NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

"Kể ra thì mẹ ngươi Liễu Như Sương cũng xem như rất thảm thương. Xuất thân trong một gia đình thế gia thần y, nhưng cũng bởi vì Trường Sinh dẫn mà không có cách nào sống bình yên qua ngày. Thật ra thì cha mẹ Liễu Như Sương cũng kỳ lạ, tự nhiên lại đi nghiên cứu cái này làm gì! Làm cho người trong giang hồ tranh giành điên cuồng, cha mẹ Liễu Như Sương chết, Trường Sinh dẫn cùng mẹ ngươi cũng mất tích............."

Thì ra là như vậy, không ngờ gia thế bối cảnh của mẹ nàng Liễu Như Sương lại không tầm thường như vậy, thế mà cuối cùng lại gả cho Diệp Kế - một thương nhân bình thường.

Vừa nói đến chuyện này, trong lòng Địch Tinh liền cảm thấy bất bình, đập tay xuống bàn: "Dù sao mẹ ngươi cũng là người đáng thương, tuy nói rằng đã ẩn nấp thân phận rút lui trong giang hồ, nhưng lại chết sớm như vậy, nghe nói đó còn là một mỹ nhân, đáng tiếc."

Nghĩ đến Nhị nương của nàng, cũng chính là mẫu thân của Diệp Linh Đoạn, ngay lập tức Diệp Linh Cẩm thấy bi thương thay cho Liễu Như Sương. Gia thế không bình thường, rút lui trong giang hồ, cũng sẽ được chết già đi. Dường như cha nàng Diệp Kế sau khi sinh hạ nàng không lâu liền cưới thêm người phụ nữ khác, Liễu Như Sương tức giận, không để ý đến hắn nữa, hắn cũng từ đó là lạnh lùng với Liễu Như Sương, mãi cho đến khi Liễu Như Sương mắc bệnh mà chết. Nguyện phải có được trái tim của một người, về già sẽ không hối tiếc. Hoặc nếu như ngay từ đầu Liễu Như Sương cứ tiếp tục chờ đợi.

Thật ra thì, mong muốn của Liễu Như Sương, chẳng qua chỉ là cuộc sống bình bình thường thường, mây trôi nước chảy mà thôi.........

"Sau khi Liễu Như Sương chết được mấy năm, không ngờ thân phận lại bị bại lộ, làm hại Diệp gia cũng bị huyết tẩy......." Vừa nói, Địch Tinh vừa dùng ánh mắt thương hại nhìn Diệp Linh Cẩm: "Ngươi cũng thật là đáng thương......."

"................"

"Cho nên, chung quy lại lão tử cảm thấy đối với ngươi có cảm giác đồng bệnh tương liên, cũng không nhẫn tâm nhìn ngươi phiêu bạt như vậy, nên mới đi theo, thuận tiện ta lại biết chút đầu mối, cho nên mới ở lại, cũng muốn trả lại cho ngươi một chân tướng..........Nếu không.............ngươi thật sự cho rằng lão tử ta sợ cái tên Quan Hoán Chi và Nhan Nhiễm Y kia sao?"

Diệp Linh Cẩm rất cảm động. Thật ra nàng vẫn luôn cảm thấy Địch Tinh vì có một nguyên nhân gì đó nên mới ở lại. Thì ra là như vậy.........

"Ai....... Vỗn dĩ ta cũng không muốn nhớ lại chuyện Trường Sinh dẫn, cảm thấy nó khiến cho con người trở nên mờ mắt, nhưng cái tên khốn Nhan Nhiễm Y đó lại nói hắn từng nhìn thấy phương thuốc của Trường Sinh dẫn.....Làm cho lão tử lại nghĩ tới chuyện năm xưa."

Địch Tinh vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Linh Cẩm, lộ ra vẻ mặt: có nói cho ngươi thì ngươi cũng không hiểu, nhưng cố gắng ra vẻ nói với ngươi.

Tuy nói rằng rất cảm động, nhưng với ánh mắt như thế, Diệp Linh Cẩm rất muốn đánh hắn.

"Còn có chuyện.............Nhan Nhiễm Y này...........không rõ lai lịch như thế nào, sâu không lường được............Tuy ta nói ta tin tưởng hắn, nhưng hắn còn rất nguy hiểm, ngốc tử ngươi không nên để hắn lừa mới phải......."

Dưới ánh nến, theo dáng hai người, hiện ra hai cái bóng thật dài.

Ngay cả Địch Tinh cũng tin tưởng Nhan Nhiễm Y hay sao? Diệp Linh Cẩm vẫn cảm thấy Địch Tinh và Nhan Nhiễm Y có cái gì đó không đúng, nhất định sẽ không tin tưởng hắn như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc