NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

"Xem ra được dạy dỗ không tồi. . . ." Quan Hoán Chi chen vào một câu.

Con ngươi Địch Tinh sáng lên, cười nói: "Chậc, chậc, những lời nói này thật hay! Xem ra bình thường không nói lời nào, thỉnh thoảng nói một câu, làm cho người ta giật mình a!" Hiển nhiên, Địch Tinh thật không có đọc sách nhiều.

Một ánh mắt Đao quét tới, Địch Tinh liền ngậm miệng.

Địch Tinh đấu với Quan Hoán Chi. Quan Hoán Chi không lên tiếng, toàn thắng.

Nhan Nhiễm Y ngồi trước bàn, rót ly trà nhấp một ngụm, vuốt vuốt miệng ly. “Tình huống Đan Thành như thế nào?"

"Đan Thành dù sao cũng là thành thị phía Đông lớn nhất của Vương triều, lại có trọng binh đóng giữ. Người giang hồ thường tụ tập rất nhiều, nhưng cũng không dám làm loạn." Quan Hoán Chi cũng ngồi xuống.

"Những người đến tụ tập đều là nhân vật nhỏ, mối lo chân chính vẫn còn chưa xuất hiện. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nói.

Địch Tinh vò đầu phụ họa nói: "Đúng vậy a. . . . .

Quan Hoán Chi gật đầu, sau đó hỏi: "Lúc nào thì chuẩn bị đi Bùi gia?"

"Ngày mai thôi. . . . . ."

"Hi vọng có thể hỏi ra chút gì !" Địch Tinh than thở.

Quan Hoán Chi đứng lên nói: "Vậy ngày mai chúng ta đến Bùi gia hội họp, có thế lực Bùi gia bảo vệ, Diệp cô nương sẽ an toàn rất nhiều".

Nhan Nhiễm Y đứng lên, khẽ cười cười, nói: "Vậy tại hạ đi trước đây, mấy ngày này khổ cực hai vị hấp dẫn lực chú ý của đám người kia".

Địch Tinh vòng tay trước ngực, bĩu môi nói: "Hừ, cuối cùng biết ta làm chuyện tốt…….”

Nhan Nhiễm Y cười cười, xoay người.

"Diệp cô nương mới vừa rồi không tốt lắm…….." Quan Hoán Chi nhàn nhạt bỏ lại một câu.

"Sợ rằng đã thật sự chưa quen mặt đất ……. Tại hạ đi xem một chút". Nhan Nhiễm Y nhếch môi, không quay đầu lại, trực tiếp đi ra ngoài.

Khi mỗi người dần dần có sự ăn ý nhau, rất nhiều việc không cần nói ra. Có đôi khi, bởi vì tính cách khác biệt mà tổn hại lẫn nhau nhưng có lẽ đó là một loại phương thức chung đụng bình thường, nếu nói với nhau lời khách sáo, ngược lại cảm thấy khó chịu.

Lại nói, lúc Diệp Linh Cẩm trở về phòng liền chiếm giữ trước cái giường lớn, Nhan Nhiễm Y dù thế nào cũng sẽ không ném nàng xuống đất. Có lẽ nàng thật sự là chóng mặt, nằm xuống không bao lâu liền ngủ mất.

Đợi đến lúc nàng tỉnh giấc, ngọn đèn lồng đã thấp lên, ánh sáng nhàn nhạt phát ra khắp phòng, Nhan Nhiễm Y không có ở đây.

Ngủ thẳng một giấc Nàng cảm thấy tốt hơn nhiều, triệu chứng chóng mặt cũng không còn nữa. Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, cửa liền bị đẩy ra. Nhan Nhiễm Y mình mặc chiếc áo màu xanh đi vào.

"Đúng lúc đã tỉnh rồi hả ? Uống thuốc thôi. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y nhìn ra được nàng không thoải mái? Nhưng bây giờ Diệp Linh Cẩm cảm thấy khỏe rồi, hơn nữa, bản thân muốn độc lập, không thể cứ luôn dựa vào hắn.

"Không có bệnh. . . . . . Không uống. . . . . ." Diệp Linh Cẩm lắc đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc