NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Điều này dĩ nhiên là nói đến đại sự cả đời trong suốt hai mươi năm qua của giang hồ Bách Hiểu Sanh.

Nhan Nhiễm Y khẽ mỉm cười chuyển đề tài."Còn bao lâu thì đến thị trấn nhỏ phía trước?"

Mặc dù phu xe thật thà nhưng không hồ đồ, biết Nhan Nhiễm Y cố ý nói sang chuyện khác nên không tiếp tục đề tài ban nãy: "Còn nửa canh giờ nữa là đến nơi."

Diệp Linh Cẩm ngồi xe ngựa rất vất vả. Có lẽ, cưỡi ngựa sẽ thoải mái hơn một chút. . . . . . Nàng nghĩ thầm.

Chợt một tiếng xé gió truyền đến, hai bóng người lao ra chặn trước xe ngựa, phu xe kinh ngạc, vội kéo cương ghìm ngựa lại.

Diệp Linh Cẩm không cẩn thận chúi đầu về phía trước , trong lòng than thở: Cú va đập này có thể biến mình thành kẻ ngốc.

Nhưng…kết quả lại nằm ngoài dự đoán, Diệp Linh Cẩm lấy một tư thế vô cùng ‘chân chó’, ôm lấy ‘đùi sói’ của Đại sói xám Nhan Nhiễm Y đang ngồi vững như bàn thạch ở bên cạnh.

Bởi vì động tác khá đột ngột, hệ số khó khăn khá cao, búi tóc của nàng xoã xuống hơn nửa, mái tóc đen nhánh xoà xuống lưng, một vài lọn loà xoà trên cổ, cổ áo hơi mở, đối lập cùng cái cổ trắng nõn, lại có một sợi tóc trượt vào đôi môi đỏ thẫm. Diệp Linh Cẩm không biết, lúc này cả người nàng toả ra vẻ nữ tính của một cô gái.

Vẻ đẹp nữ tính thể hiện trong lúc lơ đãng càng làm cho người ta kinh ngạc.

Lúc này nếu người khác vén rèm xe ngựa lên chắc chắn sẽ cho rằng hai người vừa làm chuyện khiến người ta đỏ mặt.

‘Mắt sói’ của Nhan Nhiễm Y híp một cái.

Ý thức được cái mình đang ôm lúc này là đùi sói, trong lòng Diệp linh Cẩm rên rỉ: thà va đập còn tốt hơn. . . . . . Ta không muốn sống nữa!

"Ha ha ha a. . . . . ." Diệp Linh Cẩm lại hướng về phía Nhan Nhiễm Y thể hiện chiêu bài cười khúc khích, vừa bò dậy, thuận tiện giúp Nhan Nhiễm Y sửa lại y phục bị nàng làm nhăn.

Hai mắt Nhan Nhiễm Y nhắm nghiền, tựa đầu nghỉ ngơi, vẻ mặt không biểu lộ gì.

Trong lòng Diệp Linh Cẩm lại lo sợ hơn, phẫn nộ rút móng vuốt của mình lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trong xe ngựa lại trở nên yên ắng như cũ.

"Xảy ra chuyện gì?" Nhan Nhiễm Y lười nhác hỏi.

"Nhan công tử. . . . . . bên ngoài. . . . . . hai người đó đang đánh nhau . . . . . ." Phu xe vén rèm lên nói, liếc nhìn Diệp Linh Cẩm, sau đó ho nhẹ một tiếng, rụt đầu lại.

Gặp phải giang hồ báo thù rồi hả ? Ban đầu Diệp Linh Cẩm còn tưởng rằng đường không dễ đi nên xe ngựa mới phải dừng lại.

Nhan Nhiễm Y liếc nàng một cái, sau đó đứng dậy vén màn xe.

Diệp Linh Cẩm vô cùng tò mò nhìn từ khe hở ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng áo màu xanh dương cùng một bóng áo đỏ sẫm đang 'bất phân thắng bại', thật ra hơn một nửa là một người chạy một người đuổi.

Chỉ nghe được một tiếng"Ai! Gặp các ngươi thật tốn nhiều công sức!" Sau đó, bóng áo màu xanh dương bước lại gần.

Bình luận

Truyện đang đọc