NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

". . . . . ." Nghe xong, vẻ mặt Diệp Linh Cẩm cứng đơ.

Địch Tinh nhìn Diệp Linh Cẩm, vẻ mặt của nàng có chút không thể giải thích được vì sao, trong lòng có chút bất đắc dĩ cùng phiền não."Ta nói. . . . . . Ngốc tử ngươi nói chuyện đi. . . . . ."

Mỗi bước đi của Địch Tinh để lại dấu giày, trong lòng Diệp Linh Cẩm run lên một cái.

"Ta không ngốc, được chưa. . . . . ." Diệp Linh Cẩm hiện tại chỉ muốn mời cái vị Phật này đi ra ngoài, sau đó xóa hết dấu vết của hắn để lại.

Địch Tinh đột nhiên "Phanh" vỗ một cái xuống bàn, Diệp Linh Cẩm sợ hết hồn.

"Ngươi nhỏ tiếng một chút không được sao …" Diệp Linh Cẩm đau khổ cầu xin.

Địch Tinh lườm nàng một cái, ngồi xuống nói: "Tại sao kêu lão tử nhỏ giọng một chút? Lão tử bị ngươi lừa gạt rất không vui. . . . . ."

". . . . . . Đại gia, ta sai rồi. . . . . . Ta thật sự có lỗi . . . ." Diệp linh Cẩm trong lòng hết sức gấp gáp, cố gắng ngồi xuống.

"Bộ dáng ngươi làm sao lại miễn cưỡng vậy?" Ngươi đã đoán đúng rồi, ngươi còn không đi cho ta nhờ? Diệp Linh Cẩm oán thầm, ngoài miệng lại nói: "Nào có. . . . Làm sao có thể. . . . Ngươi nghĩ nhiều. . .. ." Đi nhanh lên đi. . . . . .

Địch Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy trong lòng nuốt không trôi chuyện này, vì vậy nói: "Ngươi giả bộ ngốc . . . . . Lừa ta bao nhiêu bí mật? Nhớ ngày đó bản đại gia vẫn xem ngươi ngốc nên đã thổ lộ hết với ngươi, nói với ngươi nói nhiều như vậy. . . . . ."

Đúng vậy a …. Nhưng lúc đó ta chỉ thụ động nghe mà. Diệp Linh Cẩm thầm nói trong lòng.

"Ngươi hãy nói chuyện đi …" Địch Tinh nhìn vẻ mặt rối rắm của Diệp Linh Cẩm, hết sức khó chịu.

Diệp Linh Cẩm đâu có ý định nói chuyện với hắn? "Phải … Phải … Ta nói …." Trong miệng trả lời lung tung.

"Lúc ấy ngươi cảm thấy ta rất ngốc phải không?" Diệp Linh Cẩm không chút suy nghĩ, trực tiếp đồng ý với hắn, gật đầu một cái nói: "Phải . . . . . Phải . . . . ."

"Cái gì?" Địch Tinh "Phanh" một tiếng, lại vỗ xuống bàn. Ly trà trên bàn trà nhảy lên, Diệp Linh Cẩm cả người cũng nhảy dựng theo.

"Ngươi tại sao lại như vậy a. . . . . ." Địch Tinh nhìn bộ dạng này của Diệp Linh Cẩm, phiền não nói.

Diệp Linh Cẩm vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, đề phòng Mẹ kế của nàng trở lại, vừa phải trả lời Địch Tinh, vô cùng khổ sở.

"Ta. . . . . . Ta không phải đang nghe ngươi nói sao . . . . ." Diệp Linh Cẩm có cảm giác bất đắc dĩ, sắp khóc.

"Tại sao lại lừa gạt ta như vậy … Ta lại là người cuối cùng biết. . . . . . Ta đã thật sự xem ngươi là ngốc tử. . . . . ." Địch Tinh lắc đầu, tiếp tục. "Thật là quá đáng thương rồi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm vừa chú ý ngoài cửa, trong lòng vừa châm chọc, ai bảo ngươi dễ bị lừa gạt chứ, những người khác đã nhìn ra. . . . . .Nếu là bình thường, Diệp Linh Cẩm nhất định sẽ nói ra, nhưng lúc này, nàng vội vàng nghĩ cách đưa Địch Tinh ra ngoài, nếu không nàng sẽ chết chắc.

"Ta sai rồi, ta thật sự có lỗi . . . . . ." Diệp Linh Cẩm lơ đễnh lập lại một lần nữa, trong lòng hết sức gấp gáp, thái độ giống như muốn khóc.

Bên tai chợt không còn nghe tiếng Địch Tinh oán trách, Diệp Linh Cẩm nhìn hắn một chút, lại phát hiện vẻ mặt hắn ảo não, gãi gãi đầu, nói: "Gì kia, …có thể ta đã nói quá nặng lời rồi. . . . . ."

"Ai?"

"Ta chẳng qua có chút tức giận mà thôi, nói nhiều với ngươi như vậy cũng như không…. Nhưng nhìn ngươi muốn khóc. . . . . . Nếu để tên Nhan Nhiễm Y khốn kiếp kia biết được, sẽ cho ta uống một bình độc dược rồi".

". . . . . ." Diệp Linh Cẩm trong nháy mắt không biết nói sao.

Địch Tinh nhìn bộ dạng hết sức rối rắm của Diệp Linh Cẩm, thở dài nói: "Được rồi, ta cũng đã biết ngươi biết sai rồi, cũng sẽ không nói ngươi. . . . . . Ngươi cũng đừng khổ sở nữa. . . . . ."

Tấm lòng Cô bé quàng khăn đỏ giống như Đức Mẹ a. . . . . .Diệp Linh Cẩm hoàn toàn xuôi theo hắn, nói: "Được rồi, được rồi, ta không khóc. . . . . . Ngươi đi nhanh lên đi. . . . . . Ta muốn điều chỉnh thật tốt, nếu không, nhìn thấy ngươi, ta lại cảm thấy hối hận muốn khóc. . . . . ." Nói xong, vẻ mặt nhìn rất đáng thương.

Cô bé quàng khăn đỏ luôn dễ dàng bị lừa gạt, nhất là bây giờ trong lòng cô bé quàng khăn đỏ rất bao dung giống như Đức Mẹ. Địch Tinh thở dài, đứng lên, nói với nàng: "Ta không tức giận, ngươi cũng đừng tự trách. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái. Chỉ cần ngươi đi rồi ta sẽ không tự trách. . . . . .

"Đợi đã nào...!" Diệp Linh Cẩm gọi lại, Địch Tinh đang chuẩn bị mở cửa.

"Ngươi đi bằng cửa sổ thôi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nhanh mắt, nhanh miệng, thật may kịp thời gọi Địch Tinh lại, nếu không để hắn chạm mặt với Nhan Nhiễm Y thật sự là không tốt lắm.

Địch Tinh nhìn nàng một cái nói: "Ta cũng không phải trộm, làm sao không thể đi ra cửa?"

"A …." Diệp Linh Cẩm suy nghĩ một chút, nói, "Bởi vì lúc ngươi tới bằng cửa sổ, cửa sổ đóng chưa chặt, ngươi ra bằng cửa sổ có thể thuận tiện đóng kỹ cửa sổ lại . . . . . ." vẻ mặt nàng như "Van ngươi đấy".

"Được rồi. . . . . ." Địch Tinh đầy ắp tấm lòng Đức Mẹ, nhảy ra cửa sổ, đóng lại.

Địch Tinh đóng cửa sổ, phút chốc Diệp Linh Cẩm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu vội vàng tiêu diệt chứng cớ, nói thí dụ như dấu chân của hắn trên bệ cửa sổ, cái ghế bị xê dịch.

"Ken két" cửa bị đẩy ra.

Diệp Linh Cẩm lập tức thẳng người lên đang tìm xem có nơi nào còn bỏ sót, lại nhìn Nhan Nhiễm Y nở nụ cười xán lạn. "Mẹ kế …. Ngươi về rồi. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng một cái, đi vào trong phòng ngồi trước bàn, nhìn chung quanh, khóe miệng cong lên chậm rãi nói ra: "Cẩm nhi đang đợi ta sao. . . . . ."

Khi Nhan Nhiễm Y nhìn về phía cửa sổ, trong lòng Diệp Linh Cẩm bị thót một cái. "Ừ!"

Cũng may Nhan Nhiễm Y quay lại, nhìn nàng, dịu dàng cười nói: "Gấp gáp như vậy chờ ta trở lại làm gì. . . . . ."

"A . . . . ." Diệp Linh Cẩm vẫn mỉm cười.

"Giường ấm tốt lắm?" Nhan Nhiễm Y nhìn nàng hỏi.

"…" Giữa ngày hè giường ấm cái gì, không phải Mẹ kế ngươi sợ nóng chết sao. . .

"Rất ấm áp, không cần làm nóng. . . . . ." Diệp Linh Cẩm đáp lời.

Nhan Nhiễm Y mỉm cười không nói gì. Diệp Linh Cẩm thở phào nhẹ nhõm, xem ra,. . . Có lẽ. . . . . . Thật sự. . . . . để nàng lừa gạt.

Chợt, cửa sổ có tiếng động, Diệp Linh Cẩm trong lòng giật mình. Nhan Nhiễm Y nhìn nàng một chút lại nhìn về phía cửa sổ, nhưng Cửa sổ không có tiếng động gì nữa.

"Ha ha …. Mèo hoang thôi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y, thần sắc ngây ngốc cười một tiếng. Nhan Nhiễm Y cong cong môi, nói: "Cẩm nhi, ngươi biết câu nói này không. . . . . ."

"Câu gì?"

Nhan Nhiễm Y cười, trong miệng chậm rãi phun ra bốn chữ: "Có tật giật mình …”

Diệp Linh Cẩm thôi cười, ngay sau đó khôi phục bình thường, trong lòng nghĩ có phải mình biểu hiện quá rõ ràng hay không.

"Ha ha. . . . . . Những lời này a. . . . . . Ta biết. . . . . ."

"Hả? Như vậy giải thích nghe một chút?"

Diệp Linh Cẩm cảm thấy càng nói càng bị Nhan Nhiễm Y cho vào tròng, nghĩ tới nghĩ lui thôi thì nói sang chuyện khác sẽ tốt hơn. Nàng dụi dụi con mắt, nói: "Không. . . . . . Mẹ kế kể chuyện xưa đi. . . . . . Ta buồn ngủ . . . . . ."

Mặc dù nói dối đáng xấu hổ nhưng Diệp Linh Cẩm biết Nhan Nhiễm Y đã biết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc