NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Thì ra là giữa bọn họ có quá nhiều kỷ niệm không hay như vậy. Đều do trí nhớ nàng quá tốt. . . .

"Sao lại đỏ mặt rồi? Ngủ một lát sẽ khỏe. . . . . ." Nhan Nhiễm Y sờ sờ cái trán Diệp Linh Cẩm.

Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái. Lúc này, lại một người nữa đi vào.

"Nhan huynh. . . . . . Diệp cô nương như thế nào?" Người đến là Quan Hoán Chi.

"Sợ là tối hôm qua gió lớn nên bị nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại". Nhan Nhiễm Y hồi đáp.

Quan Hoán Chi đi tới trước giường Diệp Linh Cẩm.

"Mỹ ca ca. . . Hắc hắc. . .". Diệp Linh Cẩm cả người rụt vào trong chăn, thò cái đầu ra ngoài.

Quan Hoán Chi nhìn nàng một chút, sau đó quay đầu lại nói với Nhan Nhiễm Y: "Sợ là Địch Tinh lại đắc tội với Nhan huynh rồi . . ."

"Không có gì đáng ngại, nhiều nhất nằm đến hai ngày thì tốt.. . ." Nhan Nhiễm Y bộ dạng ôn hòa, giống như đang nói: Địch huynh ăn cơm chưa. . .

Quan Hoán Chi: ". . . . . ."

Diệp Linh Cẩm thật tò mò, Nhan Nhiễm Y chỉnh Địch Tinh từ lúc nào.

"Bản lãnh hạ độc của Nhan huynh rất tốt nhưng cái khác thì sao. . . ."

Quan Hoán Chi nói những lời này không biết là đang khen ngợi hay đang tổn hại người ta.

"Đó là đương nhiên, tại hạ học dụng độc từ nhỏ...". Dường như Nhan Nhiễm Y có vẻ rất kiêu ngạo.

Dụng Độc? Diệp Linh Cẩm đột nhiên muốn đem thuốc mới vừa uống phun ra, nghe nói người học Dụng độc thì không tinh thông y thuật, nếu học y thuật sẽ không tinh thông Dụng độc. Ngộ nhỡ tay hắn run lên, làm sai thuốc thì làm sao bây giờ. . . .

"Dĩ nhiên…Y thuật đối với ta cũng là không thành vấn đề. . ." Nhan Nhiễm Y bổ sung.

Diệp Linh Cẩm nhất thời yên tâm. Đồng thời cũng quyết định, bất kể là bây giờ hay về sau, không nên đắc tội với Nhan Nhiễm Y thì tốt hơn.

"Ồ”? trái lại, Tại hạ càng ngày càng hiếu về kỳ sư thừa của Nhan huynh".

Những lời này, Bách Hiểu cũng đã nói. Có thể thấy được Nhan Nhiễm Y lai lịch thật không tầm thường.

Nhan Nhiễm Y nói: "Ngày sau tự nhiên sẽ biết thôi".

Quan Hoán Chi biết hỏi nữa cũng không có tác dụng, liền nói: "Như vậy tại hạ cáo từ, không quấy rầy Diệp cô nương nghỉ ngơi. . . . . ."

"Quan huynh đi thong thả. . . . . ."

Tiễn chân Quan Hoán Chi xong, không biết từ đâu Nhan Nhiễm Y lấy ra một quyển sách, ngồi xuống bàn bên cạnh đọc, tựa hồ không có ý định đi ra.

Đã xế chiều, ánh hoàng hôn chiếu rọi nét mặt nghiêng nghiêng của Nhan Nhiễm Y nhìn hết sức nhu hòa, Diệp Linh Cẩm nhìn một chút rồi ngủ thiếp đi. . . . . .

Lần này, Diệp Linh Cẩm tuy là bệnh nhẹ nhưng cũng kéo dài năm, sáu ngày mới khỏi. Tuy nói Địch Tinh lại bị Nhan Nhiễm Y hạ độc, tay chân vô lực nằm trên giường hai ngày nhưng thật sự vẫn rất khỏe mạnh.

Sau mấy ngày, mỗi lần Diệp Linh Cẩm gặp mặt Địch Tinh thì Địch Tinh thở dài nói: "Ai, ai, ai. . . Vì cái mạng già của lão tử, nên cách ngươi xa một chút thì tốt hơn.."

Bình luận

Truyện đang đọc