NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT


Đương nhiên Phó Lễ Hành sẽ không nịnh Đồng Vũ Vụ.

Cô muốn anh khen cô, anh cũng chỉ có thể hôn nhẹ một cái lên trán của cô thôi.

Cái hôn này rất nhẹ, cũng rất ôn nhu, không có chút dục niệm.

Giống như lúc nhìn thấy một đứa bé đáng yêu không nhịn được mà muốn ôm hôn một cái để biểu đạt sự yêu thích, anh cũng cảm thấy bây giờ cô rất đáng yêu, cũng muốn hôn cô một cái.

Bọn họ cũng đã trải qua hôn môi mãnh liệt rồi, nhưng không có lần nào giống với bây giờ, làm cho Đồng Vũ Vụ sinh ra cảm giác thẹn thùng.

Trạng thái này kéo dài đến tận sáng ngày hôm sau.

Lúc cô thức dậy anh đã đi làm rồi, cô lấy điện thoại ra, trí nhớ của cô rất tốt nên cô nhớ được tên Weibo của bạn gái cũ Phó Lễ Hành, sau một giây đấu tranh tâm lý, cô vào Weibo của bạn cũ nhìn, vì để đề phòng tay bấm hụt mà làm ra chuyện xấu hổ nên cả quá trình cô vô cùng cẩn thận.

Nghĩ đến chuyện tối qua cô hỏi anh, anh có thích cô hay không, anh lại không có trả lời.

Tâm trạng Đồng Vũ Vụ trở nên co rút.

Tâm trạng gần đây của cô thay đổi rất thất thường, đa số đều vì Phó Lễ Hành, chuyện này thật kỳ lạ, anh còn không nói thích cô, cô đã bắt đầu lo được lo mất rồi.

Để dứt khoát thoát ra khỏi tâm trạng này, Đồng Vũ Vụ đem tất cả chú ý đặt lên bữa tiệc sinh nhật mấy ngày sau.

Trước đó thiệp sinh nhật đều đã được phát đến tay của khách mời, ngay khi cô đang kiểm tra quà trả lễ cho bạn bè tham dự sinh nhật thì nhận được điện thoại của Tống Tương.

Quan hệ của bọn họ tốt lên từ lúc nào vậy?
Đồng Vũ Vụ vừa suy đoán vừa nhận điện thoại, giọng điệu lãnh đạm, “Chiếc xe cùi kia của cậu lại hư nữa sao?”
Tống Tương nghe vậy cũng không tức giận, cô ngồi xếp bằng trên sô pha, biểu tình ngọt ngào, “Đã nói rồi, đó là xe chồng tôi tặng, không phải là xe cùi, tôi vừa mới nhận được thiệp mời sinh nhật của cậu, chuyện khác thì đừng nói, cậu muốn quà gì, đỡ mắc công tôi phải suy nghĩ.


Mặc dù Đồng Vũ Vụ và Tống Tương không hợp nhau, nhưng dù sao cũng là bạn học từ mẫu giáo, với giao tình này cũng nên mời đối phương đến tiệc sinh nhật chứ.

“Như vậy thì….

” Đồng Vũ Vụ cũng không khách khí, “Tôi sẽ gửi qua Wechat cho cậu, câu xem rồi mua đi.



“Được, đúng rồi, cậu không quan tâm đến diễn biến tiếp theo của chuyện bút máy sao?”
Không đợi Đồng Vũ Vụ trả lời, Tống Tương nhanh chóng nói thêm: “Hôm qua sau khi trở về tôi đã náo loạn một trận, thiếu chút nữa không nhịn được mà nói ly hôn rồi, thật sự, tôi không chịu nổi loại ủy khuất như vậy, dựa vào cái gì mà tôi không có bạn trai cũ còn anh ta lại có bạn gái cũ chứ, đã thế còn giữ bút máy bạn gái cũ tặng nữa, Đồng Vũ Vụ tôi nói cho cậu biết, hôm qua tôi thật sự rất muốn ly hôn!”
Đồng Vũ Vụ không chút khách khí liếc mắt xem thường, mặc dù Tống Tương không có nhìn thấy.

Vì sao cô lại đi nhận loại điện thoại xàm xàm này chứ?
“Sau đó Từ Duyên Thanh liền cam đoan đủ thứ với tôi nha! Chắc hẳn anh ta cũng bị tôi dọa sợ rồi, ngày hôm qua còn đem toàn bộ bút trong ống bút ném hết đi nữa, cậu nói xem anh ta có bị sao không, chỉ vì một cây bút mà ném hết bút đi, anh ta không phải là đang chột dạ sao, bằng không là vì cái gì…….


Đồng Vũ Vụ thật sự nghe không nổi nữa.

Cô sợ nếu cô còn tiếp tục nghe, cô sẽ bị Tống Tương lây bệnh mất.

Ở phương diện già mồm cãi láo này, cô thừa nhận, cô thật sự không bằng Tống Tương.

“Cậu còn có việc gì không? Không còn gì thì tôi cúp máy đây.


“Ấy ấy ấy, đừng mà….

cậu nghe tôi nói hết đã!” Tống Tương nôn nóng, “Dù sao thì tôi cũng tính tặng cho chồng tôi mấy cây bút, cũng khắc chữ lên, cậu nói nên khắc cái gì thì tốt đây?”
Giây tiếp theo Tống Tương nghe thấy âm thanh đô đô đô.

Tống Tương kinh ngạc, không ngờ Đồng Vũ Vụ lại cúp điện thoại của cô!
Âm thanh ồn ào bên tai biến mất, Đồng Vũ Vụ nhéo nhéo mũi, cô không biết bây giờ cô vô thức mà bị Phó Lễ Hành ảnh hưởng, thậm chí còn học những động tác mờ ám của anh nữa.

Giọng điệu đắc chí của Tống Tương thật sự giống như học sinh tiểu học đang khoe món đồ chơi mới vậy.

Đồng Vũ Vụ nhìn thấy quà trả lễ cho bạn bè đến tham dự tiệc sinh nhật được đóng gói xinh đẹp, buồn bã cũng tiêu tán hết.

Thật ra cô rất hâm mộ Tống Tương, cô ta có chút ngốc nghếch nhưng lại có thể vì một chuyện như vậy mà cãi nhau với Từ Duyên Thanh, có thể thoải mái mà bày tỏ sự bất mãn của cô ta, bởi vì một chút chuyện nhỏ mà nghĩ đến ly hôn thật sự là một xúc động ấu trĩ, nhưng Từ Duyên Thanh lại chịu đựng như vậy, anh ta cũng sợ Tống Tương sẽ có ý nghĩ đó ở trong đầu.

Còn cô, chỉ có thể lén lút mượn chuyện để phát ti3t một chút suy nghĩ của mình.

Giống như một đứa trẻ cố gắng làm hài lòng người lớn, ra sức phát huy tài nghệ rồi chờ mong kết quả, ngay cả một câu “Em mất hứng” cũng không thể nói ra.

Đồng Vũ Vụ phiền não đi vào toilet, dao cạo râu và bàn chải đánh răng của Phó Lễ Hành ở trên bồn rửa tay, trên giá bên cạnh còn có khăn mặt của anh.


Cô bỗng nhiên ý thức được……
Cô không phải bởi vì chuyện bạn gái cũ mà tức giận, mà bởi vì cô đối với Phó Lễ Hành có tình cảm.

Buổi chiều, trước khi Phó Lễ Hành tan làm có hẹn cùng dùng cơm với Chu Trì.

Chu Trì chuẩn bị ra nước ngoài bàn chuyện vốn lưu động, hơn một tuần cũng chưa thể trở về, mà Phó Lễ Hành vẫn còn chuyện cần thương lượng với anh ta, nên chỉ có thể mượn thời gian dùng cơm tối để thương lượng chuyện làng du lịch Hòa Ngọc.

