NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT


Kỹ thuật của bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình rất lợi hại, Đồng Vũ Vụ chỉ cảm thấy đau một lát, sau đó đã tốt hơn nhiều.

Sau khi rời khỏi phòng khám bệnh, mưa to ập đến, Vạn Lâm Gia giơ tay lên nhìn đồng hồ hỏi: “Cô còn chưa ăn cơm, lúc này bắt xe cũng không dễ, hay chúng ta cùng nhau dùng bữa rồi tôi đưa cô trở về, được không?”
Nếu Đồng Vũ Vụ vẫn là Phó phu nhân thì Vạn Lâm Gia sẽ không nói như vậy, cô cũng sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại...!cô muốn học cách để bản thân làm bất cứ điều gì mà cô muốn, để mình cảm thấy thoải mái hơn.

Giống như bây giờ vậy, tại sao cô phải gây khó dễ bản thân đi gọi một chiếc xe để trở về? Hãy để chính mình được cảm thấy thoải mái đi.

Với suy nghĩ như vậy, Đồng Vũ Vụ không làm ra vẻ, chỉ nhẹ nhàng đồng ý, “Tôi mời anh dùng bữa, hôm nay nếu không có anh thì không biết tôi sẽ thế nào nữa.

Anh muốn ăn gì?”
Trên thực tế, khi một người phụ nữ không liên quan gì đến một người đàn ông, thật sự rất sảng khoái khi có thể nói chuyện và làm bất cứ điều gì mình muốn.

Khi cô còn chưa phải là Phó phu nhân, cô và Vạn Lâm Gia đã từng thử tiếp xúc với nhau.

Mặc dù đối phương nói vài chuyện mà cô không có hứng thú, cô cũng phải gồng mình lên để đối đáp, tỏ vẻ bản thân có thể bắt kịp tiết tấu của anh ta.
Sau này, khi cô là Phó phu nhân thì mỗi lần gặp mặt đều chỉ mong hai người đừng tiếp xúc gì với nhau dù chỉ là một ánh mắt, cô sợ bị Phó Lễ Hành vô tình bắt gặp được.

Như bây giờ lại rất tốt, cô không quan tâm cũng không quản xem Vạn Lâm Gia đang suy nghĩ gì, cô muốn nói thì cứ nói, muốn làm gì thì cứ làm thôi.

Vạn Lâm Gia đúng lúc cũng ở trong trạng thái như vậy.

Đồng Vũ Vụ vốn dĩ chính là mẫu người mà anh ta thích.

Trước đây, Vạn Lâm Gia đã từng tiếp xúc với cô còn trước cả Phó Lễ Hành.

Lúc mới bắt đầu, cả hai cũng có khả năng nhưng giữa chừng lại xảy ra quá nhiều chuyện.

Khi gặp lại một lần nữa thì cô đã mang thân phận vị hôn thê của Phó Lễ Hành.

Những năm gần đây anh ta cũng không hề cảm thấy tiếc nuối, dù sao thì dựa vào tình hình lúc đó, cho dù Đồng Vũ Vụ bị những người như Thượng Duệ để mắt tới hay bị vợ chồng Đồng thị cầu xin thì anh ta cũng không có khả năng đứng ra...!Một, anh ta còn chưa thích cô đến mức có thể lật tẩy Đồng gia.

Hai, lúc đó anh ta vẫn chưa nắm quyền, cha mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép anh ta nổi giận đùng đùng vì một hồng nhan.

Ba, anh ta sẽ không thể đưa ra quyết định giống như Phó Lễ Hành đã làm vào lúc ấy.

Cho nên, khi cô ở bên cạnh Phó Lễ Hành, anh ta lại thở phào nhẹ nhõm vì cô.


Lúc sau khi họ gặp lại nhau, Vạn Lâm Gia đành kìm nén sự rung động ban đầu, chỉ xem cô là vị hôn thê của bạn tốt.

Những việc làm như mơ tưởng đến vị hôn thê của bạn tốt rất rẻ mạt và trái đạo đức.
Còn bây giờ, cô và Phó Lễ Hành đã ly hôn trong hòa bình, hơn nữa thái độ của Phó Lễ Hành cũng ý vị sâu xa.

Vạn Lâm Gia nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn của Đồng Vũ Vụ, vài năm qua, không phải anh ta chưa từng có bạn gái.

Nếu muốn nói rằng anh ta nhớ mãi không quên Đồng Vũ Vụ thì cũng không phải vậy, nên biết rằng lúc trước anh ta chỉ từng rung động nhẹ với cô mà thôi, tình cảm sâu đậm vẫn chưa kịp bồi dưỡng vun đắp thì đã đột ngột chấm dứt.

Hiện tại, anh ta đang ở trong thời kỳ trống rỗng tình cảm nhưng lại đang trên đỉnh cao của sự nghiệp, Vạn Lâm Gia một lần nữa đối mặt với người phụ nữ mà mình từng yêu thương, cảm giác đó hết sức bình thường.

Nhưng làm chuyện gì đó vào thời điểm này hình như cũng không thích hợp lắm.
Cân nhắc sao cho phù hợp, cố gắng làm theo trái tim mình nhất có thể, nhưng cũng phải nắm chắc bằng được.

Cho nên hôm nay, anh ta mới đến gặp và đưa cô đến bệnh viện.

Còn về việc mọi việc phát triển như thế nào trong tương lai thì tất cả đều phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hòa vậy.

Anh ta không miễn cưỡng nhưng cũng không trốn tránh.
“Ăn một chút đồ ăn tự nấu đi.” Vạn Lâm Gia nhìn chằm chằm Đồng Vũ Vụ, nở một nụ cười đủ chuẩn: “Gần đây có một nhà hàng cũng không tệ lắm.”
Đồng Vũ Vụ gật cười mỉm cười: “Được.”
Hai người lái xe đến một nhà hàng gần đó, trang trí ở đây rất đẹp, hương vị cũng khá ưng ý.

Bên ngoài trời đang mưa to, hai người ngồi bên cửa sổ, cũng không có gì phải vội vàng, cả hai cùng thong thả dùng bữa.

Vạn Lâm Gia không còn cố tình tìm chủ đề nói chuyện phiếm nữa, Đồng Vũ Vụ cũng không cần phải kiên trì phụ họa theo.

Ngay cả Vạn Lâm Gia cũng cảm thấy đây là một bữa cơm rất thoải mái.

Khi bữa ăn gần kết thúc, Vạn Lâm Gia đột nhiên nói: “Tôi nghe nói cô mở một phòng làm việc thiết kế trang sức đúng không?”
Sau khi Đồng Vũ Vụ nghe thấy lời này thì biết tiền sắp đến cửa rồi.

Trong khoảng thời gian này, bất cứ ai hỏi câu này thì cuối cùng đều sẽ kết thúc bằng việc đặt hàng giúp cô.

Có tiền mà không kiếm thì chính là vương bát đản.

Càng là kẻ có tiền thì chi tiêu càng rộng rãi, chỉ dựa vào đơn hàng khai trương của Tống Tương và Tô Vận thôi mà phòng làm việc đã duy trì được lâu như vậy.


Cô lập tức trở nên nhiệt tình, mỉm cười đáp: “Ừa, vừa mở phòng làm việc.”
Cũng may, Vạn Lâm Gia dường như đã quen với tốc độ thay đổi sắc mặt của cô, biểu tình của anh ta không thay đổi nói: “Sắp tới sẽ đến sinh nhật của mẹ tôi, tôi muốn tặng bà ấy một bộ trang sức, nguyên liệu đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu thiết kế và gia công thôi.

Nếu cô không phiền thì có thể thiết kế giúp tôi được không?”
Quả nhiên là mối làm ăn buôn bán tìm đến cửa.

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Đồng Vũ Vụ cười nói, “Anh yên tâm, trước đây tôi đã từng tiếp xúc với bà Vạn, đại khái tôi cũng biết được sở thích của bà ấy đối với trang sức.

Tôi sẽ thiết kế thật đẹp.”
Vạn Lâm Gia còn tưởng rằng phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được cô, nào ngờ lại dễ dàng như vậy, anh ta bật cười: “Được, giá cả cụ thể thì cô cứ quyết định, tôi nhất định có thể trả được.”
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, mưa cũng đã dịu đi nhưng đất trời lại bị màn nước bao phủ nên không thể nhìn rõ nhiều thứ.

Vì trời mưa to, nước đọng trên bậc thang, Vạn Lâm Gia một tay cầm dù, một tay dìu Đồng Vũ Vụ bước xuống, hai người sóng vai nhau đi về phía bãi đỗ xe.

Cách đó không xa, Phó Lễ Hành đang ngồi trên xe, mặt không chút thay đổi mà thu hồi tầm mắt, anh tháo cặp kính gọng vàng xuống, chậm rãi lau mắt kính.

Trợ lý đặc biệt Chu “sôi máu nóng lòng muốn biết tình hình cụ thể” nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh thản nhiên, dường như không quan tâm đến chuyện riêng của sếp.

Đây là một trợ lý đặc biệt có trình độ và xuất sắc.
“Quay về đi.” Phó Lễ Hành nói.

Trợ lý đặc biệt Chu: “?”
Biệt thự Tùng cảnh? Anh ta càng ngày càng không hiểu nổi tâm tư của ông chủ.

Trong khoảng thời gian này, Phó Lễ Hành trên cơ bản sẽ không quay về biệt thự Tùng Cảnh, đây là nhà tân hôn của anh và Đồng Vũ Vụ, tạm thời bị bỏ trống, chỉ có các dì giúp việc ở đó, nhà cửa cũng rất sạch sẽ, giống như khi cô vừa rời đi vậy.

Các dì giúp việc rất ngạc nhiên khi thấy anh quay lại, anh đi thẳng lên lầu và quay về phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng để quần áo của cô thì dừng lại vài giây rồi bước đến phòng ngủ chính.

Có lẽ đàn ông là người hiểu rõ đàn ông nhất, mặc dù anh vẫn không biết rõ Vạn Lâm Gia đang nghĩ gì, nhưng từ hành động anh ta dìu cô xuống bậc thang thì Phó Lễ Hành đã có một trực giác: Người bạn tốt này của anh có hứng thú với cô.

Trên bìa cuốn băng được ghi bằng bút mực đỏ —— những kỷ niệm đẹp nhất.
Đó là chữ viết tay của cô.

Anh chưa bao giờ xem lại cuốn băng ghi hình hôn lễ, nhưng có mấy lần, khi anh từ phòng làm việc trở về phòng ngủ thì sẽ nhìn thấy cô ngồi bó gối trên thảm xem cuốn video này.

Đối với phụ nữ mà nói, hôn lễ là hồi ức lặp đi lặp lại và đáng nhớ nhất, nhưng đối với đàn ông mà nói, hôn lễ là kỷ niệm chỉ muốn trải nghiệm một lần, không muốn có lần thứ hai.


Lúc đó, anh đang tìm phù rể trong số bạn bè của mình, dựa theo kế hoạch thì sẽ có bốn phù rể và bốn phù dâu.

Mà khi ấy, Phó Lễ Hành có năm người bạn chưa kết hôn, một trong số đó bao gồm cả Vạn Lâm Gia.

Trong nhóm bạn, Vạn Lâm Gia đã từ chối lời đề nghị làm phù rể của Phó Lễ Hành.

Bởi vì lúc đó, anh ta đang ở nước ngoài, không có thời gian trở về tổng duyệt, khi làm phù rể cũng có rất nhiều chuyện vụn vặt.

Anh cũng không suy nghĩ nhiều, trong vòng bạn bè của Phó Lễ Hành, mối quan hệ với Vạn Lâm Gia cũng không phải thân thiết nhất, nếu đối phương bảo không có thời gian làm phù rể thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng.

Vì thế năm đó, phù rể trong hôn lễ của anh chính là người sắp kết hôn - Lục Tử An, ngoài ra còn ba người nữa là Đường Cẩn Hàng, Thịnh Diệp Châu! À, còn có Chu Trì nữa.

Vạn Lâm Gia cũng đã gấp gáp trở về một ngày trước hôn lễ.

Anh ta dẫn theo một người bạn gái về đây.

Trên màn hình TV đang chiếu hôn lễ, khi Đồng Vũ Vụ mặc váy cưới bước vào, camera quay về phía khách mời, âm nhạc trong hôn lễ rất êm tai, cô mặc váy cưới thật đẹp, lúc này Vạn Lâm Gia xuất hiện trên ống kính.

Anh ta mặc tây trang chỉnh tề, chăm chú nhìn Đồng Vũ Vụ đang cầm một bó hoa đi từ phía bên kia sân khấu, còn anh ta thì vỗ tay với nụ cười ôn hòa trên mặt.

Phó Lễ Hành tắt TV, anh biết hiện tại Đồng Vũ Vụ đang sống ở đâu.

Vào đêm mưa gió này, anh cầm chìa khóa lái xe ra ngoài, khi chạy đến gần một tòa tiểu dương lâu thì dừng lại, mở cửa kính xe xuống, mùi bùn đất và cỏ xanh sau cơn mưa bay vào, Phó Lễ Hành hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn rất nhiều.

Anh muốn làm gì?
Khi anh thoát khỏi thân phận chồng cũ, khi anh không còn nhìn cô như chồng nhìn vợ, cũng không phải chồng trước nhìn vợ trước, đó chính là cảm giác chính xác nhất.

Đợi đến lúc đó mới đưa ra quyết định thì tất nhiên cũng chính là quyết định đúng đắn nhất.

Phó Lễ Hành 32 tuổi, không phải một thanh niên chỉ mới 20, mặc dù anh nghi ngờ Vạn Lâm Gia có ý với cô, điều này khiến anh cảm thấy bất ngờ nhưng anh cũng không thể chỉ vì vậy mà đi chất vấn Đồng Vũ Vụ hay Vạn Lâm Gia.

Đương nhiên hiện tại, anh cũng không có lập trường, càng không có tư cách này.

Không bằng cứ bình tĩnh trước đã, thay vì xác định suy nghĩ của Vạn Lâm Gia thì điều quan trọng nhất bây giờ là xác định lại suy nghĩ của chính anh.

Chờ sau khi suy nghĩ kỹ càng và thấu đáo rồi thì hành động cũng không muộn.

Nghĩ vậy, anh khởi động lại xe và rời đi.

Ở nhà họ Đồng, dì giúp việc rất nhiệt tình, sau khi lắp đặt hệ thống bảo an tân tiến nhất ở đây, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ bà ấy đều sẽ kiểm tra giám sát một lượt, nhìn xem có người khả nghi nào lảng vảng gần đó hay không.

Khi vừa xem xét thì lại nhìn thấy một chiếc xe hơi xuất hiện trên màn hình máy tính.


Dì giúp việc không nói hai lời, trực tiếp dùng di động chụp ảnh chiếc xe, ghi lại thời gian xe chạy đến rồi rời đi, sau đó mới lên lầu gõ cửa phòng ngủ.

Nghe thấy có giọng nói truyền đến, bà ấy mới đẩy cửa bước vào.

Đồng Vũ Vụ đang nằm trên giường đọc sách, nhìn thấy dì giúp việc tiến vào với vẻ mặt nghiêm túc thì lập tức lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy!?”
Dì giúp việc đưa điện thoại di động cho Đồng Vũ Vụ rồi nói nhỏ: “Đồng tiểu thư, chiếc xe này lạ quá, nó chạy đến gần nhà chúng ta, tài xế ngồi trong xe gần 20 phút sau đó lại rời đi.

Tôi thấy hình như cũng không giống đi nhầm đường, nếu đi nhầm đường thì nhất định đã rời đi từ lâu rồi.

Buổi tối lại đang mưa, dừng ở đây gần 20 phút, tuyệt đối có chuyện gì đó không ổn!”
Đồng Vũ Vụ phóng to bức ảnh, sau khi nhìn thấy rõ biển số và kiểu dáng của chiếc xe thì trả điện thoại lại cho dì giúp việc: “Không sao đâu, bà đừng lo.”
Dì giúp việc làm sao có thể yên tâm, vẻ mặt lo lắng nói: “Thật sự không có việc gì sao?”
Đồng Vũ Vụ mỉm cười lắc đầu: “Không có việc gì, là người mà tôi quen biết.”
Dì giúp việc “a” một tiếng, vỗ trán đáp: “Chẳng trách, tuy rằng tôi không biết chiếc xe này nhưng trông nó rất đắt giá.”
Đồng tiểu thư xinh đẹp như vậy, chắc hẳn có không ít người theo đuổi.
Nhưng buổi tối trời còn mưa lớn như vậy, cũng đã chạy đến gần nhưng lại không nói gì… Cô còn cho rằng chỉ có phim truyền hình mới có những tình tiết như vậy!
Cô nhận ra chiếc xe, đó là xe của Phó Lễ Hành.
Nhưng tại sao anh lại đến chỗ ở của cô? Anh đến đây làm gì?
Khi trong đầu không nhịn được bắt đầu đoán suy nghĩ của anh, Đồng Vũ Vụ quyết đoán nhéo cánh tay của mình để bản thân tỉnh táo lại.

Trong lòng anh suy nghĩ thế nào, anh đến đây làm gì đều không phải chuyện đáng để cô phải phí tâm tư suy đoán.

Cho dù là Vạn Lâm Gia hay Phó Lễ Hành cũng vậy, cô cũng lười quản xem hai người đàn ông này đang nghĩ gì, và chuyện này cũng không phải thứ mà cô có thể quản được.

Nghĩ đến chiều hướng tốt thì chỉ cần hai người này có chút tâm tư gì với cô, ít nhất cho đến khi Đồng Vũ Vụ có khả năng tự bảo vệ bản thân thì cô sẽ không phải lo lắng cho sự an toàn của mình.

Ây da.

Đồng Vũ Vụ xoa cằm thầm nghĩ, nếu như hai người này cùng một lúc có suy nghĩ như vậy với cô thì đúng là sắp có trò hay diễn ra rồi.

Chỉ cần không che chắn kỹ thì nhất định sẽ có tin đồn truyền ra.

Cô chợt nảy ra một ý tưởng, chẳng hạn như tung ra một loạt trang sức đào hoa như một mánh lới quảng cáo??
Đến lúc đó, tin đồn càng lớn thì nói không chừng công việc kinh doanh của cô càng phát đạt.

Thử hỏi xem có bao nhiêu cô gái chưa từng sắm thạch anh hồng để vượng vận đào hoa chứ?
Cô thật là một đứa nhỏ thông minh mà.

Đồng Vũ Vụ càng nghĩ càng kích động, linh cảm dào dạt tuôn ra, cũng không quan tâm đến mắt cá chân khó chịu.

Sau khi xuống giường, cô nóng lòng muốn nhảy lò cò đến bàn làm việc và bắt đầu vẽ.
Tiền ơi tiền à, cuồn cuộn không ngừng chảy vào túi của cô đi..


Bình luận

Truyện đang đọc