NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Cô gái kia cũng ngẩng đầu lên, nhìn nhìn bọn họ rồi bỗng nhiên nói: "Nhan công tử, là ngươi sao?"

Cô gái này cũng chính là người tối hôm đónói chuyện với Nhan Nhiễm Y ở trên cầu.

Những người xuất hiện trong buổi tối hôm đều đã xuất hiện đủ cả rồi............... Diệp Linh Cẩm thật nghi ngờ không biết có phải mình lại xuyên qua một lần nữa hay không.

"Lâm cô nương........... Thật trùng hợp."

"Gọi ta là Mạc Khê là được rồi.........." Cô gái cười cười nói.

Địch Tinh chọc chọc Diệp Linh Cẩm nói: "Đồ ngốc.............. Mẹ kế nhà người cũng bị người khác bắt cóc rồi hả.........."

Diệp Linh Cẩm: "............."

Quan Hoán Chi đứng yên lặng bên cạnh không nói gì.

"Chào các vị............." Lâm Mạc Khê cười nói với ba người Diệp Linh Cẩm.

Vẻ mặt Quan Hoán Chi vẫn như cũ không thay đổi gì cả, Địch Tinh thì nhìn về nơi khác, Diệp Linh Cẩm thì chơi với ngón tay của nàng..........

Cho nên.......... Không ai để ý đến nàng.

Lâm Mạc Khê có chút xấu hổ.

"Lâm cô nương cũng nhìn trúng cái vòng tay này?" Nhan Nhiễm Y cười hỏi.

Lâm Mạc Khê gật đầu nói: "Ta thấy chuỗi vòng này nhìn rất có vẻ khác biệt"

"Vậy thì tại hạ sẽ mua tặng cho cô nương.........."

"Cái này làm sao có thể.........."

Nhan Nhiễm Y cười với nàng, đưa thỏi bạc cho lão bà bà bán đồ, lấy đồ xong quay sang nói chuyện tiếp: "Cô nương.........."

Lâm Mạc Khê khó xử cười cười nói: "Vậy thì cám ơn Nhan công tử, ngày sau nhất định phải cảm tạ thật tốt."

Diệp Linh Cẩm trơ mắt nhìn chuỗi vòng hồ lô bị một đôi móng vuốt tiếp nhận, sau đó đưa cho tỳ nữ sau lưng nàng. Diệp Linh Cẩm cũng không rõ tâm tình hiện tại của chính mình là như thế nào, cảm thấy rất khó chịu, rất muốn cướp về. ┭┮﹏┭┮ Nàng nhín trúng vòng mứt quả ấy trước............ Sớm biết như vậy đã không mạnh miệng, vốn dĩ định sau này mình có tiền sẽ trở lại mua sau. ┭┮﹏┭┮

"Nhan công tử, các vị, tiểu nữ còn có việc phải đi trước, thất lễ rồi......." Lâm Mạc Khê cười cười nói.

Diệp Linh Cẩm nhìn ra đây là một cô gái có chút tâm tư, có thể hiểu được thế nào là dục tốc bất đạt, thế là nào lúc gần lúc xa.

"Lâm cô nương đi thong thả..........."

Sau khi Lâm Mạc Khê đi rồi, Địch Tinh vô cùng phẫn uất nói với Nhan Nhiễm Y: "Như vậy là đưa đồ mà đồ ngốc muốn cho người khác rồi........."

"Cẩm nhi nói mình không cần............" Nhan Nhiễm Y nói.

Diệp Linh Cẩm rất tức giận.......... Cực kỳ buồn bực, cực kỳ khó chịu.

Sau đó, bọn họ cùng nhau đi ăn cơm rồi mua một vài thứ trở về.

Diệp Linh Cẩm đã sớm không còn hứng thú dạo phố.

Thật ra rõ ràng chính mình nói là không cần, nhưng trong lòng nàng lại rất không thoải mái, rất khổ sở. Nhan Nhiễm Y đối với nàng lại giống như trước kia.

Sau bữa cơm chiều, ba người Nhan Nhiễm Y bị Bùi Lâu Tuấn đi nói chuyện chính sự, để lại Diệp Linh Cẩm ngồi mình trong sân ngắm trăng. Diệp Linh Cẩm biết bọn họ đã nói là tìm được manh mối ở Diệp gia trong buổi tối hôm đó, còn có chuyện của Trường Sinh dẫn, tuy nhiên nàng cũng có chút tò mò, nhưng mà.......... Tò mò hại chết mèo, nàng không nghĩ là mình muốn biết thêm điều gì nữa.

Đột nhiên cây cối phía sau lay động.

Bình luận

Truyện đang đọc