NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

-------------------------------------------

Chương 59: Giấu nanh vuốt dã thú.

Bất ngờ nghe được cái tên đã lâu chưa nghe, nhất thời Tiêu Chỉ cảm thấy hơi hoảng loạn.

Ánh mắt Frost nhìn cậu cũng dần hợp nhất với người trong ký ức. Như thể đã trôi qua 600 năm, nhưng lại không có thứ gì thay đổi. Bọn họ vẫn là một pháp sư tay mơ và chàng thanh niên ngây thơ bé bỏng ở Hessen năm nào.

Nhưng hai người còn chưa kịp ôn lại chuyện xưa, thì "con nhện" quái dị phía sau đã đuổi đến. Nhưng khác với con nhện khổng lồ ở năm đó, hình thể của "con nhện" này nhỏ hơn nhiều, nên những khe hở trong rừng cũng không tạo thành quá nhiều trở ngại cho nó.

Tiêu Chỉ nhìn gương mặt giống hệt như mình, nhưng lại nhăn nhúm kia càng lúc càng đến gần. Cậu có thể nhìn thấy rõ nét cười tham lam trên gương mặt đó, còn có thể nhìn thấy nước miếng mang theo nọc độc của cái giống ôn này cứ theo khóe miệng mà chảy ròng ròng không ngừng. Nước miếng tích trên cành khô, phát ra âm thanh "xèo xèo" đáng sợ.

Tiêu Chỉ: "...."

Mình bàn lại cái nha. Anh hai à, anh có thể đừng đeo cái mặt đó nữa được không? Nhìn thấy mặt mình biến thành bộ dạng như thế thật sự khiến cho người ta thấy buồn nôn lắm đó.

Tiêu Chỉ nắm chặt lấy tay Frost theo bản năng, chuẩn bị dẫn hắn chạy trốn tiếp.

Nhưng ngay lúc này, trong rừng lại vang lên tiếng "loạt xoạt" khiến người ta bất an, tiếng lá cây va vào nhau và cả tiếng bước chân giẫm lên cành khô. Sau đó một "con nhện" giống hệt con lúc nãy xuất hiện trong rừng, tiếp đến là con thứ hai, con thứ ba,...

Chẳng mấy chốc, cái lũ này đã bao vây hai người ở bên trong.

Không những thế, còn mỗi lúc một gần hơn.

Cứ cái đà này thì Tiêu Chỉ hiện tại chỉ có lực chiến như người bình thường không thể nào phá vòng vây đưa Frost ra ngoài, hơn nữa nơi này còn là giấc mộng do hồi ức tạo ra, vậy nên cũng chẳng biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Mà đối kháng không phải là cách tốt nhất.

Tiêu Chỉ quay sang nhìn người vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mình, cậu vội vàng nói: "Bây giờ anh đang mơ, anh phải tỉnh lại ngay mới được."

Frost nhìn cậu, trong giọng nói đầy vẻ nghi ngờ: "Nếu ta tỉnh lại, em có biến mất không?"

Dường như đối với hắn, việc bị bọn quái vật trong mơ giết chết cũng chẳng khổ sở bằng việc phải rời xa người trước mặt mình. Nếu như chỉ khi ở trong mơ mới có thể gặp được người mình muốn gặp, vậy thì cứ tiếp tục như thế cũng tốt.

Tiêu Chỉ lắc đầu: "Nếu anh tỉnh lại, em sẽ ở bên cạnh anh. Nhưng nếu chúng ta bị nó giết chết, thì sẽ bị phân tán trong giấc mơ này. Đến lúc đó anh sẽ không tìm được em nữa."

Vừa nói xong câu này, Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy tay mình bị người ta nắm chặt. Cậu nghe được giọng nói hơi lạnh của Frost vang lên bên tai mình: "Đừng gạt ta..."

Chỉ trong nháy mắt, những con quái vật đang hùng hổ lao về phía họ bỗng dừng lại. Tiếng lá cây loạt xoạt cũng im bặt, cả thế giới yên tĩnh lại, ngay cả một ngọn gió cũng chẳng còn. Tiếp theo, thế giới này bắt đầu vỡ nát, mặt đất kiên cố dưới chân cũng biến mất hoàn toàn, cảm giác rơi xuống quen thuộc lại xuất hiện.

Nhưng lúc này đây, tay hai người lại nắm chặt lấy nhau, tựa như trên thế giới này không có thứ gì có thể tách bọn họ ra được.

Tất cả mọi thứ trước mắt dần nhòe đi, màu xám bắt đầu lan tràn, từng chút từng chút xâm chiếm tầm nhìn của họ, mà cảm giác về không gian và phương hướng cũng biến mất, thứ chân thật duy nhất còn sót lại trên thế giới này chỉ còn có nhau.

Tiêu Chỉ nắm chặt lấy tay Frost, dẫn hắn tiếp tục đi tới theo chỉ dẫn trong thế giới xám xịt này.

Cuối cùng, phía trước cũng xuất hiện ánh sáng, Tiêu Chỉ cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng mờ dần đi.

"Tiểu Thất, em sẽ không biến mất thật sao?"

"Thật, tin em."

"Được..."

*

Khi ý thức quay lại, thứ đầu tiên Tiêu Chỉ nhìn thấy là căn phòng đen như mực và trần nhà trống trải. Cậu mất vài giây mới nhận ra được trần nhà xa lạ này là của Bạch Cốt Điện.

Mà Frost bên cạnh vẫn đang ngủ say, mày hơi nhíu lại, dường như đang ngủ không yên.

Tiêu Chỉ hỏi Eugene đang chờ ở một bên: "Thành công chưa?"

Eugene cảm nhận được năng lượng của trận pháp dưới tay mình: "Ừm, sức mạnh của trận pháp đang thanh tẩy những năng lượng quấy nhiễu trong đầu anh ta, cũng giúp anh ta trấn an những hồi ức đang xao động, chắc là sẽ tỉnh lại nhanh thôi."

Một lúc sau, lông mi Frost khẽ rung, giống như một con bướm vừa phá kén đang vẫy đôi cánh yếu ớt của mình lần đầu tiên.

Đôi mắt bạch kim nhắm nghiền của hắn cũng mở ra, mới đầu đôi mắt hắn còn lộ vẻ hoang mang, sau đó như đang giãy giụa, cuối cùng dừng lại ở một thoáng hoài niệm. Dường như hắn đã có một giấc mộng rất dài, mà giấc mộng này rất quái dị, cũng xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, và cả nguy hiểm nữa, nhưng cứ như là cũng có những việc khiến người ta vui vẻ.

Frost chống người ngồi dậy, quan sát ba người trong phòng. Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, khiến người ta khó mà nghe ra được cảm xúc trong đó: "Ra ngoài."

Nghe vậy, Lance tự giác dẫn Eugene chưa hiểu chuyện gì ra ngoài. Khi Tiêu Chỉ đang suy nghĩ xem mình có thuộc diện bị đuổi ra ngoài hay không, cậu lại nghe thấy Frost nói: "Thập Thất, cậu ở lại."

Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, giọng điệu của Frost rất lạnh lẽo, sát khí trong đôi mắt khó mà giấu được: "Rốt cuộc là ai phái cậu tới?"

Tiêu Chỉ: "...."

Hình như diễn biến này hơi khác với khung cảnh ấm áp mà cậu từng vẽ ra ấy nhỉ?

Frost cau mày, nói ra sự thật mà mình vẫn luôn không chịu thừa nhận: "Em ấy đã chết rồi, chết từ mấy trăm năm trước, không thể nào sống đến tận bây giờ."

Thật ra hắn vẫn luôn biết rằng người Asanasi không thể nào sống lâu đến thế, mà những gì hắn quan sát trong thời gian này cũng đã chứng thực điều đó.

"Cậu là ai? Tại sao lại biết những chuyện liên quan đến Tiểu Thất?!"

Chỉ trong giây tiếp theo, một thanh kiếm mang ánh sáng lạnh lẽo đâm về phía Tiêu Chỉ. Kiếm phong cực kỳ sắc bén, còn mang theo cả sát ý lạnh thấu xương, vậy nên không khó để tưởng tượng ra một kiếm này sẽ có thể đâm xuyên qua cơ thể đối thủ, cắt đứt đầu, chôn vùi bọn họ thành bụi đất dễ dàng thế nào.

Khi mũi kiếm sắp đâm vào cơ thể Tiêu Chỉ thì bất chợt dừng lại.

Bởi vì trên đường đi của kiếm phong bỗng xuất hiện một thứ, một vật thể dài màu đen, màu sắc như than đá, nhưng còn cứng hơn cả than đá, hình dạng trông giống ống thép, còn có độ cứng đến mức chẳng thể nào phá vỡ nổi, đánh bay được tận mấy người đàn ông trưởng thành luôn chứ chẳng đùa.

Khi Tiêu Chỉ nhận được thứ này, nó được gọi là...

Bánh mì.

Sau đó, Tiêu Chỉ còn lấy bánh quy có thể giả làm thuốc độc ra, còn có bánh bông lan giống hệt cái khiên, và cả pudding chẳng khác gì cục gạch...

"..." Đôi mắt của Frost lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Sao có thể...

Sao những thứ do đích thân hắn làm lại rơi vào tay người khác ngoài Tiểu Thất được chứ?!

Ít nhiều gì trận pháp của Eugene cũng phá vỡ một phần ký ức bị phong ấn của hắn, nên bây giờ hắn nhớ rất rõ những thứ này, cũng cảm thấy rất khâm phục dũng khí của mình năm đó vì đã dám đưa những chúng nó ra. Trong tay người này có nhiều lịch sử đen trong kỹ năng nấu nướng của hắn như vậy, chẳng lẽ là Tiểu Thất thật sao? Nhưng sao Tiểu Thất có thể sống được đến bây giờ?

Tiêu Chỉ còn tiện tay hủy bỏ hiệu quả của Tinh thể Vong Linh ngay trước mặt Frost, nhanh chóng đổi mặt về, rồi chà xát mặt mình, bỏ hết cái danh tính giả này đến cái danh tính giả khác, thật sự khiến người ta thấy nhẹ cả người.

Cậu thì thấy nhẹ rồi, nhưng A Sâm nhìn thấy tất cả những thay đổi này lại không được thoải mái như vậy. Thư ký là người Asanasi, mà người Asanasi này lại trông giống hệt Tiểu Thất, thậm chí trong tay còn có rất nhiều lịch sử đen trong kỹ năng nấu nướng của hắn...

Ngay lập tức, Frost bắt đầu nghi ngờ rằng bản thân mình vẫn còn chưa tỉnh lại, mà chỉ là rơi vào một tầng sâu hơn, kỳ quái hơn trong giấc mơ mà thôi.

Một bàn tay mảnh mai bỗng huơ huơ trước mặt hắn, giọng nói của Tiêu Chỉ lại vang lên: "A Sâm, anh sao vậy?"

Frost thu kiếm lại trong vô thức, bởi dù cho người trước mặt mình là thật hay giả, hắn cũng chẳng muốn chĩa kiếm vào đối phương. Hắn nhìn gương mặt gần ngay trong gang tấc, không khỏi so sánh với người trong ký ức mình. Thế nhưng ngay cả tần suất chớp mắt trong một phút, thậm chí cả độ khép mở của môi khi nói chuyện cũng giống hệt như trong ký ức của hắn.

Vì ký ức vốn có về đối phương cũng chẳng còn được bao nhiêu, chỉ có một đoạn hồi ức ngắn ngủi đó được chiếu đi chiếu lại rất nhiều lần, nên dường như đã khắc sâu vào đáy lòng hắn.

Không giống, người này không hề giống với những kẻ giả mạo đó.

Đúng thật là giống như bước ra từ ký ức của hắn, nhưng chẳng hiểu sao điều này lại khiến hắn thấy sợ hãi, là nỗi sợ hãi bị thất bại.

Tiêu Chỉ: "..."

Xem thằng nhỏ bị dọa sợ tới mức đó kìa. Hình như việc cậu cởi danh tính ảo gây đả kích lớn quá rồi.

Ngay khi Tiêu Chỉ đang suy nghĩ xem phải giải quyết thế nào, thì Frost bỗng nhiên dang rộng hai tay ôm cậu vào lòng. Cái ôm này lạnh như băng, còn mang theo sức lực như muốn nghiền nát người ta. Tiêu Chỉ muốn thoát ra theo bản năng, nhưng lại cảm giác được vòng tay đang ôm mình hơi run rẩy.

Bỗng nhiên cậu không muốn thoát ra nữa.

Thôi, cứ để vậy đi.

Chóp mũi cậu ngửi được hương gỗ đăng đắng đặc biệt trên người A Sâm. Mấy trăm năm qua cơ thể của người đang ôm cậu chưa từng thay đổi gì cả, cảm giác vẫn giống hệt như năm đó. Tiêu Chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Frost, như thể đang an ủi một đứa trẻ lạc đường lâu ngày cuối cùng cũng tìm được về nhà.

Tiêu Chỉ nhẹ giọng nói: "A Sâm à, ngày đó sau khi tạm biệt với anh em đã ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là 600 năm sau rồi. Rất kỳ diệu, nhưng chính em cũng chẳng rõ là vì sao nữa."


Lực ôm của Frost nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn cứ im lặng chẳng nói gì, cứ như là hắn sợ rằng mình vừa lên tiếng, sẽ lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng ngắn ngủi này.

Tiêu Chỉ vừa khẽ xoa lưng cho hắn, vừa kể cho hắn nghe những gì mình đã trải qua trong thời gian này. Kể về chuyện mình phiêu lưu ở những quốc gia kia và cả những chuyện vui mình đã trải qua, xem như đền bù một chút cho 600 năm trống trải.

Cứ như vậy, thời gian từ từ trôi đi.

Tiêu Chỉ: "Tuy là em cũng không tin nổi, nhưng có thể nhìn thấy anh của 600 năm sau, em thật sự rất vui. Xin lỗi, đáng lẽ ra em nên nói cho anh biết em là ai sớm hơn."

Tiêu Chỉ không khỏi nghĩ đến, nếu như không có lần xuyên không bất thình lình này, chắc hẳn là cậu sẽ chết sau vài thập niên kể từ khi gặp được A Sâm, vậy sau đó A Sâm biết phải làm sao đây? Lúc đó ngay cả một ảo giác lừa mình dối người hắn cũng chẳng còn, vậy thì phải vượt qua mấy trăm năm còn lại như thế nào?

Giọng nói của Frost có vẻ hơi buồn, hắn cọ nhẹ lên sườn mặt của Tiêu Chỉ: "Em quay lại rồi...quay lại rồi..."

Tiêu Chỉ khẽ ừ một tiếng: "Nếu còn kẻ nào dám bắt nạt anh, bọn mình sẽ đi đánh tên đó thành đầu chó!"

"Được." Dường như bị câu nói quen thuộc này chọc cười, Frost bật cười bên tai Tiêu Chỉ, cười đến mức cả người đều run lên, cũng chẳng biết bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng cười như vậy.

Cười xong rồi, cuối cùng Frost cũng chịu buông đôi tay đang ôm chặt lấy Tiêu Chỉ ra, nhưng trên mặt hắn vẫn còn nét cười chưa vơi hết. Hắn cẩn thận ngắm nhìn Tiêu Chỉ, trong ánh mắt mang theo chút vẻ thỏa mãn. 600 năm trôi qua, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy Tiểu Thất của mình rồi.

Tiêu Chỉ cũng để mặc cho Frost nhìn, thấy trong phòng chẳng còn thứ gì có thể ngồi được, thế là cậu bèn ngồi thẳng lên giường, còn tìm một vị trí thoải mái để dựa vào. Dường như người này trời sinh đã thành thạo một kỹ năng gọi là được voi đòi tiên. Năm đó là như thế, đến bây giờ vẫn vậy.

Thấy Tiêu Chỉ tới gần, ánh mắt Frost ngơ ngác trong một thoáng, sau đó nhịn không được mà nhích đến gần cậu.

Hai người ngồi trên giường giống hệt như ngồi xổm dưới tàng cây năm đó. Tiêu Chỉ nhịn không được, bèn hỏi hết những nghi ngờ trong lòng mình: "Thật ra sau khi em đi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người của Blaise lại nhốt anh?"

Frost lắc đầu: "Ta vẫn luôn ở Hessen đợi em, dường như đã trôi qua rất lâu rồi. Một ngày nọ, có một đám người xông thẳng vào Hessen bắt ta về Blaise. Bọn họ rất kỳ lạ, cứ như mỗi phép thuật đều được cố ý thiết kế để nhằm vào ta, khiến ta khó mà phản kháng. Sau đó rất nhiều ký ức đã bị phong ấn, nên mỗi lần ta nhớ lại đều là khoảng trống."

Tiêu Chỉ: "Anh có biết Noah Bae không? Em nhìn thấy ông ấy trong ký ức của anh."

Frost gật đầu: "Ông ta nói mình là cha của ta, nhưng dường như ông ta không giống những người khác, cũng rất khác với ta, nhưng ta lại không thể nhớ được nhiều hơn nữa."

"Ông ấy bảo ta không được nói ra những chuyện có liên quan đến ông ấy, bởi vì cho dù đối với ta, hay là đối với những người nghe được, tin tức đều không phải chuyện tốt. Trước đây ta không hiểu, nhưng sau đó thì hiểu rồi..."

Frost nhìn Tiêu Chỉ, rồi nở một nụ cười yên tâm: "Vẫn may là chưa nói với em."

Tiêu Chỉ nhìn thấy nụ cười này, trong lòng lại thấy hơi xót xa. Tuy cậu không dính dáng đến, nhưng Frost lại vì chuyện này mà phải chịu khổ rất nhiều. Cậu cảm thấy rằng đám người kia đang nhằm vào Noah Bae, nhưng một đám NPC tìm thông tin về Noah Bae để làm gì?

Tiêu Chỉ hỏi: "Vậy anh thoát ra bằng cách nào?"

Frost suy nghĩ trong chốc lát: "Tầm 500 năm trước, Blaise đã xảy ra một cuộc nội loạn. Mấy đại giám mục đấu đá nhau rất kịch liệt, dường như phe đảng bắt ta đã xảy ra chuyện gì đó, nên không có người canh gác. Ta bèn nhân cơ hội đó để trốn thoát, sau đó quay về Hessen."

Chuyện sau đó Tiêu Chỉ đã biết rồi, hắn sẽ đánh bại một đám kẻ mạnh của Hessen, sau đó bước lên ghế lãnh chúa, bước một bước trở thành lãnh chúa Hessen trong truyền thuyết.

Tiêu Chỉ lại hỏi thêm vài vấn đề nữa, nhưng đáng tiếc là từ khi Tiêu Chỉ biến mất cho tới khi thoát khỏi Hessen vào 100 năm trước, ký ức của Frost đều bị phong ấn hết, mà chỉ dựa vào một đoạn ngắn cũng chẳng suy ra được chân tướng. Thế thì mục đích thật sự của Blaise là gì? Vì sao bọn họ lại khống chế được Frost? Tạm thời tất cả những thứ này đều không thể làm rõ.

Nhưng có một chuyện rất chắc chắn, chính là Blaise vẫn chưa chịu buông tha cho Frost. Chẳng qua là vì Frost quá mạnh, nên bọn họ phải thay đổi từ âm thầm bắt giữ thành đối đầu với toàn bộ Hessen.

Không cần phải dùng danh tính giả nữa, nên Tiêu Chỉ thuần thục lấy sổ thông tin ra, bắt đầu tra những thông tin liên quan đến Blaise 500 năm trước.

Nhưng diễn đàn người chơi không hổ danh là diễn đàn người chơi, bài đăng tích góp suốt mấy trăm năm nhiều đến mức không đếm xuể. Muốn moi ra thông tin mình muốn từ trong đám đó cũng chẳng phải việc nhẹ nhàng.

Tiêu Chỉ chăm chú xem diễn đàn, chợt cảm thấy vai mình hơi hơi chùng xuống. Cùng lúc đó, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đưa đến, che sổ thông tin lại, khiến cậu không tài nào xem tiếp được nữa.

Tiêu Chỉ vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt bạch kim gần trong gang tấc. Frost gác cằm lên vai cậu, đôi mắt trông rất bình tĩnh chẳng có một gợn sóng nào, nhưng không hiểu sao Tiêu Chỉ lại nhìn thấy trong đó có một cảm giác giống hệt như mấy bé thú cưng không chịu được khi mình bị làm lơ.

Giọng điệu của Frost vẫn rất bình tĩnh: "Em đang xem gì vậy?"

Tiêu Chỉ nói: "Em đang nghiên cứu sơ qua về Blaise, anh không thể chịu thiệt thòi không như vậy được, chúng ta phải đòi lại bằng hết."

"Ta đã đánh bọn chúng suốt trăm năm, rất nhiều Giáo Hoàng đã chết rồi." Tuy giọng nói của Frost có vẻ như rất bình thường nhưng lại cực kỳ tủi thân: "Em đã xem rất lâu rồi..."

Thấy thế, Tiêu Chỉ cũng không nhịn được cười. Trước đây, khi cậu vùi đầu vào lướt diễn đàn để cho A Sâm tự đọc sách báo vỡ lòng, A Sâm cũng sẽ thò đầu qua, dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với cậu. Cho dù đã 600 năm trôi qua, thế giới đã trở nên xa lạ như vậy, những thứ thân quen của cậu đều không còn nữa, nhưng trên thế giới này vẫn còn A Sâm, thật sự rất tốt.

Ngay lúc này, đáy lòng Tiêu Chỉ thầm cảm ơn Noah Bae đã tạo ra ZERO, vì nếu không có ông ấy, thì thế giới này cũng chẳng có A Sâm.

Đối mặt với ánh mắt thân thiết của Frost, Tiêu Chỉ nhịn không được mà phải xoa xoa đầu hắn. Mái tóc bạc trong tay hơi lành lạnh, nhưng lại rất mềm mại, tinh tế giống như là lụa satin vậy.

Lãnh chúa Hessen người sống chớ lại gần, chỉ cần một kiếm là cho bay một em trong truyền thuyết, bây giờ lại ngoan ngoãn để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm trên đầu mình, như thể hắn đã giấu nanh vuốt dã thú đi mất rồi.

Cứ như vậy, hai người tựa vào nhau cùng xem sổ thông tin. Frost không thấy được nội dung trong sổ thông tin, nên Tiêu Chỉ bèn lựa ra những điểm quan trọng nói cho hắn. Frost vẫn cứ yên lặng lắng nghe, hai người chẳng hề có chút gì là không kiên nhẫn cả, hình ảnh này khiến Tiêu Chỉ nhớ đến chuyện cậu cũng dạy kiến thức và chữ viết của lục địa cho A Sâm từng chút từng chút như thế này ở rất nhiều năm trước đây.

Thỉnh thoảng Frost sẽ hỏi một hai câu về những chuyện trước đây của hai người, Tiêu Chỉ sẽ kể lại cho hắn nghe. Cho dù ký ức đã phong ấn hay hủy diệt cũng không sao cả, chỉ cần hai người vẫn còn ở đây, là có thể từ từ lấy lại nó.

*

Sau đó, Tiêu Chỉ từ thư ký thăng lên làm Nhiếp Chính quan, có thể thực thi quyền lực của lãnh chúa bất cứ lúc nào, cũng chính thức tung hoành ngang dọc ở Hessen.

Nhưng Tiêu Chỉ cũng chẳng thấy gì đặc biệt, bởi vì trước đây cậu cũng tung hoành ở Hessen mà. Đám xác sống ở Hessen không có hứng thú gì với việc tranh quyền đoạt lợi, nên sẽ không có ai nhảy ra làm khó dễ gì cậu.

Cũng chính từ ngày đó, Hessen bỗng có thêm một tin đồn.

"Mấy người biết gì không? Nghe nói thư ký và lãnh chúa ở chung phòng suốt cả một ngày, chẳng ai thèm ra ngoài hết, sau đó thư ký lập tức được thăng lên làm Nhiếp Chính quan."

"Lãnh chúa mạnh mẽ quá!"

"Không ngờ là thể lực của thư ký cũng tốt đến vậy!"

Những lời đồn tràn ngập hiểu lầm theo sự phồn vinh của khu thương mại, dần dần lan truyền khắp lục địa.

-------------Hết chương 59------------

Bình luận

Truyện đang đọc