NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Địch Tinh trợn mắt nhìn hắn một cái, vội vàng quay sang nhìn vẻ mặt của Quan Hoán Chi.

Quan Hoán Chi cau mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì khác.

Diệp Linh Cẩm lặng lẽ nhìn, trong lòng cảm thán: tảng băng dày ba thước, với tình hình hiện tại muốn Quan Hoán Chi chỉ bằng lực lượng trong thời gian ngắn mà có thể thay đổi quan điểm của người Liễu Thành thì không có khả năng.

"Không biết........... Người đầu tiên biết có người chết bởi Trường Sinh dẫn là người nào........" Nhan Nhiễm Y chậm rãi nói.

Quan Hoán Chi ngẩn người, tùy tiện nói: "Địch Tinh............."

"Hả?"

"Ban đêm đến quan phủ thăm dò một chút, xem ghi chép về Liễu Thành, hoặc tìm tư liệu ghi lại về người kia để tìm chút đầu mối......" Quan Hoán Chi nói một cách dứt khoát, không dài dòng dây dưa.

"Tại sao lại là ta?" Địch Tinh chỉ vào mình, không phục nói.

"Lấy công chuộc tội........."

".............."

"Được!" Địch Tinh cắn răng.

Đến khi chuộc được tội, hắn có thể đứng thẳng lưng trước mặt Quan Hoán Chi!

Một lát sau, Quan Hoán Chi và Nhan Nhiễm Y vẫn nhìn chằm chằm Địch Tinh, ý nói là, trời không còn sớm, ngươi nên đi trong lúc nguyệt hắc phong cao (Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả).............

Địch Tinh chĩa ánh mắt nghiêm cứu vào hai người cả nửa ngày rồi cuối cùng..............

"Ai..........Ngốc tử, ngươi xem ta có đáng thương không."

Cuối cùng, hắn lại tìm sự an ủi từ Diệp Linh Cẩm.

Nhưng Diệp Linh Cẩm vốn dĩ không thương hại hắn, ngươi đáng thương nhưng ngươi còn đáng hận hơn, mà người trước mắt này còn vô cùng đáng hận, hơn nữa người của Kinh Phong lâu muốn giết nàng càng khiến nàng vô cùng kinh sợ, mặc dù ngoài mặt đã cố duy trì thái độ bình thường.

Đến cả chơi đùa với ngón tay............Diệp Linh Cẩm cũng lười phải làm.

"Ngươi.............Các ngươi thật là quá đáng............." Địch Tinh vừa tức giận chỉ vào bọn họ, vừa lảo đảo lùi về phía sau, đến khi lùi đến cửa thì để lại một câu: "Lão Tử đi!"

Diệp Linh Cẩm nghe tiếng liền ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng Địch Tinh nữa rồi.

Sau khi Địch Tinh đi, Quan Hoán Chi ngồi lại lên ghế dường như có điều gì đó cần suy nghĩ.

Nhan Nhiễm Y ngồi bên cạnh Diệp Linh Cẩm, thi thoảng nhìn nàng cười cười.

"Chuyện của Liễu Thành........." Quan Hoán Chi thở dài một câu.

Diệp Linh Cẩm biết Quan Hoán Chi cảm thấy bất lực.

"Lần này Quan huynh giao thiệp với giang hồ là vì thảm án diệt môn của Diệp gia.........." Nhan Nhiễm Y bình tĩnh nói.

Không sai............Khi khói mù lượn lờ xung quanh, nhân lúc mọi chuyện còn khó bề phân biệt, phải hiểu rõ được mục tiêu ban đầu của mình thì mới không bị lạc.

Ba người lẳng lặng chờ đợi, hy vọng Địch Tinh có thể mang về tin tức hữu dụng.

Ánh nến lập lòe lòe, Diệp Linh Cẩm nhìn chằm chằm vào ánh nến ngẩn người, cặp mắt có chút sưng lên ê ẩm.

"Ai........Ta đã trở về!"

Bình luận

Truyện đang đọc