NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT


Ở một không gian khác, Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ vừa về tới nhà cũ.
Nhà cũ không giống ngôi nhà mà bọn họ đang sống.

Ở đây chia thành nhà chính và nhà phụ.

Cha mẹ Phó đều đã về hưu, chỉ có hai người già ở trong nhà chính nên có chút vắng lạnh, cũng may là bọn họ đã quen.
Lúc đang trên đường tới, Đồng Vũ Vụ lại cố gắng chỉnh lý tâm trạng, bây giờ cô mới thực sự tin tưởng những gì cái hệ thống kia nói, tin tưởng có cái thế giới trong tiểu thuyết mà cô đang sống, nhưng cô không tin số mệnh, lẽ nào trong tiểu thuyết nói Phó Lễ Hành sẽ ly hôn với cô thì nhất định sẽ ly hôn à? Chẳng phải người ta thường nói nhân định thắng thiên hay sao?
Kịch bản cũng đã nói, ly hôn là chuyện của một năm sau, có lẽ bây giờ Phó Lễ Hành căn bản không có suy nghĩ muốn ly hôn, lấy sự hiểu biết của cô đối với hắn, nếu hắn đã chán ghét cô, muốn đá cô đi thì đêm qua hắn sẽ không đụng vào cô.
Nhưng cô phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ví như tìm hiểu xem thử Phó Lễ Hành có nuôi tình nhân gì gì đó ở bên ngoài hay không.
Tâm tình Đồng Vũ Vụ lại cảm thấy khá hơn, có lẽ đối với người khác mà nói đây là một việc rất tồi tệ, nhưng nếu nhìn theo một góc độ khác, biết trước tương lai, chẳng phải sẽ có thể tránh được rủi ro hay sao?!
Chuyển biến trong tâm trạng hiện rõ lên trên gương mặt ôn nhu cô dành cho Phó Lễ Hành, ngay cả mẹ Phó cũng thấy được dáng vẻ tràn đầy nồng tình mật ý của cô, trong nội tâm không khỏi cảm khái một câu: Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn.
Chỉ là đoạn thời gian tân hôn không khỏi quá dài điCó vẻ như tuần trăng mật đã quá kéo dài, hai đứa nó kết hôn cũng đã hai năm rồi đó.
"Hôm nay ở lại đây một đêm đi." Mẹ Phó giống như sợ con trai mình thẳng thừng từ chối, vội vàng lôi kéo Đồng Vũ Vụ, "Vũ Vụ, qua mấy ngày nữa con đi tham gia thọ yến với mẹ nhé, trùng hợp là sáng sớm mai sẽ có nhà thiết kế qua đây, để mẹ bảo quản gia mở tủ trang sức, con xem thử có thứ gì hợp ý con hay không."

Đồng Vũ Vụ không phải là người không thức thời, cô cùng Phó Lễ Hành không ở cùng cha mẹ chồng, nên bình thường cũng tránh được không ít mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu.

Nếu mẹ chồng đã mở lời, lại không ảnh hưởng đến ích lợi của cô, cô cũng vui vẻ phối hợp, "Mỗi lần con đến mẹ đều đổi biện pháp đem cái này cái kia cho con.

.

.

con thật ngại ghê."
Mẹ Phó không phải loại mẹ chồng cả ngày nhìn chằm chằm con dâu mà soi mói, gây chuyện.

Hơn năm mươi năm sống trên đời, bà luôn duy trì hình tượng đoan trang một cách hoàn hảo.

Mặc dù trước kia bà không vừa ý với Đồng Vũ Vụ, nhưng sau khi cô trở thành con dâu bà, bà cũng không có gì ý kiến với cô nữa, tránh cho người trong nhà gặp mặt nhau lại không thoải mái.
Bà cong cong môi, dùng khăn ăn ưu nhã lau khóe miệng, "Có cái gì mà ngượng ngùng, những đồ trang sức châu báu này của mẹ, về sau chẳng phải đều để lại cho con à."
Lời này thật là tuyệt diệu, khiến Đồng Vũ Vụ thư thái không thôi.
Cô liếc mắt nhìn Phó Lễ Hành một cái.
Phó Lễ Hành ừ một tiếng xem như đồng ý.
Xét về độ xa hoa thì phòng ngủ của bọn họ ở nhà cũ cũng không thua gì phòng tân hôn ở nhà mới bên kia, mỗi một chỗ đều được dọn dẹp quét tước rất sạch sẽ.

Mẹ Phó là người cẩn thận, mọi việc luôn được bà sắp xếp thoả đáng, bên trong phòng thay đồ, bà cũng đã chuẩn bị không ít quần áo cho Đồng Vũ Vụ.
Đồ ngủ bên trong tủ cũng có đủ thể loại, từ bảo thủ cho đến gợi cảm.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Đồng Vũ Vụ lướt qua, cuối cùng cầm một cái váy ngủ hai dây màu đen, so với với cái váy hôm nay cô mua ở cửa hàng nội y thì chỉ có hơn chứ không kém.

Da cô nõn nà như ngọc, mặc váy ngủ màu đen càng làm nổi bật lên màu da trắng hơn tuyết.
Nếu như hệ thống không xuất hiện, Đồng Vũ Vụ tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của Phó Lễ Hành.

Hiện tại mọi chuyện đã khác.

Cô vốn cho rằng hôn nhân của bọn họ khá kiên cố, nhưng lúc này cô mới giật mình nhận ra, cô không khác gì đang đi trên một sợi dây treo giữa không trung, lắc lư dễ ngã.

Khó trách mẹ Phó luôn hối thúc cô sinh con, chỉ cần mang thai, hôn nhân giữa họ sẽ càng vững chắc, cô cũng sẽ không còn giật mình hoảng sợ khi nghe thấy kịch bản tồi tệ mà hệ thống nhắc đến.
Hôm nay chính là cơ hội tốt để thăm dò Phó Lễ Hành.
Vì đang ở nhà cũ nên đương nhiên sẽ có chỗ bất tiện, mặc dù Phó Lễ Hành không phải là người có nhiều h4m muốn, nhưng mỗi lần đi công tác trở về, hắn sẽ yêu đương liên tục mấy ngày, theo thói quen của hắn thì hôm nay là ngày hắn muốn yêu nồng cháy đây.
Lúc Đồng Vũ Vụ từ phòng tắm đi ra, Phó Lễ Hành cũng đã tắm xong, đang ngồi trên giường nhìn điện thoại, nghe được tiếng động hắn cũng không thèm động đậy.
Thật ra Đồng Vũ Vụ mặt ngoài bình tĩnh, trên thực tế nội tâm như một mớ rối bời.
Cô cố tỏ vẻ bình thản bước lên giường, ngồi bên cạnh hắn nặn nặn chai sữa dưỡng da trong tay rồi bôi lên khắp đùi và bắp chân.

Một mùi cam nhàn nhạt lan toả khắp phòng, không gay mũi, còn rất dễ chịu.

Mỗi ngày Đồng Vũ Vụ đều thoa sữa dưỡng da rất nhiều lần, nếu không làm sao có thể có được một thân da thịt trắng nõn non mịn đến nỗi gió thổi qua cũng có thể làm đau nó.

Ánh đèn trong phòng không quá sáng, Phó Lễ Hành ngửi được một mùi hương tươi mát ngọt ngọt, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Đồng Vũ Vụ.
Cô trời sinh đã đẹp, người bên gối như hắn đương nhiên hiểu rõ sự thật này.
Giờ phút này, cô đang nghiêm túc chuyên chú bôi sữa dưỡng da lên cơ thể, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, cảm nhận được ánh mắt của hắn, thanh âm của cô mềm mại nói: "Có phải làm ồn đến anh không?"
Lúc cô nói chuyện đều nhìn thẳng vào mắt hắn, cái cằm nhẹ hất lên, lộ ra cái cổ trắng nõn, xuống chút nữa sẽ là——
Thanh âm Phó Lễ Hành cũng trầm đi mấy phần, "Không có, thời gian không còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi."
Ngay lúc đèn tắt, tâm tình Đồng Vũ Vụ khoan khoái.

Mặc dù cô không trông cậy vào chuyện đánh một phát liền trúng, nhưng đây là tín hiệu tốt a!
Loại chuyện này một khi được khơi thông, nhiệm vụ mang thai không phải rất nhanh sẽ hoàn thành sao.
Cô thở nhẹ.
Thế nhưng mọi chuyện không giống như trong dự đoán, Phó Lễ Hành tắt đèn xong cũng không lại gần ôm hay đè ép cô, mà ngược lại còn ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô ngủ.
M*! Đồng Vũ Vụ thầm mắng trong lòng một câu..


Bình luận

Truyện đang đọc