NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Hai mắt Diệp Linh Cẩm trở nên mơ màng, môi hé ra, nghe âm thanh cách vách truyền đến rồi ôm đầu Nhan Nhiễm Y. Cảm giác này giống như trên người đang có vạn con kiến đang bò vô cùng khó chịu, nhưng lại có thêm cảm giác thoải mái muốn đến tận mây xanh, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực................

"Thùng thùng thùng --" lúc này bỗng nhiên cửa bị gõ vang, hai người đang đắm chìm trong đó đều không nghe thấy.

"Thùng thùng thùng --" cửa lại bị gõ vang lần nữa."Tỷ tỷ? Tỷ có ở bên trong không?"

Bỗng nhiên toàn thân Diệp Linh Cẩm giật mình một cái, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại một nửa.

"Phía sau................Mẹ kế. . . . . . Đoạn nhi ở bên ngoài. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cũng không biết tại sao giọng nói của mình lại có thể trở nên như vậy...............Gọi tiếng "mẹ kế" cũng trở nên quyến rũ như vậy.

"Ừ................" Nhan Nhiễm Y trả lời, ngoài miệng nói thế như tay vẫn di chuyển không ngừng.

"Tỷ tỷ. . . . . . Tỷ tỷ tại sao thế. . . . . . Nghe thấy trong phòng tỷ có tiếng động, tỷ vẫn khỏe chứ. . . . . ."

Có lẽ vì có tật giật mình nên Diệp Linh Cẩm cảm thấy Diệp Linh Đoạn sẽ rất nhanh đẩy cửa đi vào, Nhan Nhiễm Y vẫn cắn cổ nàng không rời, Diệp Linh Cẩm cắn môi, một bàn tay nắm chặt cánh tay Nhan Nhiễm Y, cố gắng không chế để mình không run rẩy, mở miệng nói: "Ta. . . . . . Ta không sao. . . . . . Ngủ. . . . . . A. . . . . ."

Bỗng nhiên Nhan Nhiễm Y hung hăng cắn cổ nàng một cái, ngay lập tức Diệp Linh Cẩm che miệng lại.

Ngươi làm gì thế! Diệp Linh Cẩm trừng mắt nhìn hắn, đúng là Nhan Nhiễm Y không biết tiết chế gì cả, vẫn tùy tiện làm bậy trên người kế nữ như vậy.

Diệp Linh Đoạn ở ngoài cửa cảm giác có cái gì đó không đúng lắm, tiếp tục gõ cửa thét lên: "Tỷ tỷ. . . . . . Tỷ tỷ?"

"Hả? Ta. . . . . . Đã đi ngủ. . . . . . rồi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm gian nan trả lời.

"Đi ngủ rồi sao đèn vẫn sáng?"

"Kia, cái kia................Ta lập tức...............A, lập tức đi tắt............."

Cả thân thể Diệp Linh Cẩm xụi lơ trong lòng Nhan Nhiễm Y, hắn không cho nàng cử động thì căn bản nàng không thể cử động được............. Vì quá khẩn trương nên hiện tại toàn thân nàng đều đặc biệt mẫn cảm, mỗi một chỗ Nhan Nhiễm Y chạm đến, tùy ý trêu chọc đều có thể khiến nàng run rẩy.

┭┮﹏┭┮ làm sao bây giờ, làm sao để tắt đèn bây giờ..............Một bên đại não của Diệp Linh Cẩm đang bị áp lực đè xuống, một bên thì đang cố gắng suy nghĩ làm sao để có thể tắt được cái đèn cách nàng năm sáu bước để Diệp Linh Đoạn còn rời đi.

Một cái đầu nào đấy vùi vào giữa cổ nàng, hai tay tùy ý vỗ về, phía sau lưng nàng là một người đàn ông đang thở gấp, sự đau đớn truyền đến trên cánh tay càng kích thích hắn.

"Nhan Nhiễm Y.............Ngươi............Đại gia ngươi có thể.................Trước tiên đừng làm gì .................được không!" Diệp Linh Cẩm muốn nói một câu thật tốt thế mà lại biến thành tiếng rên nên chỉ có thể thở dài.

"Tỷ tỷ?"

Tiếng hỏi bên ngoài truyền vào làm cho lông tơ toàn thân Diệp Linh Cẩm đều dựng đứng cả lên. Lần đầu tiên yêu đương vụng trộm ┭┮﹏┭┮ chả lẽ lại muốn bắt kẻ thông dâm ngay tại trận hay sao.

Người nào đó vẫn đang chôn mặt đột nhiên tùy ý vung tay một tay cái, "Vù" một tiếng, tất cả đèn trong phòng đều tắt.

Xung quang tối đen như mực, chỉ có thể cảm giác được khí tức của Nhan Nhiễm Y, loại cảm giác khẩn trương này làm cho người ta sản sinh ra cảm giác khoái cảm.

Diệp Linh Cẩm hít sâu một hơi, mỗi chỗ toàn thân đều đã hưng phấn, nhưng nàng không quên được ngoài cửa còn có người. ."Đèn, đèn tắt. . . . . . Đoạn nhi. . . . . . Trở về đi. . . . . ." Mới vừa nói xong thì cảm thấy trời đất quay cuồng rồi sau đó gục xuống ở trên giường.

Tuy rằng cảnh tối lửa tắt đèn này không nhìn thấy gì, nhưng mà Diệp Linh Cẩm có thể cảm thụ được tầm mắt của hắn.

"Tỷ tỷ. . . . . . Ta vào đây!"

"A. . . . . . Đừng!" Diệp Linh Cẩm nhất thời bị dọa đến hôn mê.

Chỉ nghe thấy két một cái.............cửa bị đẩy ra, trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm ngây ngẩn cả người. May mà nhan nhiễm y phản ứng cực nhanh, vung tay lên một cái, rèm hai bên giường được thả xuống.

"Tỷ tỷ. . . . . . Tỷ căn bản không ngốc. . . . . . Đúng không. . . . . ." Diệp Linh Đoạn đi vào căn phòng tối đen nói.

Σ(っ°Д°;)っ Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm cảm thấy nguy to rồi, vừa rồi mình đã quên phải giả ngốc, chẳng trách Diệp Linh Đoạn lại muốn đi vào.

Trong phòng tối đen như mực , Diệp Linh Đoạn không thấy rõ phía trước, từ trong lồng ngực lấy ra dụng cụ đánh lửa rồi châm đèn lên, trong nháy mắt căn phòng được khôi phục ánh sáng.

Trước mắt sáng lên, Diệp Linh Cẩm phát hiện Nhan Nhiễm Y với thần thái âm u ở trên người nàng, nhìn nàng, mà cổ áo của mình đã sớm mở rộng. Vừa mới bị kích thích qua, hiện tại Diệp Linh Cẩm cảm thấy vạn phần khó xử muốn đẩy Nhan Nhiễm Y ra ngoài, nhưng mà không dám động, sợ Diệp Linh Đoạn phát hiện ra cái gì đó.

Nhan Nhiễm Y sắc mặt phiếm hồng của Diệp Linh Cẩm, dáng vẻ xoắn xuýt, cười dịu dàng.

Diệp Linh Cẩm trừng hắn. Ngươi còn dám xằng bậy thử xem?

Nhan Nhiễm Y nhíu mày. Ta có gì không dám sao?

Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm bị đánh bại, đúng vậy, hắn là Nhan Nhiễm y không gì không dám làm............

"Tỷ tỷ?" Ở trong phòng nhìn một vòng, không tìm được người, Diệp Linh Đoạn chuyển mục tiêu đến phía sau cái rèm giường đang hạ xuống kia.

"A? Ta không sao. . . . . . Chỉ là, lừa dối này là vạn bất đắc dĩ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nói.

Dường như Diệp Linh Cẩm có chút kích động nói: "Ta cũng có thể đoán ra được...............Chỉ là hiện tại đã có thể chứng thật...............Tỷ tỷ ta không trách ngươi.............."

"Uh`m. . . . . ." Hiện tại trái tim Diệp Linh Cẩm đã lên đến cổ họng, nếu Diệp Linh Đoạn tiến thêm vài bước không biết chừng nó sẽ nhảy ra, mà đầu sỏ gây nên thì không biết từ lúc nào đã khôi phục dáng vẻ cầm thú hào hoa phong nhã, ở trên người nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Diệp Linh Đoạn bước lên trước."Tỷ. . . . . ."

Bỗng nhiên, cách vách truyền đến thanh âm, đó là tiếng kêu nam nữ, dù sao Diệp Linh Đoạn vẫn là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, chưa từng trải qua cái gì, trong nháy mắt đỏ mặt, ngẩn người tại chỗ.

Không có nghe thấy tiếng bước chân tiếp tục, tạm thời Diệp Linh Cẩm nhẹ nhàng thở ra, lại nghe thấy âm thanh không biết kiềm chế của đôi nam nữ cách vách kia trong lòng không biết nên vui hay là buồn...........

Nàng chăm chú nhìn nhan nhiễm y, phát hiện mặt hắn toàn bộ là ý cưới, vì thế nàng xấu hổ dời tầm mắt về phía cái màn giường, ho nhẹ nói: "Ách. . . . . . Cái kia. . . . . . Tối hôm nay ngươi thấy đấy. . . . . . Cũng không quá thích hợp để nói mấy cái này, chúng ta để ngày mai hoặc là ngày khác đi. . . . . ."

Lúc này Diệp Linh Đoạn mới phản ứng kịp, đỏ mặt, chạy vù một cái ra ngoài, đóng cửa lại,với dáng vẻ hận không thể lập tức biến đi.

Nghe thấy âm thanh cửa bị đóng, Diệp Linh Cẩm nhẹ nhàng thở ra, lau trán, quay đầu chống lại ánh mắt đầy ý cười của Nhan Nhiễm Y. Thiếu chút nữa nàng đã quên, phía trên vẫn còn vị phật này nữa.

Bây giờ nàng thế nào thì cũng không có biện pháp mặt dày mày dạn nhiệt tình cùng hắn nữa rồi.............. Dù sao cũng gần giống như yêu đương vụng trộm, quá khó xử rồi. . . . . . Che mặt lại. . . . . .

"Ha ha. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cười ngây ngốc với Nhan Nhiễm Y nói, "Sắc trời đã tối, nên đi ngủ. . . . . . Gần đây đi đường cũng khá mệt mỏi rồi.............." Vừa nói vừa nhìn thần sắc của Nhan Nhiễm Y.

Nếu Nhan Nhiễm Y cố ý tiếp tục thì nàng. . . . . . Nàng cũng chỉ cố gắng theo thôi.

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng, cười mà không nói.

"Chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ đi?" Diệp Linh Cẩm tiếp tục cẩn thận hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc