NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

---------------------------------------------

Chương 54: Một cục gạch cũng không được bỏ qua!!!

Thấy phản ứng của thư ký, công tước Sharona và công tước Fuhill nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau một lát. Sau khi xác nhận được thông tin mình muốn biết từ trong mắt người kia, ánh mắt hai người mới tách nhau ra.

Nụ cười khéo léo vẫn còn nằm trên gương mặt nhợt nhạt của công tước Sharona, bà đang chuẩn bị nói, thì một cơn ho khan đã đột ngột cắt ngang. Cơn ho kịch liệt khiến cơ thể bà run lên không ngừng, cũng động đến vết thương trước ngực, khiến công tước Sharona chau mày, như thể đang nhịn đau.

Cơn ho này khiến cho gương mặt nhợt nhạt của Sharona hồng hào hơn một chút, tựa như đóa hồng trắng sắp úa tàn được ánh hoàng hôn buổi chiều tà chiếu vào, mang theo vẻ đẹp suy tàn khiến người ta tiếc nuối.

Sartre vẫn đang đứng hầu bên cạnh phản ứng cực nhanh, dường như là từ lúc công tước Sharona nhíu mày đã đi đến bên cạnh bà rồi.

Đến khi cơn ho này kết thúc, Sartre nhẹ nhàng dùng khăn tay lụa trắng lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán công tước Sharona, sau đó kiểm tra tình trạng cơ thể bà, còn thuần thục lấy một lọ thuốc từ trong hòm thuốc ra đút cho bà uống.

Tiêu Chỉ quan sát hành động của Sartre, có vẻ như anh ta rất am hiểu trị liệu, thậm chí còn rất quen với tình trạng sức khỏe của công tước Sharona, mà Sharona và Fuhill cũng rất tin tưởng trình độ chữa trị của anh ta.

Bác sĩ à?

Có lẽ ngay cả trận pháp phép thuật trắng kia cũng là bút tích của Sartre.

Dựa vào những gì quan sát được trong khoảng thời gian này, thì năng lượng của trận pháp này rất dịu nhẹ, dao động năng lượng cũng cực kỳ nhỏ. Trận pháp như thế có thể giúp người bị thương giảm bớt đau đớn trong quá trình trị liệu, trình độ cũng khá tốt, có lẽ cũng có thể sánh ngang với Eugene.

Một pháp sư hệ phép thuật trắng vừa mạnh mẽ lại vừa am hiểu y thuật, có lẽ còn có kỹ năng chiến đấu nữa. Với thân phận như thế, cho dù ở bất cứ quốc gia nào trên lục địa cũng đủ để có được sự tôn trọng, giống hệt như Eugene trước khi xảy ra chuyện, muốn kiêu ngạo thế nào cũng được cả.

Nhưng Sartre lại tình nguyện làm một quản gia trưởng ở mãi bên cạnh công tước Sharona, hơn nữa còn cẩn thận che giấu bản lĩnh của mình. Cho dù là Teague hay bất cứ người nào khác thuộc Liên minh Dolly cũng không hề biết anh ta có năng lực như thế.

Xem ra mức độ trung thành của Sartre dành cho công tước Sharona đã vượt xa phỏng đoán của người ngoài.

Sau khi được Sartre chữa trị, tình trạng của công tước Sharona đã hồi phục được một ít. Bà nâng tay lên ra hiệu cho Sartre lùi về phía sau, rồi mới tiếp tục đàm phán với Tiêu Chỉ. Ánh mắt của bà vẫn rất tỉnh táo, không có vẻ gì giống như là bị đau đớn quấy nhiễu suy nghĩ.

Công tước Sharona gật nhẹ đầu với Tiêu Chỉ: "Xin lỗi, tôi thất lễ rồi. Tiếp theo chúng ta bắt đầu nói về việc hợp tác đi. Ngài thư ký, Đá hồn Barian anh muốn đúng là đang ở chỗ tôi."

Tiêu Chỉ vừa nghe vậy đã hiểu ngay là tới trọng điểm, cậu nhìn công tước Sharona rồi nói: "Tôi muốn nghe thử điều kiện của ngài."

Nụ cười trên mặt công tước Sharona khiến người ta không thể đoán được gì: "Tôi cũng muốn thấy chút thành ý của Hessen. Nếu chúng ta có thể hợp tác lâu dài, thì việc tặng Đá hồn Barian cho đối tác cũng không phải không thể."

Giọng nói Tiêu Chỉ cũng mang theo nét ý cười, nói rất thong thả: "Hiện tại Hessen đang trong thời kỳ phát triển xây dựng, nên cần rất nhiều tài nguyên. Nên tôi nghĩ Liên minh Dolly có thể cung cấp cho chúng tôi nguồn nguyên liệu dồi dào. Ngoài ra, đây chỉ là giai đoạn đầu của việc đưa khu thương mại vào hoạt động, trong kế hoạch tiếp theo, tôi dự định sẽ dựng một khu vực riêng dành cho Liên minh Dolly, có lẽ là sẽ thực hiện một vài chính sách giảm thuế ở đó."

Đây không chỉ là ra giá cho Đá hồn Barian, mà còn lót đường cho việc hợp tác sau này. Nếu hợp tác với Liên minh Dolly, Hessen cũng được lợi, bình thường muốn tìm được cơ hội này cũng chẳng phải việc dễ dàng.

Công tước Sharona suy tư một lát: "Lợi ích như thế cũng đủ để khiến cho những tên do dự quyết định được lập trường của mình rồi."

Trong hội nghị của Liên minh Dolly có rất nhiều phe phái trung lập xảo quyệt. Trước giờ bọn họ không thể hiện rõ lập trường của mình, khi thế lực của các ông lớn đấu đá lẫn nhau chắc chắn bọn họ sẽ bo bo giữ mình. Chỉ có khi một bên trong đó cho họ đủ lợi ích, lúc đó bọn họ sẽ giống như sinh vật biển ngửi được mùi máu tươi, tụ tập hết về chỗ có lợi cho mình.

Mà trong cuộc xung đột này, phe cánh của công tước Sharona chủ trương phát triển và xây dựng cùng cộng đồng Uyên tộc, việc này không chỉ mất nhiều thời gian, mà số vốn đầu tư ban đầu cũng rất lớn, hơn nữa, còn không thể thu được thành quả trong thời gian ngắn, thậm chí là phải đối mặt với những tác động của thị trường và nhiều tình huống ngoài ý muốn khác nữa.

Thế nhưng phe cánh của đại công tước Warren lại tung ra lợi ích trực tiếp. Chiến tranh, chiếm đoạt, chinh phục đều mang lại lợi nhuận khả quan, còn có thể thu được thành quả trong thời gian ngắn.

Cám dỗ như thế, tất nhiên là sẽ hấp dẫn rất nhiều kẻ đứng về phía đại công tước Warren.

Trong đó có không ít kẻ thuộc Tịch Nguyệt tộc, cho dù Tịch Nguyệt tộc đã từng nếm trải sự đau khổ khi bị kẻ khác xem như hàng hóa, nhưng những tên này lại không ngần ngại dùng cách thức giống hệt như vậy để đối xử với Uyên tộc.

Đứng trước lợi ích, những thứ gọi là tình nghĩa đồng tộc, hay là tình cảm dành cho quê hương cũng đều bị vứt hết về phía sau cả thôi.

Nếu muốn ngăn chặn một cuộc chiến tranh bắt nguồn từ lòng tham cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Nhưng nếu có thể mở ra con đường giao thương với Hessen, thì đó lại là một lợi ích khổng lồ khác, lợi nhuận này không hề thua kém gì với việc Tịch Nguyệt tộc khai phá được con đường mua bán mới trong quá khứ. Theo sự lớn mạnh của Liên minh Dolly, những con đường giao thương cũng càng lúc càng nhiều hơn, nên nhiều năm qua chưa có ai mở ra được con đường nào mới.

Không những thế, bên phía Hessen còn không cần phải chi trả phí chiến tranh, bọn họ có thể trực tiếp thu được lợi nhuận thông qua khu thương mại.

Điều này còn cám dỗ hơn cả chủ trương của đại công tước Warren. Dù gì cả Tịch Nguyệt tộc đều biết đến danh tiếng thiện chiến của Uyên tộc. Hơn nữa họ còn phải chiến đấu trong vùng biển sâu vô danh, vậy nên phí tổn của cuộc chiến này sẽ cao hơn trên đất liền nhiều.

Công tước Sharona không khỏi thở phào nhẹ nhõm, giờ đây có lẽ bà sẽ nhận được sự ủng hộ của hơn một nửa người trong nghị viện.

Tiêu Chỉ cẩn thận nghiền ngẫm vẻ mặt của hai vị công tước, đúng lúc lại bỏ thêm một quả cân nữa: "Ngoài ra, Hessen cũng sẽ phái vong linh bảo vệ an toàn cho hai vị. Dù gì cũng đang trong thời điểm quan trọng như thế, tôi không muốn để cho đối tác của mình xảy ra bất cứ việc ngoài ý muốn nào."

Vong linh là tộc thành thạo ẩn nấp nhất, thậm chí có vong linh còn có thể che giấu hoàn toàn tử khí của mình, nếu không thì Tiêu Chỉ và Milton cũng không dám lên kế hoạch âm thầm theo dõi những vị chính trị gia của các quốc gia khác. Chỉ tiếc rằng địa vị của công tước Sharona quá cao, nên bất cứ động tĩnh gì cũng khiến cho người khác chú ý, nên dù bà có chết cũng không thể đưa về Hessen, không thì trong danh sách theo dõi của cậu chắc chắn sẽ có tên của bà.

Nhưng với bây giờ xem ra, việc công tước Sharona còn sống và làm đối tác của bọn họ còn đem đến lợi ích lớn hơn nữa.

Đề nghị này khiến cho ánh mắt của hai vị công tước sáng rỡ. Vong linh có thể ẩn náu ở nhiều nơi không ngờ đến, điều này sẽ tăng thêm một tầng bảo đảm cho sự an toàn của họ. Mặc dù vì thận trọng, vị trí bên cạnh bọn họ chắc chắn sẽ không giao cho những kẻ không phải tâm phúc của mình bảo vệ, thế nhưng vẫn còn rất nhiều vị trí khác, nếu như sử dụng thủ vệ vong linh, thì sẽ càng an toàn hơn.

Sau đó ba người lại bàn bạc thêm vài chi tiết của cuộc hợp tác, về cơ bản xem như là đã thỏa thuận xong.

Sau khi vết thương của công tước Sharona hồi phục, bà sẽ lén tiếp xúc với những thành viên nghị viện mình nhắm trúng. Đạt được thỏa thuận cơ bản, hai vị công tước sẽ lập tức gửi đề xuất của mình đến hội đồng cấp cao của Liên minh Dolly.

Mà lúc này, bọn họ đã nắm chắc được phần thắng.

Bầu không khí càng lúc càng hòa thuận, nụ cười xã giao trên mặt bọn họ cũng chân thành hơn nhiều.

Lúc này, công tước Sharona bỗng nhiên đưa ra một lời đề nghị: "Ngài thư ký, chẳng hay anh có đồng ý cho thêm một lợi ích nữa không?"

Tiêu Chỉ hỏi: "Ý ngài là?"

Công tước Sharona: "Chi bằng chúng ta tiện tay giải quyết luôn Warren?"

Dưới lớp lụa trắng, mày Tiêu Chỉ hơi nhíu lại, chẳng lẽ là muốn cậu đi ám sát đại công tước Warren? Đối với một thư ký yếu đuối, thì hành động như thể không phải là quá khó rồi ư?

Công tước Sharona mỉm cười: "Tất nhiên là tôi sẽ không đưa ra quyết định ám sát thô lỗ như ông ta, dù sao thì...nếu thất bại, thì chính tôi sẽ phải gánh chịu lửa giận sau khi ông ta tìm được đường sống trong chỗ chết."

Tuy vẫn nở nụ cười, giọng điệu cũng rất dịu dàng, nhưng Tiêu Chỉ vẫn có thể cảm nhận được một chút sát khí trong những câu nói này. Chỉ e rằng công tước Sharona cũng chẳng muốn để cho đại công tước Warren chết bằng cách nhẹ nhàng như bất đắc kỳ tử. Nên nhớ rằng suýt chút nữa bà đã phải chết, thậm chí bây giờ còn đang trong tình trạng trọng thương.

Nghe ra ẩn ý trong lời nói của bà, Tiêu Chỉ hỏi: "Ngài muốn tôi giúp ngài chuyện gì?"

Công tước Sharona nói: "Trong tay tôi có rất nhiều thông tin của Warren, trong đó có cả việc ông ta lén đến chợ đen. Nhưng những thứ này còn chưa đủ đá động đến ông ta."

Trong đôi mắt xinh đẹp của bà lóe lên ánh sáng sắc bén: "Tôi biết ông ta đã làm rất nhiều chuyện xấu xa như ám sát, buôn lậu, buôn bán người. Thế lực của ông ta còn nhúng tay vào việc cố tình nuôi dưỡng con lai của con người và Tịch Nguyệt tộc để buôn bán như nô lệ. Trong Tịch Nguyệt tộc, đó đều là những trọng tội không thể dung thứ, đủ khiến ông ta chết không toàn thây rồi."

Trong lúc công tước Sharona nói, Sartre đang đứng bên cạnh vẫn luôn chăm chú nhìn bà. Cho đến khi nghe được những chuyện của Warren, đôi mắt anh ta mới xuất hiện gợn sóng, nhưng anh ta vẫn chẳng nói lời nào, trong ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng và tôn trọng đối với công tước Sharona.

Giọng điệu của Sharona rất trịnh trọng: "Vậy nên, tôi muốn lợi dụng những thủ hạ vong linh của anh để lấy được chứng cứ phạm tội của ông ta, còn những chuyện sau đó thì cứ giao hết cho chúng tôi xử lý. Tất nhiên là tôi sẽ cung cấp cho ngài những cứ điểm tập trung quyền lực của Warren mà tôi được biết."

Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Còn thời hạn?"

"Càng nhanh càng tốt..." Công tước Sharona nhìn vết thương trên ngực mình, "Tốt nhất là hoàn thành trong vòng 3 ngày, nếu còn kéo dài nữa, có lẽ Warren sẽ thông qua biểu quyết của nghị viện, phát binh tấn công vào vùng biển thứ nhất."

Tiêu Chỉ gật đầu: "Được."

Cho dù là hợp tác ở hiện tại, hay là hợp tác với Liên minh Dolly trong tương lai, đại công tước Warren vẫn luôn là một nhân tố không thể xác định. Nếu có thể hoàn toàn lật đổ ông ta, đương nhiên là tốt nhất.

Sau khi công tước Sharona nói xong cứ điểm mà các thủ hạ của đại công tước Warren ở, cuộc trò chuyện của bọn họ mới kết thúc. Tiêu Chỉ trao đổi thẻ liên lạc với công tước Sharona, rồi cậu và Teague đi theo công tước Fuhill rời khỏi mật thất dưới đáy biển.

Đến khi ba người đã rời khỏi, Sartre thấp giọng nói với công tước Sharona: "Tôi thấy giọng nói của thư ký hơi quen."

Công tước Sharona: "Là ai?"

Sartre suy nghĩ, rồi vẫn lắc đầu: "Không rõ lắm. Có lẽ lúc sinh thời anh ta cũng là một vị khách đã từng ghé thăm ngài."

Công tước Sharona: "Tôi có quá nhiều khách, hoàn toàn không nhớ được."

Sartre cúi người với bà: "Xin lỗi ngài, là do tôi thất trách."

Nhưng công tước Sharona chỉ cười cười: "Đây không phải lỗi của cậu."

*

Sau khi rời khỏi dinh thự của công tước Fuhill, Tiêu Chỉ theo Teague về nơi ở của gã, thả người đưa tin còn đang hôn mê ra, trả lại cho thủ hạ của công tước Fuhill.

Sau đó, Tiêu Chỉ dẫn Teague đi trên đường phố Hilaris.

Tuy lúc này màn đêm đã buông xuống, nhưng Hilaris vẫn cứ nhộn nhịp, sôi động.

Teague bọc kín áo choàng đen ngồi xổm bên vệ đường, nhìn thấy dòng người tới lui, lòng gã bỗng thấy hơi bồn chồn lo lắng.

Đây là lần đầu tiên gã có tâm trạng thấp thỏm như vậy khi ở trên đường phố. Trước đây, trong mắt gã, những người đó đều là dê béo, nhưng bây giờ tất cả bọn họ đều biến thành hai chữ – "người sống". Là kiểu người sống có thể nhìn gã hét chói tai bất cứ lúc nào, còn xông lên khử tên xác sống như gã...

Teague kéo áo choàng lại , sau khi chắc chắn rằng mình đã được che kín, mới không kiềm được mà thở dài, có lẽ sau này gã sẽ không thể làm kẻ lừa đảo trên phố nữa.

Nhưng nếu nghĩ lại thì chẳng bao lâu nữa gã có thể đến Hessen làm quan viên, sau này cũng không cần phải dành dụm tiền để lấy lòng đám quý bà, vậy nên có tiếp tục lừa tiền cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Nhận ra cuộc sống sau này của mình sẽ không còn phải rầu rĩ vì tiền bạc nữa, chỉ trong nháy mắt, tâm trạng của Teague tốt lên ngay.

Chỉ có điều, gã đã không còn "nhân" sinh nữa...

Tiêu Chỉ cũng mặc áo choàng ngồi bên vệ đường như gã, nhưng điểm khác với Teague chính là cậu đang cầm sổ thông tin trong tay, đang cực kỳ chăm chú đọc thứ gì đó. Teague liếc mắt nhìn sang, nhưng gã hoàn toàn không nhìn thấy được nội dung bên trong sổ thông tin dành riêng cho người chơi, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào dòng người trên phố.

Vì công tước Sharona đã nói rằng càng nhanh càng tốt, nên trong lòng Tiêu Chỉ đã có một kế hoạch khác hẳn với những gì bà đã đề cập.

Nếu dựa vào vong linh, đúng là có thể dễ dàng lẻn vào địa chỉ cứ điểm mà công tước Sharona đã cho. Nhưng các vong linh không biết vị trí giấu chứng cứ, cũng chưa chắc cứ điểm sẽ là nơi có người đang thương lượng, mà biết đâu nó có thể chỉ là một cửa hàng bình thường. Nếu vậy thì việc lấy được chứng cứ quan trọng trong vòng 3 ngày phải nhờ vào vận may. Lỡ đâu mấy ngày nay đám thủ hạ của đại công tước Warren không đến, chẳng phải chuyến đi này sẽ thành công cốc à?

Chính vì vậy, nên cậu đang suy nghĩ đến một phương pháp khác hơi thô lỗ hơn.

Để cho người chơi ra tay, dứt khoát dọn sạch cứ điểm.

Đúng lúc thân phận của cậu là thư ký của Hessen, nên có thể công bố nhiệm vụ, nhưng cậu cũng có thân phận là người chơi, thế nên cậu có thể dẫn đường cho người chơi hành động bất cứ lúc nào. Không những thế, số lượng người chơi vượt xa vong linh, nếu như tập kích bất ngờ, chắc chắn có thể khiến cho đại công tước Warren không kịp trở tay.

Nên làm như thế nào nhỉ?

Tiêu Chỉ bất giác nhớ tới tình cảnh vào lần đầu tiên mình gặp Thiên Diệp Ô, nhiệm vụ bí mật, chính là một lựa chọn không tệ.

Thế là, vô số người chơi đang lướt diễn đàn giữa đêm khuya bỗng nhiên nhìn thấy một bài đăng: [Topic: Tôi nhận được nhiệm vụ bí mật ở Hilaris!!!]

Tuy họ nghi ngờ rằng nơi nhiều người lui tới, gần như đã bị xới từng tấc đất lên như Hilaris làm sao có thể có nhiệm vụ bí mật. Nhưng xuất phát từ sự khát vọng đối với nhiệm vụ bí mật, nên người chơi vẫn không khống chế được bàn tay đang ngứa ngáy của mình. Cả đám người đều không nhịn được mà phải click vào, còn tự nhủ với lòng rằng nếu chủ thớt dám để mồi nhử nhấp chuột*, mình nhất định phải chửi chết mọe thằng này.

(*Gốc là 標題黨 (Clickbait) một dạng quảng cáo sai sự thật, sử dụng văn bản siêu liên kết "hyperlink" hoặc liên kết hình thu nhỏ "thumbnails" được thiết kế để thu hút sự chú ý và để lôi kéo người dùng theo liên kết đó và đọc, xem hoặc nghe đoạn nội dung trực tuyến được liên kết, với đặc điểm xác định là lừa đảo, với nội dung điển hình là giật gân hoặc gây hiểu lầm.)

Kết quả là chủ thớt này không hề đăng mồi nhử nhấp chuột, tuy rằng người đó đăng bài ẩn danh, nhưng nội dung thật sự rất đáng tin:

Hôm nay tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đến Hilaris hóng hớt, kết quả là phát hiện ra một tên rất kỳ lạ khoác áo choàng đen đứng trong góc. Tôi vốn định là không thèm quan tâm đến, nhưng người này lạ lắm, miệng cứ niệm mấy thứ quái dị, là một loại ngôn ngữ mà tôi nghe chẳng hiểu gì ấy.

Vì đã hóng drama nhiều năm, nên tôi tỉnh liền luôn. Trước đây chưa từng nghe nói trong Hilaris có người như thế, đột nhiên xuất hiện chắc chắn là có điều bí ẩn!!!

Tôi thử đến nói chuyện với anh ta, nhưng lúc đầu người này chẳng thèm để ý đến tôi, cho đến khi tôi nói đến câu "Bây giờ trời tối quá", cuối cùng anh ta cũng phản ứng rồi! Anh ta hỏi tôi "Đêm dài sắp kết thúc, anh có đồng ý nhận chỉ dẫn của sao trời không?"

Tôi bảo đồng ý, sau đó thì! Tôi nhận được nhiệm vụ bí mật rồi!

Nhưng nhiệm vụ này cần có rất nhiều người cùng nhau hoàn thành, ít nhất phải 300 nhân tài mới có thể mở ra, còn có thời hạn nữa, chỉ có thể nhận trước 3 giờ sáng hôm nay thôi, thậm chí còn bắt buộc bảo mật, không thể nói cho NPC khác. Nếu ai còn thức thì chạy đến Hilaris càng sớm càng tốt nhé!! Địa chỉ đây này [Hình ảnh]!

Cứu em zới, hãy để cho dân Châu Phi* được trải nghiệm niềm hạnh phúc của nhiệm vụ bí mật đi!

(*Dân Châu Phi: kiểu giống như dân xui rủi, dân không nạp. Bạn nào chơi Onmyoji thì chắc cũng từng thấy cụm từ "Âm dương sư Châu Phi" rồi đó.)

Tiêu Chỉ viết xong nội dung bài đăng, rồi tự đọc lại một lần. Đây là nội dung được cậu tổng hợp dựa trên những phát ngôn kinh điển của Lý Đại Diệp, còn kèm theo các nhiệm vụ bí mật có giới hạn thời gian mà người chơi đam mê nhất. Trông nó có vẻ vừa bí ẩn vừa cao cấp, cũng không để lộ bất kỳ nội dung xác thực nào, vậy thì đến lúc đó có thể lý giải theo bất kỳ cách nào.

Nhưng mà...sao cứ có cảm giác như hơi trẻ trâu với lố lăng ấy nhỉ?

Thôi, trẻ trâu thì cứ trẻ trâu đi, chẳng phải người Asanasi đam mê đâm đầu vào chỗ chết đều thích như vậy à?

Tiêu Chỉ ngồi trên một con phố yên tĩnh không người ở Hilaris, đổi sang một gương mặt dự phòng chưa ai thấy, rồi lại uống thêm một lọ thuốc đổi giọng, sau đó bắt đầu ôm cây đợi thỏ, chờ người chơi đến tìm mình.

Còn Teague thì bị cậu để bên cạnh làm linh vật.

Suy cho cùng thì hai kẻ áo đen này, một tên thì hành động nói năng bí ẩn, còn tên kia thì không nói lời nào, chẳng phải là sẽ có khí thể hơn việc cứ để cho một tên áo đen diễn hay sao? Hơn nữaTeague là một tên lừa đảo thâm niên, mấy việc như diễn kịch hoàn toàn không làm khó được gã.

Tiêu Chỉ nói với gã rằng: Cho dù là ai nói chuyện với cậu, cậu chỉ cần giữ nguyên động tác cúi đầu là được, duy trì sự bí ẩn là nguyên tắc hành động tiêu chuẩn của chúng ta.


Teague gật đầu ra vẻ mình đã hiểu.

*

Đêm khuya vẫn còn rất nhiều người chơi không ngủ được, nên có không ít người click vào, thế là lập tức trả lời ngay.

L1. Ông trùm ruộng dưa:

Không ngờ là không ngủ được cũng có thể nhìn thấy drama kiểu này, ai đi xem thử đi?

L5. Ví tiền của tôi rỗng tuếch -> L1

Sao anh không tự đi mà xem?

L6. Ông trùm ruộng dưa -> L5

Tôi đang ở trong một nhiệm vụ bí ẩn khác, không ra được.

L25. Ví tiền của tôi rỗng tuếch -> L6

Đệt! Dân Châu Âu* chết tiệt!

(*Gốc là 歐皇 – Âu hoàng, trái ngược với dân Châu Phi, từ này chỉ những người chơi cực kỳ may mắn.)

L78. Pioneer:

Thật vậy à? Đừng có lòe nhau nữa nhá, lầu trên khoe nhiệm vụ bí mật của mình quá đáng thật đấy!

L189. Gió lớn nổi lên:

Đúng lúc tôi đang ở Hilaris, dù gì cũng chẳng có gì làm, qua đó xem thử cũng có mất gì đâu nhỉ? Nếu chủ thớt nói láo tôi sẽ chửi chết mọe nó!

L233. Tôi thật sự không có tiền:

Tôi cũng đi xem thử, nói láo sẽ chửi chết mọe chủ thớt +1

L283. Đáng yêu quá chừng:

Lỡ là thật thì sao?

Cứ như vậy, trong số những người chơi thấy được bài đăng đó, có người tin, nhưng cũng có người vẫn còn hơi nghi ngờ.

Nhưng Hilaris là thành phố lớn, nên có rất nhiều người chơi đóng đô ở nơi này, nên dù là những người chơi không tin, đều sẽ nghĩ rằng đến xem cũng chẳng mất gì. Cứ ôm tâm trạng bán tín bán nghi như thế, thế là đã có không ít người chơi đã từng xem diễn đàn lặng lẽ đi tới địa điểm được nhắc tới trong bài đăng.

Một lát sau.

L399. Gió lớn nổi lên:

Đậu mía! Không nói láo thật nè!

L423. Đáng yêu quá chừng:

Tôi cũng nhận được nhiệm vụ bí mật rồi, thời hạn nhận là trước ba giờ, muốn tới thì lẹ lên!

Chỉ trong nháy mắt, vô số người Asanasi lặng lẽ đến Hilaris.

Nếu như là những chủng tộc khác làm như vậy thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, nhưng ai bảo bọn họ lại là người Asanasi chứ. Đối với hành động kỳ quái của người Asanasi, cư dân lục địa tỏ vẻ thấy nhiều quá nên cũng quen rồi.

Mấy năm đầu có lẽ còn có cư dân lục địa cảnh giác với hành vi xuất quân tập thể của người Asanasi, nhưng nhiều lần quá, bọn họ chợt nhận ra rằng hành vi của người Asanasi không có tí logic nào cả, cứ như bất cứ việc gì bọn họ cũng phải xuất quân tập thể một lần.

Nhưng có một số điều cực kỳ khó lý giải, lần trước hình như chỉ là tranh giành mua bánh ngọt ở một tiệm mới mở, lần trước nữa là vây xem một cặp đôi cãi nhau, lần trước trước trước trước nữa còn có một nhóm người đánh nhau vì cái đầu heo, hơn nữa càng đánh thì càng đông hơn.

Càng lúc càng làm cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Ví dụ như trước đây có một đám con gái chạy đến trước mặt một tên đàn ông ngoài vẻ ngoài điển trai ra thì không có gì đặc biệt, vây quanh người đó, rồi còn hét chói tai cái gì mà "Anh ơi!!", "Con ơi!!!" "Chồng ơi!!", "Á á á á!!! Người thật đúng là đẹp trai đến mức chịu không nổi!!!", "Mẹ ơi!!! Em không thần tượng sai người mà!!!", thậm chí còn có người ngã thẳng xuống mặt đất nữa.

Hành động đó khiến cho cư dân lục địa chẳng hiểu gì cả, cũng đoán không ra quan hệ của họ là gì, chỉ có thể ngậm ngùi cho rằng người Asanasi đúng là một đám vừa lập dị lại vừa điên điên khùng khùng.

Trải qua mấy trăm năm rèn luyện, cư dân trên lục địa đã có thể vờ như không thấy mấy hành động quái dị của người Asanasi.

*

"Bây giờ trời tối quá."

"Bây giờ trời tối quá!!!!"

"Bây giờ trời tối quá..."

Đám người vây quanh một người mặc áo choàng đen không ngừng lặp lại một câu nói, cảnh tượng đó cực kỳ quái dị, cứ như là cuối cùng loài người đã nhận ra bản chất của mình là máy đọc vậy đó.