Tin tức của Chu Trì rất linh hoạt, hơn nữa anh ta lại quen biết Phó Lễ Hành, nên khi thấy Phó Lễ Hành dùng giọng điệu hợp tác để thương lượng chuyện làng du lịch Hòa Ngọc, không tránh khỏi cảm thấy buồn cười.

Rõ ràng là cậu ta để bụng chuyện bạn trai trước của vợ cậu ta, rõ ràng là ghen, vậy mà còn trưng ra bộ mặt “công tư phân minh” nữa.

“Buồn cười lắm sao?” Phó Lễ Hành nhíu mày hỏi.

Cho dù có là bạn tốt, anh cũng không muốn trong lúc đang bàn chuyện công việc đối phương không những không lắng nghe cẩn thận mà còn cợt nhã nữa.

Chu Trì cầm ly trà đưa lên uống một ngụm, “Không! Không có.

” Anh ta nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, “Lúc
Trước tôi có gặp Tô Kì một lần.


Phó Lễ hành liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì.

“Cậu có biết Tô Kì ly hôn rồi không, hình như là vì công việc ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, mấy năm nay hai người có liên lạc không?”
“Không có.


Trên đời này nếu thật sự có chuyện sau khi chia tay có thể trở thành bạn bè đi nữa thì cũng sẽ không xảy ra trên người Phó Lễ Hành.

Phó Lễ Hành và Tô Kì khi còn học đại học đều là đại thần, Tô Kì là Hoa Kiều, sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, tính tình ngay thẳng trong sáng, lúc ấy trong vòng bạn bè ai cũng thấy hai người rất xứng đôi, bộ dạng của Tô Kì cũng rất đẹp, trong học tập hai người cũng có nhiều đề tài chung, vừa hay hai người lại còn đang độc thân nữa.

Dưới sự hợp tác của bạn bè, cuối cùng hai người cũng nói chuyện yêu đương.

Có lẽ cũng không được xem là yêu đương nữa.


Đến bây giờ Phó Lễ Hành vẫn nhớ rõ những lời Tô Kì nói lúc chia tay, Tô Kì nói, cô không thích anh nhiều như vậy, cũng không cảm nhận được tình yêu và tình cảm của anh, hai người đều đã thử và đều đã cố gắng, nhưng mà thật đáng tiếc.

Mặc dù trên đời này có rất nhiều phương diện phù hợp với hai người, nhưng tình cảm không thể gộp chung vào đó được.

Anh tán thưởng cô, tôn trọng cô, nhưng cũng không có bất kì dao dộng gì khi cô cùng người đàn ông khác ăn cơm.

Cô sùng bái anh, tán thưởng anh, nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh của anh cũng không đòi hỏi anh phải hôn cô.

Mãi cho đến khi chia tay, bọn họ cũng chỉ mới nắm qua tay nhau.

Tô Kì mỉm cười, cô lấy thân phận là bạn bè ôm anh một cái, cười nói: “Chúc anh sau này có thể gặp được người có thể khiến anh lúc nào cũng muốn hôn cô ấy.


Đoạn tình cảm này cũng không tính là yêu đương, cho nên Phó Lễ Hành cảm thấy cũng không cần phải đặt nặng.

“Không có gì đáng tiếc hết.

” Phó Lễ Hành phục hồi tinh thần lại, nhìn Chu Trì, giọng điệu bình tĩnh, “Sau khi tốt nghiệp cũng không có gặp lại, mà tôi và cô ấy có liên lạc hay không cũng không có vấn đề gì cả.


Chu Trì cười đầy ẩn ý, “Tốt nhất là không có liên lạc, dù sao vợ cậu cũng sẽ để ý, nếu đã lựa chọn kết hôn thì nên ít tiếp xúc với người khác giới thôi.


Phó Lễ Hành không thích Chu Trì nói như vậy, giống như nói lòng dạ của Đồng Vũ Vụ rất hẹp hòi vậy.

“Cô ấy sẽ không để ý đến những loại chuyện như vậy.

” Phó Lễ Hành nói.

Vẻ mặt của Chu Trì kỳ quái, “Cậu không phải cô ấy, làm sao biết được cô ấy không để ý chứ.


Phó Lễ Hành không kiên nhẫn nói, “Cô ấy để ý hay không để ý có liên quan gì đến cậu sao?”
Chu Trì đưa tay ra hiệu tạm dừng! “Tôi nhắc nhở cậu một chút, đối với phụ nữ, cậu không thể hiểu được đâu.


Đúng lúc này điện thoại của Phó Lễ Hành vang lên, bàn ăn rất lớn, Chu Trì ngồi đối diện anh, hơn nữa thị lực cũng không tốt nên không nhìn rõ tên hiện thị trên màn hình là ai.

Phó Lễ Hành nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến âm thanh làm nũng và mềm mại của Đồng Vũ Vụ: “Lão công à, hiện tại anh có thời gian không?”
Ở bên kia điện thoại Đồng Vũ Vụ đang vểnh môi nói chuyện.


Nếu cô không thể khống chế tình cảm cô dành cho Phó Lễ Hành, vậy cũng không có khả năng để anh trơ mắt nhìn cô một mình trầm luân được?
Cô không cần anh kéo cô lên, cô muốn nhân lúc anh không để ý mà kéo anh xuống luôn.

Trải qua chuyện này, cô không những không thể lùi bước mà ngược lại còn phải dũng cảm hơn nữa.

Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn Chu Trì một cái, giọng điệu cũng không khác gì so với khi nói chuyện với người khác, “Ừ.


“Phó tổng, em đã làm thư ký cho anh mấy ngày rồi, anh nên cũng phát lương cho em nha!”
Tiền lương?
Phó Lễ Hành đã quên chuyện này rồi.

“Hử?”
Đồng Vũ Vụ vội vàng nói: “Anh quên rồi sao? Trước đây anh đã đồng ý với em rồi nha, nếu anh có thời gian sẽ bồi em đến Phát Sắc để chăm sóc tóc mà, vừa rồi anh còn nói anh có thời gian mà, Phó Lễ Hành, chẳng lẽ anh nói lời mà không giữ lời sao?”
Lời này nghe giống như không khách khí, nhưng mà giọng cô ngọt ngào, lại thêm làm nũng, cũng không khiến người ta chán ghét, cũng không có náo loạn.

Phó Lễ Hành không phải là người không giữ lời.

Nếu trước đây đã đáp ứng cô thì không thể quay người đi liền không thừa nhận được.

Phó Lễ Hành lên tiếng, “Được.


Đồng Vũ Vụ nghe vậy vẻ mặt lộ rõ vui mừng, “Anh nói đó nha, vậy em đến tìm anh hay là anh trở về đón em vậy?”
Chu Trì nghĩ Phó Lễ Hành đang nói chuyện công việc, nên cố ý cúi đầu xem điện thoại.

Phó Lễ Hành ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, nói với Đồng Vũ Vụ ở bên kia điện thoại: “Chờ điện thoại của anh.


“Dạ, được!”
Sau khi cúp điện thoại, Phó Lễ Hành cầm điện thoại và chìa khóa xe đứng dậy, nói với Chu Trì: “Tôi đi trước đây, tôi còn có chuyện rất quan trọng.


Chu Trì tưởng là chuyện công việc, liền dặn dò: “Tôi vừa mới nhìn thấy tin tức một nhân viên bị đột tử, lão Phó à, cậu phải biết kết hợp giữa làm vệc và nghỉ ngơi, đừng có mỗi ngày chỉ biết bận rộn với công việc thôi, phải bồi lão bà của cậu nhiều một chút.


Phó Lễ Hành không trả lời anh ta, mặt không thay đổi rời khỏi phòng bao.

Chu Trì thở dài một hơi, người cuồng công việc như lão Phó thì biết bồi lão bà sao? Cũng không biết những lúc cậu ta và vợ cậu ta hòa hợp trong chuyện riêng tư có phải cũng nề nếp như vậy hay không nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc