NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Kể từ khi Diệp gia xảy ra chuyện, nàng cũng rất ít sống đơn thuần như vậy, đi ra khỏi phòng, Nhan Nhiễm Y mình mặc chiếc áo màu xám tro đã đứng ở trong sân.

Nghe thấy tiếng động, Nhan Nhiễm Y quay đầu lại.

Diệp Linh Cẩm cảm thấy cả khu vườn đều sáng lên. Mặc dù không có y phục quý giá nhưng Nhan Nhiễm Y mình mặc vải thô cũng rất anh tuấn, giống như thư sinh nho nhã, thiếu y phục quý giá tương xứng, cả người hắn càng có một loại thong dong, thản nhiên và ôn hòa. . . . . .

Lúc Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y, Nhan Nhiễm Y cũng nhìn Diệp Linh Cẩm, chỉ là Diệp Linh Cẩm không cách nào biết được trong lòng Nhan Nhiễm Y đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn càng sâu, càng thêm hấp dẫn.

Nhan Nhiễm Y đi tới, vươn tay, nói: "Đi chào hỏi Trương tẩu, chúng ta đi thôi ..."

Diệp Linh Cẩm cực kỳ không được tự nhiên, duỗi tay. Dưới ánh mặt trời, một đôi vợ chồng bình thường nắm tay nhau đi ra cửa, bắt đầu tìm kế sinh nhai.

Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm đến chợ, tìm cái bậc thềm ngồi xuống, từ trong ngực móc ra một khối vải bố, không biết hắn lấy lúc nào, trải ra trên mặt đất. Trên đó viết mấy cái chữ, thiếu chút nữa làm cho nàng cười cắm xuống đất.

Chỉ thấy phía trên viết là: Trị bệnh nan y, tạp chứng, coi không trúng không lấy tiền. Này chữ là viết ra từ tay Nhan Nhiễm Y.

Nhan Nhiễm Y liếc mắt nhìn vẻ mặt rối rắm của Diệp Linh Cẩm, bất đắc dĩ thở dài nói: "Nếu cha biết, ta lấy độc thuật tới bày quầy hàng, đoán chừng sẽ tự mình ra tay hạ độc chết ta. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm mỉm cười. Thật ra thì Nhan Nhiễm Y đang từ từ đem chuyện của mình nói cho nàng biết, tỷ như, hắn học độc thuật từ cha hắn.

"Nhưng mà. . . Cha ta sẽ phải thông cảm cho ta. . . . Bởi vì phải nuôi sống gia đình …" Diệp Linh Cẩm rất muốn hỏi hắn, phải nuôi vợ hay là con gái nuôi. . . .

Ngoài chơ, người bắt đầu càng ngày càng nhiều, kẻ đến, người đi nhưng không có ai đến khám bệnh. Diệp Linh Cẩm cảm thấy bộ dáng Nhan Nhiễm Y ngồi ở chỗ này bày hàng rất buồn cười, vì vậy trêu ghẹo nói: "Lại nói. . . . . . Còn không bằng ta đi bày quầy xem bói nuôi sống ngươi. . . ."

Nàng nhớ lại ở Đan thành gặp phải ông thầy tướng số kia, tên lường gạt.

"Cô nương còn có thể coi bói? Chẳng biết có thể xem cho tại hạ một quẻ?" Nhan Nhiễm Y cười nói. Diệp Linh Cẩm dáng vẻ nghiêm chỉnh, nói: "Như vậy, đem ngươi bàn tay ra đây. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y đưa tay của mình. Diệp Linh Cẩm nhìn tay của hắn, nói: "Ừ …. Ngươi nhất định là đến từ vùng đất Vân Nam, nơi có cỏ xanh như đệm, đào hoa tuyệt thế, rừng cây bao la. . . . . . Là người quá mức thù dai, không biết khiêm nhượng, còn thường hay ngược đãi người khác. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y mỉm cười, nói: "Còn gì nữa không?"

Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái."Chỉ có vậy. . . . . ."

"Ngươi còn tính thiếu một chuyện. . . . . ." Vẻ mặt Nhan Nhiễm Y thần bí nói.

"Gì?" Diệp Linh Cẩm tò mò hỏi. Nhan Nhiễm Y chậm rãi khạc ra bốn chữ: "Nhà có bà chằn. . . . ."

Diệp Linh Cẩm rất muốn nói: ngươi đi SHI được chứ. . . . . . Nếu như nàng hung hãn thì có thể mỗi ngày bị hắn khi dễ sao . . . . . (có ai hiểu SHI là gì không, ta biết chết liền).

"Hai vợ chồng trẻ thật là ân ái. . . . . ."Một lão bà bán rau bên cạnh cười nói.

"Để cho bà bà cười rồi …" Nhan Nhiễm Y thân thiện nhìn lão bà mỉm cười. Diệp Linh Cẩm nhìn chằm chằm Nhan Nhiễm Y, trong lòng nói: rốt cuộc là ân ái chỗ nào …… Nàng luôn "Bị ân ái" như thế kia được chứ!

"Cô nương đừng xấu hổ. . . . . Bà bà ta cũng như vậy . . . ." Lão bà bà nhìn Diệp Linh Cẩm cười nói. Trên nét mặt trải qua đầy tang thương hiện lên dấu vết mưu sinh, lão bà vẫn cười rất rạng rỡ.

"Nghe thấy không, bà bà để cho ngươi chớ xấu hổ. .. ." Nhan Nhiễm Y nói với Diệp Linh Cẩm.

". . . . . ."

"Lại nói năm đó ta và ông lão nhà ta cùng nhau bán rau trên con đường này . . ."

"Bà bà. . . . . . Các ngươi nhất định rất ân ái. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cười nói.

Lão bà mỉm cười nói: "Ha ha. . . . . . Đúng vậy a. . . . . . Nhưng mà bây giờ cũng là vợ chồng già rồi. . . . . ."

Nhìn lão bà nói tới nói lui, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, Diệp Linh Cẩm vô cùng hâm mộ. Chỉ chốc lát, trước quầy rau của lão bà bắt đầu có người lục tục tới, cũng không tiếp tục tán gẫu với bọn họ. Mà bọn họ chờ cả ngày cũng không có ai.

"Ai. . . . . . Nếu không ta thật sự đi xem bói thôi. . . . . . Khẳng định buôn bán được hơn so với cái này . . . . ." Diệp Linh Cẩm thở dài nói.

"Chỉ ngươi?"

Nhan Nhiễm Y nói hai chữ liền thành công làm cho Diệp Linh Cẩm nổi giận. Diệp Linh Cẩm trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Xem thường bản lãnh của ta vậy sao! Ta so với tên coi bói lường gạt kia đáng tin hơn nhiều. . . . . ." Khẳng định, ít ra so với bọn hắn có thể lừa dối tốt hơn. . . . . .

Bộ dạng Nhan Nhiễm Y như "Ta hiểu" cười với nàng, nói: "Tại sao ta có thể để cho vợ ta nuôi ta chứ. . . . . ."

Mặc dù không biết Nhan Nhiễm Y nói lời này rốt cuộc là thật ý hay là xem thường nàng nhưng nàng nghe xong, rất thoải mái.

Buổi trưa, bọn họ trở về, Trương tẩu chuẩn bị cơm xong, bọn họ ăn cơm lại tiếp tục đi tới chợ nhưng vẫn không có ai.

"Chú em nhỏ. . . . . . Lão Bà Tử ta không biết chữ, các ngươi đây là làm gì? xem bói?" Cũng nhàn rỗi, lão bà bán rau bên cạnh hỏi.

Diệp Linh Cẩm thiếu chút nữa bật cười. . . Xem ra bọn họ thật thích hợp xem bói.

"Ta hiểu sơ y thuật, vội tới xem bệnh cho người, cũng đủ nuôi sống vợ ta . . . . ." Nhan Nhiễm Y nói xạo không chớp mắt.

"Xem ra chính là người đọc sách, thì ra biết xem bệnh a. . . . . . Lại nói, ta gần đây thường choáng váng đầu, xem cho Lão Bà Tử ta một chút được không?"

Nhan Nhiễm Y mỉm cười, nói: "Được. . . . . ."

Lão bà đưa tay, Nhan Nhiễm Y nắm lấy cổ tay bắt mạch, nói: "Bà bà thân thể ngươi có chút hư nhược, ông lão cũng như vậy, lại thêm mệt nhọc nên mới thường choáng váng đầu . . . . . . nghỉ ngơi cho tốt, nếu vẫn bị như vậy, tới tìm ta viết phương thuốc điều trị sẽ khỏi. . . . . ."

"Ôi. . . . . ." Lão bà gật đầu một cái, muốn đưa tiền.

"Bà bà. . . . không kê đơn thuốc, chúng ta không lấy tiền. . . . ." Diệp Linh Cẩm khoát khoát tay.

"Vậy làm sao có thể. . . . . . Nếu ai cũng đều giống như cô nương ngươi vậy, chồng ngươi, hắn làm sao có thể kiếm được tiền. . . . . ." Lão bà nói.

Nhan Nhiễm Y nở nụ cười nhìn Diệp Linh Cẩm một chút nói: "Không kê đơn thuốc, ta không lấy tiền. . . . . . Hơn nữa, nếu lấy tiền, trở về vợ ta chính xác không để cho ta tốt hơn. . . . . ."

Vẻ mặt Lão bà tỏ vẻ hiểu, cười nói: "Ta hiểu rồi. . . . . . Ta hiểu rồi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm xấu hổ nhờ có Nhan Nhiễm Y mà nàng được xem như bà chằn thật rồi. . . . . .Cứ như vậy tán gẫu, từ từ người trên đường bắt đầu ít đi, tất cả về nhà rồi. . . . . .

"Lão Bà Tử. . . . . . Lão Bà Tử. . . . . . Về nhà ăn cơm. . . . . ." một ông lão đi tới.

"Ai nha. . . . . . Nhà tôi đến rồi!" Lão bà nhìn bọn họ mỉm cười, đứng lên.

Ông lão đi tới, nhìn bọn họ một chút, mỉm cười, nói: "Lão Bà Tử nếu có nói cái gì mê sảng, các ngươi cũng đừng để ý a. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm buồn cười gật đầu một cái.

"Ngươi nói cái gì đâu!" Lão bà đẩy ông lão một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc