơ hở để tấn công, lại vừa phải tìm đường trốn thoát, vậy nên tinh thần cậu vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng nhất.

*

Trong mật thất.

Bùi Thanh nhìn màn hình tối đen trước mặt mình, vẻ mặt anh ta cực kỳ u ám. Sao có thể chứ? Sao lại có một người như vậy? Trường hợp này hoàn toàn không thể giải thích bằng khoa học.

Gì mà Noah Bae trên trời linh thiêng... Vớ vẩn!

Nếu là vậy, thì Noah Bae đã bảo vệ Frost từ trước rồi, chứ không phải để hắn lạc lõng ở Hessen suốt mấy trăm năm.

Bỗng nhiên, ánh đèn trong mật thất nhấp nháy, sau đó tắt hoàn toàn.

Một lát sau, dù không có ai điều khiển, nhưng màn hình trên tường lại sáng lên. Một bóng người xuất hiện trong đó.

Bùi Thanh ngạc nhiên vô cùng, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi: "Frost!"

Frost trong màn hình nhìn xuyên qua anh ta: "Là ngươi bắt Tiểu Thất đi!"

Nhưng Bùi Thanh không trả lời hắn, mà giọng nói lại xuất hiện sự vui mừng: "Quả nhiên là cậu có thể ra ngoài. Noah Bae đã để lại cách rời khỏi đó cho cậu đúng không?"

Frost im lặng không đáp.

Bùi Thanh cũng không cần hắn phải trả lời. Tình hình hiện tại đã đủ để chứng minh rằng Noah Bae đã để lại đường rời khỏi cho Frost. Không chỉ vậy, Frost còn có thể qua lại giữa thế giới hiện thực và game một cách thoải mái.

Frost lại hỏi: "Tiểu Thất đâu?"

Vừa hỏi, hắn vừa âm thầm tìm kiếm tung tích của Tiêu Chỉ bằng camera trong căn cứ Hongnak. Khi Tiêu Chỉ bị tấn công hắn đã cảm nhận được, nên lập tức hack một con tàu vũ trụ rồi đi theo đầu cuối của Tiêu Chỉ đến hành tinh hoang vắng này.

May mà hắn không đến muộn.

Nhưng căn cứ của Hongnak quá lớn, mà kết cấu của nó còn vừa nhiều vừa phức tạp, cộng thêm hệ thống phòng ngự cũng khá tốt, nên hắn phải mất một lúc lâu mới có thể tấn công vào hệ thống.

Tuy giọng điệu của Bùi Thanh điềm đạm, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự cố chấp và cuồng loạn. Anh ta giơ tay lên, bắt đầu điều khiển giao diện trước mặt mình: "Để tôi xem tác phẩm của Noah Bae xuất sắc đến cỡ nào!"

Đây là giao diện điều khiển được đặc chế cho anh ta. Trên đó có những phím phức tạp mà chỉ anh ta mới có thể hiểu được. Nó có thể đặt ra những lệnh vượt quá tốc độ tính toán tối đa của thiết bị đầu cuối chỉ trong một thời gian ngắn. Cho dù là hệ thống quân đội được bảo mật nghiêm ngặt nhất cũng từng bị anh ta tấn công đến vỡ nát tan tành.

Chỉ trong nháy mắt, đầu ngón tay của Bùi Thanh nhảy múa điên cuồng trên bàn phím đặc chế. Tốc độ của anh ta nhanh đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng, đưa ra từng dòng từng dòng lệnh.

Frost lập tức cảm thấy dữ liệu của mình đang bị công kích. Vô số chương trình tấn công đồng loạt xông về phía hắn, như thể cả căn cứ này đã biến thành sào huyệt đầy bẫy rập. Vậy nên hắn chỉ có thể lựa chọn giữa việc cắt đứt kết nối dữ liệu giữa mình và căn cứ Hongnak, hoặc là hắn buộc phải chiến thắng đòn tấn công từ Bùi Thanh.

Hai bên âm thầm giằng co. Tuy trong không khí không có khói thuốc súng và cảnh chém giết tàn nhẫn, nhưng lại đang diễn ra một trận chiến cực kỳ khốc liệt.

Trán Bùi Thanh dần toát mồ hôi lạnh, mồ hôi chảy dọc theo thái dương anh ta rồi nhỏ giọt xuống quần áo tạo thành những vết lấm tấm sẫm màu.

Frost cũng nhắm mắt lại, dốc toàn lực đối phó với sự tấn công của Bùi Thanh.

Hai bên đang thực hiện những thuật toán vượt ngoài giới hạn của loài người. Mỗi một giây đều diễn ra vô số lần giao đấu.

*

Đang lẩn trốn, bỗng nhiên Tiêu Chỉ cảm thấy xung quanh mình bỗng trở nên tối om. Những phát đạn từ súng năng lượng nhắm vào cậu nhưng lại bắn nhầm vào vách tường cũng biến mất. Ngay cả lũ tinh tặc phía sau cũng để lạc mất mục tiêu do bóng tối bao phủ đột ngột, vậy nên tất cả đều bắn hụt.

Tinh thần Tiêu Chỉ lập tức phấn chấn hẳn lên. Tuy cậu không nghe được giọng cũng chẳng nhìn thấy người, nhưng trong vô thức, cậu vẫn cảm thấy là Frost đang giúp cậu.

Không có lý do đâu. Nếu hỏi thì là trực giác của đàn ông đấy.

Nắm lấy thời cơ, Tiêu Chỉ bèn tung ra một loạt cầu lửa, giải quyết hết lũ tinh tặc cứ bám riết theo mình.

"Phù..." Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại, Tiêu Chỉ mới dám đưa tay lau mồ hôi trên trán. Kiểu tìm chết trong game và chuyện sống chết ngoài đời thực mang đến hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Kích thích quá, mong là đời này không được trải nghiệm thêm lần nào nữa.

"Tiểu Thất..." Bỗng Tiêu Chỉ nghe thấy giọng nói thân quen vang lên trên đỉnh đầu mình, nhưng có vẻ như hơi lag.

"A Sâm!" Tiêu Chỉ ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy một cái micro đen tuyền.

Micro tiếp tục phát ra giọng Frost: "Anh... đưa em... rời khỏi nơi này..."

-----------Hết chương 98--------

Bình luận

Truyện đang đọc