NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

---------------------------------------------

Chương 67: Một mình ăn được 2 phần.

Hai người đi dọc theo lối vỉa hè lát đá còn sót lại, cuối cùng cũng đến ngôi làng.

Tiêu Chỉ quan sát di tích trước mặt. Chắc hẳn nơi này đã từng là một ngôi làng có diện tích không nhỏ, tuy rằng hơn phân nửa nhà cửa đã sập, sau khi bị cỏ hoang che phủ thì càng khó thấy hơn.

Vẫn may là đa số nhà cửa ở Blaise được làm bằng đá, vậy nên mới có thể giữ lại được sau mấy trăm năm bị tự nhiên ăn mòn.

Hành trình của hai người cũng chẳng được xem là gian nan, bởi vì họ có thể nhìn thấy dấu vết có người qua lại giữa đám cỏ hoang. Những dấu này chắc là do thành viên của Thượng Thiện Nhược Thủy để lại khi đi vào phó bản, bây giờ lại trở thành thứ dẫn đường cho hai người Tiêu Chỉ.

Cuối cùng, Tiêu Chỉ đứng trước một tòa nhà bỏ hoang.

Phần chính của tòa nhà này đã sụp đổ, bên ngoài có có những dấu vết màu đen do bị lửa thiêu. Những bộ phận còn sót lại cũng đầy khoảng trống và lỗ hổng chẳng biết do vật gì tạo nên, trông cực kỳ tàn tạ. Nhưng vẫn có thể thấy được thánh huy màu vàng mờ mờ được khắc trên cửa chính của nhà thờ. Hiện giờ nó còn đang tạo thành những tia phản xạ mỏng manh do bị ánh nắng lờ mờ khi mặt trời dần ngả về Tây chiếu vào.

Thế nhưng họ vẫn có thể gắng gượng nhận ra tên nhà thờ này, chữ viết trên đó cũng là kiểu chữ cổ mà Tiêu Chỉ biết. Cậu bèn nhận dạng nó một lát: "Sisar..."

Tiêu Chỉ nhìn nhà thờ trước mặt: "Chỗ này cứ như là bị ma ám ấy."

Frost: "Em sợ à?"

Tiêu Chỉ cười lắc đầu: "Nếu bị ma ám thì chẳng phải vừa hay à? Đều là người một nhà cả mà, biết đâu có thể chỉ đường hoặc mở cửa sau cho bọn mình đó, còn có thể hỏi thử xem bọn họ có muốn đi cùng bọn mình về Hessen hay không nữa."

Môi Frost hơi nhếch lên: "Em nói đúng."

Nói xong, hai người lập tức đi thẳng về phía nhà thờ trông có vẻ u ám kia.

Tiêu Chỉ vươn tay đẩy nhẹ cánh cửa dường như đã lung lay chực đổ, sau đó một tiếng "ầm" vang lên, cánh cửa đã muốn nghỉ hưu từ lâu kêu lên một tiếng rồi ngã gục. Nó phát ra tiếng hò hét hạnh phúc, còn kéo theo bụi đất bay lên.

Tiêu Chỉ: "..."

Xem ra họ phải cẩn thận hơn chút, đừng để cuộc điều tra biến thành phá bỏ di dời.

Bên trong nhà thờ cũng chẳng khác gì với bên ngoài, trong đó toàn là đá vụn và cỏ dại. Trên vách tường chi chít dấu vết bị thiêu cháy, trông cứ như một đám quỷ hồn đen như mực đang lén lút ghé vào tường nhìn trộm.

Hai người đi dạo một vòng quanh phế tích, nhưng lại không thu hoạch được gì cả.

Thứ nhất là do trong nhà thờ toàn là dấu vết bị thiêu, tất cả mọi thứ đều đã cháy rụi, còn cháy lan sang những tòa nhà bên cạnh. Chỉ e là một lượng lớn manh mối cũng bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn khi đó.

Thứ hai là do nhà thờ đã bị bỏ hoang rất lâu, những manh mối còn sót lại có thể đã bị thời gian cuốn trôi rồi, chẳng còn sót lại gì nữa.

Nên bây giờ hai người chỉ đành rời khỏi nhà thờ, ở bên ngoài chờ đến khi màn đêm buông xuống.

Tiêu Chỉ ngồi bên ngoài nhà thờ nên chán muốn chết. Thế là bèn lấy đồ ăn vặt của mình ra chia cho Frost, tiện thể kể những chuyện trong quá khứ cho hắn nghe. Frost yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng còn đặt vài câu hỏi, cảnh tượng như vậy càng khiến cho bọn họ trông cứ như là đang dạo chơi ở vùng ngoại ô vậy.

Nhưng là nếu như bọn họ không ở chỗ nhà thờ bỏ hoang trong cái làng vắng tanh này cơ.

*

Cuối cùng màn đêm cũng buông xuống.

Bầu trời hôm nay sáng sủa, vậy nên sau khi vào đêm, ánh trăng cũng sáng đến bất ngờ.

Ánh trăng sáng chiếu xuống, khiến cho nhà thờ Sisar xuất hiện thêm những cái bóng tối đen như mực, kèm theo đó là tiếng quạ kêu và âm thanh "sột soạt" chẳng biết do sinh vật gì tạo ra, khiến nhà thờ này có vẻ u ám hơn.

Tiêu Chỉ xem đồng hồ, sau đó đứng lên nói: "Chúng ta phải đi rồi."

Nói xong, cậu lấy hoa Musa đã chuẩn bị sẵn trong ba lô từ trước ra đưa cho Frost. Ý nghĩa của hoa Musa màu trắng là "Lòng tin và trung thành", thật ra thì nó rất thích hợp với thân phận và địa vị của Tổng Giám Mục Greata.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai người cầm hoa cùng bước vào nhà thờ Sisar.

Lúc này Tiêu Chỉ cảm thấy như mình đang đi xuyên qua một vách tường đang gợn sóng. Ngay tại thời khắc bước vào nhà thờ, không khí xung quanh họ hơi gợn sóng, hình ảnh trước mắt cũng mơ hồ, nhưng sau đó lại quay về bình thường.

Một tiếng chuông trong trẻo vang lên, dần vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.

Sau đó, trước mắt Tiêu Chỉ xuất hiện một luồng ánh sáng ấm áp.

Ánh sáng chiếu đến từ phía trước nhà thờ. Hiện tại nhà thờ Sisar không còn vẻ tàn tạ và u ám như khi nãy nữa. Tòa nhà này lại quay về với màu trắng tinh khiết, bên ngoài cũng rất sạch sẽ, kèm theo đó là ánh sáng ấm áp. Cho dù chỉ nhìn thoáng qua nó vào ban đêm, nơi này cũng tràn ngập vẻ thần thánh, trang nghiêm.

Tiêu Chỉ còn phát hiện ra trang phục trên người mình đã thay đổi, không còn là bộ áo bào pháp sư khi nãy nữa, mà là một bộ áo choàng màu trắng. Kiểu dáng của áo choàng này khá đơn giản, cũng chẳng có họa tiết nào cả, chính là trang phục mà giáo dân của Blaise chỉ được mặc vào những nghi lễ quan trọng nào đó.

Cậu nhìn về phía Frost đang ở bên cạnh, chợt nhận ra quần áo của hắn cũng giống hệt với mình. Mũ giáp che mặt đã không còn nữa, khiến gương mặt anh tuấn của hắn lộ ra. Dưới ánh sáng, mái tóc bạc càng trở nên chói mắt.

Frost chưa bao giờ mặc màu trắng cả, nhưng hôm nay ăn mặc như vậy lại khiến cho hắn bớt đi chút cảm giác xa cách, thay vào đó là nét dịu dàng. Nhưng nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện ra làn da của người này quá nhợt nhạt, ngực cũng chẳng hề phập phồng theo nhịp thở, nên có vẻ hơi quái dị.

Tiêu Chỉ hoảng sợ. Trong vô thức, cậu muốn tìm thứ gì đó che Frost lại.

Nhưng ngay lúc đó, cậu lại cảm thấy có người nào đó đang vỗ bả vai mình từ phía sau.

Tiêu Chỉ đột ngột quay đầu lại, đối diện với cậu là một gương mặt xa lạ.

Người vỗ vai Tiêu Chỉ là một bà thím. Dáng vẻ của bà thím này cực kỳ hiền từ, mặt tròn tròn, đôi mắt cứ như đang cười tủm tỉm. Khi nhìn cậu còn có vẻ cưng chiều của người lớn trong nhà, cứ như trước mặt bà chỉ là hai người trẻ tuổi hết sức bình thường trong ngôi làng mà thôi.

Bà lên tiếng: "Sander à, sao con và Samuel còn chưa vào nữa? Nghi thức cầu phúc sắp bắt đầu rồi đấy."

Ánh mắt dịu dàng của bà lướt qua hai người. Có lẽ là do màn đêm che khuất, nên bà không thể nhìn thấy tình trạng khác thường của Frost.

Tiêu Chỉ hiểu ngay, Sander và Samuel là thân phận của hai người họ sau khi vào phó bản, cũng chính là hai người trẻ tuổi tham gia cầu phúc trong làng. Cậu nhìn bốn phía xung quanh, cũng thấy không ít dân làng mặc áo bào trắng, có lẽ là đều đến đây để tham gia nghi lễ cầu phúc.

Theo như những gì Bạch Ngôn nói, cảnh tượng mỗi lần đi vào đều khác nhau. Có lẽ là mỗi khi đi vào phó bản, bọn họ đều phải nhập vai vào nhân vật khác.

Tiêu Chỉ cũng ra vẻ thân thiết, gật đầu với bà thím: "Bọn con đi ngay đây."

Bà thím cười cười, chạm nhẹ lên ngực một cái để tượng trưng cho biểu tượng mặt trời độc nhất vô nhị: "Xin Chúa chúc lành cho các con."

Tiêu Chỉ cũng học theo cách của bà để đáp lễ: "Xin Chúa chúc lành cho dì."

Sau khi chào hỏi hai người, bà thím bỏ đi.

Ánh mắt của những người xung quanh đều quét qua hai người, nhưng lại dời đi như thường. Có lẽ là do Tiêu Chỉ đã hóa trang từ trước, hơn nữa, do tác dụng của ánh đèn vàng ấm áp, nên bọn họ cũng không chú ý đến sự khác thường của Frost.

Tiêu Chỉ nhẹ nhàng thở ra, không bại lộ là được rồi.

Tiêu Chỉ và Frost đi tiếp.

Trên đường, bọn họ nhìn thấy các tín đồ xung quanh đều hiền hòa, lễ phép chào hỏi với những người mình gặp, tạo nên một khung cảnh rất vui vẻ. Khác hẳn với những dân làng mang ánh mắt tràn ngập cảnh giác mà bọn họ gặp khi trước, có không ít người chào hỏi với bọn họ, mà hai người cũng đáp lễ với họ như với bà thím lúc nãy.

Giáo lý của Blaise phân chia rõ ràng tín đồ và những kẻ không tin thành "chúng ta" và "bọn họ", cũng vạch rõ một ranh giới trong lòng mỗi giáo dân.

Khi cư xử với những người cũng là tín đồ, bọn họ dịu dàng, thân thiện, còn vô cùng nhiệt tình. Nhưng khi đối mặt với kẻ không tin, bọn họ lạnh nhạt, bài xích, lại còn đề phòng bất cứ lúc nào. Cứ như vậy trong một thời gian dài, giáo dân sẽ trở thành một quần thể đoàn kết bền chặt, thậm chí, mối liên kết giữa bọn họ sẽ càng ngày càng chặt chẽ hơn, kèm theo đó là sự gia tăng tính bài ngoại.

Tiêu Chỉ và Frost theo đám người đi vào không gian chính của nhà thờ, sau khi đặt nhưng bông hoa Musa màu trắng xuống mới đi tìm một nơi để ngồi xuống.

Không gian chính là nơi để các tín đồ tập trung, còn cung thánh ở phía trước là nơi dành riêng cho các giáo sĩ.

Mà ngay lúc này, các tín đồ còn đang không ngừng ùa vào không gian chính, nhưng bọn họ vẫn luôn đi nhẹ nói khẽ, nhỏ giọng chào hỏi nhau. Không hề có ai to tiếng, cũng không tiếng tranh chấp vì tranh giành chỗ ngồi.

Tất cả mọi thứ đều trật tự, ngay ngắn.

Sau một lúc lâu, khi hầu hết các tín đồ đều đã ngồi vào chỗ, xung quanh cũng dần yên tĩnh lại.

Ngay lúc này, cánh cửa trên hành lang phía nam của cung thánh mở ra, một người mặc trang phục Tổng Giám Mục dẫn đầu bước ra, phía sau là một hàng người mặc trang phục giáo sĩ nhiều cấp bậc nối đuôi nhau bước ra.

Đi ở sườn ngoài là một người đàn ông ngoài 30 tuổi. Trông ông ta cao lớn, tuấn tú, một mái tóc màu sợi đay được buộc sau đầu. Mặt vẫn còn đang tươi cười, trông rất hút mắt. Bộ trang phục Tổng Giám Mục đang mặc trên người càng khiến ông ta có thêm chút vẻ cấm dục.

Người này chính là Tổng Giám Mục nổi tiếng nhất lúc bấy giờ - Greata.

Trước tiên chưa nói đến những thứ khác, nếu chỉ nhìn vào ngoại hình này thì ông ta rất thích hợp để trở thành một người nổi tiếng vượt trội.

Tiêu Chỉ và Frost cũng không quen vị Giám Mục trung niên trông hơi béo đi đằng sau ông ta. Người ông ta béo tròn, kèm theo một mái tóc xoăn, lại còn đang tủm tỉm, trông cực kỳ thân thiện.

Ở phía sau còn có vài vị Tổng Giám Mục có địa vị thấp hơn, và vài vị Linh Mục.


Trong lòng Tiêu Chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên. Thì ra vào lúc Greata mất tích lại có nhiều người ở đây như vậy! Nhưng tài liệu lại chưa từng đề cập đến việc này, ngay cả việc Greata bị mất tích ở nơi nào cũng nói mập mờ, cũng chẳng biết sau đó những người này thế nào.

Quả nhiên là có nội tình!

Không, phải nói là bên trong có chuyện mờ ám mới đúng!

Bởi vì cậu đang ở trong đám người, nên Tiêu Chỉ không thể nói xấu đám cấp cao của Blaise. Cậu bèn quay đầu lại dùng ánh mắt ra hiệu với Frost, để thể hiện tâm trạng khó chịu lúc này của mình.

Frost len lén nhéo tay Tiêu Chỉ, tỏ vẻ mình hiểu rồi.

Greata vừa xuất hiện, ánh mắt đám tín đồ bên dưới đã tỏa sáng lấp lánh, nhiệt tình giống hệt như mấy em gái đu idol vậy.

Greata mỉm cười rồi gật đầu ra hiệu với các tín đồ bên dưới, sau đó thong thả bước đến vị trí cao nhất trong cung thánh. Ông ta cất tiếng nói, dường như trong giọng nói của ông ta ẩn chức một luồng sức mạnh khiến người ta bình tĩnh: "Cảm ơn các tín hữu đã đến tham dự lễ cầu phúc hôm nay, tất cả mọi người đều là tín hữu, là anh chị em gần gũi nhất trên thế giới này, cầu Chúa ban phúc lành cho anh chị em."

Nhóm tín đồ dưới đài đồng loạt đáp lại ông ta.

Sau đó, Greata lại nói thêm mấy câu nữa.

Ông ta có tài ăn nói, lại còn có khiếu hài hước. Mỗi một câu đều rõ ràng mạch lạc, giọng điệu rất hợp ý người, trên mặt còn nở một nụ cười đúng mực. Rõ ràng là ông ta chỉ đang giảng giáo lý và hâm nóng bầu không khí, nhưng lời ông ta nói ra lại có sức hấp dẫn đến lạ.

Tiêu Chỉ thầm thán phục trong lòng, thảo nào người này thăng chức nhanh như vậy, bảo sao Andre không thể không giải quyết ông ta trước. Sức hút của Greata quá vượt trội, nếu như so sánh, hình tượng bậc bề trên hiền từ của Andre chỉ có thể bị chà dưới đất thôi.

Trước khi lễ cầu phúc bắt đầu, mọi người cùng nhau ngâm tụng một đoạn điển tịch.

Nhưng Tiêu Chỉ và Frost thì không, họ chỉ vờ mở miệng ra để lẫn trong đám người. May là mọi người đều cực kỳ chú tâm, nên không có ai chú ý đến hai tên đang đục nước béo cò này cả, thế là bọn họ qua được ải này.

Sau đó Greata cử hành nghi thức cầu phúc trên cung thánh. Theo lời cầu nguyện của ông, những chấm sáng màu vàng ấm áp bắt đầu bay từ trên cung thánh xuống, đáp trên người các tín hữu.

Các tín đồ không hẹn mà cùng nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác tắm mình trong Thánh Quang, như thể linh hồn mình đang được thanh tẩy, gột rửa.

Tiêu Chỉ cũng cảm thấy người mình trở nên ấm áp. Cậu hơi lo lắng nên lén quay đầu nhìn về phía Frost. Dù gì Frost cũng là xác sống, bị bao phủ bởi sức mạnh của Tổng Giám Mục như này không biết hắn có bị ảnh hưởng gì không nữa.

Frost bắt được ánh mắt của Tiêu Chỉ, hắn lắc đầu nhẹ.

Dù gì cũng là nhằm vào những tín đồ bình thường, nên làm sao Tổng Giám Mục có thể dùng hết toàn bộ sức mạnh được. Nếu không nhóm tín đồ yếu ớt bên dưới nhận không nổi thì sẽ trở về với vòng tay của Chúa ngay lập tức mất. Mà đối với Frost thì loại Thánh Quang mong manh như thế này chỉ mạnh hơn ánh mặt trời chút thôi, nên không thể tạo thành tổn thương gì cả.

Sau khi nghi thức kết thúc sẽ là một phân đoạn khá nhẹ nhàng, Greata sẽ giải đáp thắc mắc của các tín đồ, có thể là về điển tịch của Blaise, hoặc cũng có thể là những vấn đề nan giải mà mình gặp phải.

Ngày thường, những tín đồ ở các thôn làng xa xôi như thế này không có cơ hội nhìn thấy Tổng Giám Mục, chứ đừng nói đến chuyện hỏi Tổng Giám Mục. Thế là nhất thời không khí càng trở nên náo nhiệt hơn, một đống câu hỏi liên tục được đặt ra cho Greata.

Greata vẫn luôn mỉm cười giải đáp hết.

Ngay lúc, dưới đài có tín đồ hỏi: "Kính thưa đức Tổng Giám Mục, chúng ta phải đối phó với xác sống như thế nào ạ?"

Greata: "Con gặp phải xác sống nào đó gây nguy hiểm cho mình sao?"

Người nọ lắc đầu: "Không ạ."

Greata nói: "Nếu họ không gây tổn hại gì cho con, vậy tại sao con lại muốn gây hại cho bọn họ?"

Người nọ sửng sốt, vô thức trả lời: "Nhưng mà...chúng là xác sống cơ mà, chúng tượng trưng cho bóng tối và cái chết, còn chúng ta là biểu tượng của ánh sáng, chẳng lẽ không nên tiêu diệt bọn họ sao ạ?"

Trong đám người cũng có không ít người hùa theo.

"Ừm..." Greata sờ cằm suy tư một lát, cũng không trực tiếp bình luận xem câu nói này đúng hay sai, mà lại hỏi tiếp: "Anh chị em biết xác sống xuất hiện như thế nào không?"

"Là do con người sau khi chết không bỏ được chấp niệm hóa thành."

"Lúc bọn họ chết rất đau đớn, sau đó biến thành xác sống."

"Và nếu như họ chết ở nơi không thích hợp, họ cũng sẽ biến thành xác sống."

Greata gật đầu: "Đúng vậy, anh chị em nói không sai. Xác sống, lúc sinh thời họ cũng là con người giống như chúng ta. Bọn họ có thể là thợ rèn, là nông dân, là thợ may, cũng có thể là quý tộc, quan chức, binh lính,... bọn họ cũng có cảm giác hạnh phúc, đau khổ, và sầu lo như chúng ta."

"Chẳng qua là do trước khi chết họ ôm chấp niệm quá sâu nặng nên mới biến thành xác sống. Bọn họ chỉ là một đám người không được Thánh Quang chiếu rọi, những đứa con hoang đàn bất hạnh mà thôi. Nếu như có thể, anh chị em đừng ngại trợ gúp bọn họ, khuyên bọn họ buông bỏ chấp niệm, tôi cảm thấy cách này sẽ tốt hơn tiêu diệt bọn họ đấy."

Greata nhìn đám người dưới đài, rồi nở một nụ cười hiền hòa: "Nhưng mà xin anh chị em hãy cẩn thận. Nếu như gặp phải phần tử nguy hiểm, thì tôi rất hoan nghênh anh chị em đến nhà thờ nhờ giúp đỡ. Tôi sẽ đồng hành cùng anh chị em."

Tiêu Chỉ nhìn Greata đang đứng nói trên đài với nụ cười ung dung, nhất thời cảm thấy hoang mang. Thì ra trong nội bộ Blaise cũng có người mang một thái độ khác với xác sống, mà dường như còn cởi mở hơn cả người trên lục địa nữa.

Nếu như năm đó người bước lên vị trí Giáo Hoàng là vị này, thì có lẽ Frost sẽ không gặp phải những trải nghiệm đáng sợ ấy, có thể...bây giờ cục diện giữa Hessen và Blaise cũng sẽ khác.

Chỉ tiếc rằng người như vậy đã bị giết từ 500 năm trước.

Sau khi chết còn bị xóa tất cả dấu vết còn sót lại, trở thành một cái tên trống rỗng.

Kết thúc phần giải đáp thắc mắc và các câu hỏi, là nghi thức trao bữa ăn phúc lành. Các tín đồ sẽ lần lượt đi đến cung thánh, sau khi dùng nước suối thánh rửa tay xong, sẽ đến nhận lấy bữa ăn phúc lành mà Tổng Giám Mục Greata tự tay trao.

Sau nghi thức này, các tín đồ sẽ cùng nhau đọc kinh cho đến lúc bình minh. Mục đích của việc này chính là chào đón ánh sáng. Đến lúc đó thì nghi thức cầu phúc mới được xem như là kết thúc.

Nhìn một đám người đứng phía trước, lòng Tiêu Chỉ không khỏi thấp thỏm. Vậy là phải đến gần Tổng Giám Mục à? Những tín đồ bình thường không nhìn ra Frost là xác sống được, nhưng...Tổng Giám Mục thì sao?

Trong khoảng cách gần như vậy mà còn phải chính tay nhận bữa ăn phúc lành trong tay ông ta, thật sự là một việc rất nguy hiểm. Hơn nữa phía sau còn có nhiều giáo sĩ như vậy, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm thì khó mà không để lộ sơ hở.

Chưa kịp nghĩ kỹ, thì đã đến lượt Tiêu Chỉ lên nhận.

Không biết cậu có thể bảo rằng một mình mình ăn được 2 phần không nữa...

------------Hết chương 67-----------

Bình luận

Truyện đang đọc