Ồn ào quá nên đầu Tiêu Chỉ thấy hơi đau, nhưng vì để duy trì hình tượng một NPC bí ẩn, nên cậu không thể làm ra hành động mất khí chất như che lỗ tai lại. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn sàn nhà, cứ như không có hứng thú với bất cứ thứ gì trên thế giới này.

Một lát sau, cậu mới lên tiếng nói: "Đêm dài sắp kết thúc, các anh có đồng ý nhận chỉ dẫn của sao trời không?"

"Đồng ý!!!"

Người chơi đồng thanh nói, cứ như bọn họ đang được một thằng cặn bã cầu hôn tập thể vậy đó.

Sau đó, bọn họ đều nhận được thông báo:

"Bạn có nhận nhiệm vụ bí mật không? Nhắc nhở: Yêu cầu 300 người chơi để mở nhiệm vụ, thời gian nhiệm vụ mở ra là 3 giờ sáng hôm nay, sau khi nhận nhiệm vụ không thể để lộ tin tức cho bất cứ NPC nào, một khi để lộ bí mật xem như nhiệm vụ thất bại!"

Người chơi đồng loạt chọn chấp nhận.

Yêu cầu của nhiệm vụ viết: Mời đến địa điểm này trước 3:00, tìm kiếm tất cả chứng cứ khả nghi, không hạn chế cách thức thu thập, và đem chứng cứ đặt ở số 52 phố Nut.

Chỉ có một câu như vậy, chứ không hề nói rõ thật ra cần tìm chứng cứ gì, cũng không nói cả cách thức lấy được, chứ đừng nói đến chuyện chứng cứ là thứ gì, ngay cả vị trí của mọi người cũng được bố trí khác nhau.

Không những thế, nhiệm vụ này còn chẳng có phần thưởng xác định, nhưng như vậy cũng là bình thường, bởi vì trước giờ nhiệm vụ bí mật của ZERO đều chưa từng nói rõ phần thưởng.

Có người muốn tìm Tiêu Chỉ để dò la tin tức, nhưng mỗi khi đề cập đến những nội dung có liên quan đến nhiệm vụ, cậu lại bắt đầu cúi mặt lẩm bẩm, nói toàn những thứ mà người chơi không thể nào hiểu nổi, trông cực kỳ bí ẩn.

Thấy thế, người chơi đều không nhịn được phải nhỏ giọng rầm rì, còn phải chú ý hạ giọng để người khác đừng nghe thấy.

"Chứng cứ là thứ gì thế? Văn kiện à?"

"Có lẽ là hiện vậy gì đó nhỉ? Nhưng thời gian ngắn quá, chúng ta có cách nào để điều tra đâu?"

"Đúng thế, trong yêu cầu nhiệm vụ cũng không đề cập tới..."

"Nếu không thì...chúng ta cứ thử dọn sạch cả nhà đi?"

"Anh ta cũng có bảo là không thể đâu. Hơn nữa chúng ta dọn đi hết chẳng phải sẽ có chứng cứ trong đó luôn à? Cậu có chấp nhận được chuyện bỏ lỡ phần thưởng không?"

"Có lý!"

"Dọn! Dọn sạch chúng nó!!"

"Cẩn thận có tập kích, ngay cả một cục gạch cũng không được bỏ qua!"

*

Trong một căn biệt thự trên biển ở Liên minh Dolly.

Nơi này đèn đuốc sáng rực, khắp nơi đều sử dụng những vật liệu cao cấp nhất để xây dựng và trang trí. Mỗi một vật trang trí đều toát ra vẻ uy nghiêm và phức tạp, thể hiện rõ nội tâm đầy dục vọng khống chế và khát vọng khủng khiếp đối với quyền lợi của chủ nhân nó.

Sau khi giải quyết đối thủ chính trị khiến mình đau đầu nhất dạo gần đây, đại công tước Warren đang ngâm mình trong bồn tắm trong biệt thự nhà mình, vừa tắm vừa thưởng thức rượu ngon. Bỗng ông ta cảm thấy sống lưng mình bất chợt lạnh toát.

Vì sao cứ có dự cảm chẳng lành như bị người ta nhớ thương cái quần xà lỏn thế này?

———-Hết chương 54———

Bình luận

Truyện đang đọc