NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT


Không tồi, nhiều triệu, thật đúng là kẻ tài cao gan lớn, cũng rất dám nghĩ.

Đồng Vũ Vụ thở dài, đối với người bình thường mà nói, mấy trăm vạn là hơn ngàn vạn cũng có thể cơm áo không lo, nhưng đối với cô mà nói chỉ trong nháy mắt là rơi đến khu ổ chuột rồi.

Cô không hề phản ứng với hệ thống, nghiêm túc bôi kem lên cổ rồi mát xa.

Phó Lễ Hành ngồi trên giường
Xem email trong điện thoại, đột nhiên phát hiện trong email có một lỗi dịch, cau mày gọi điện thoại cho trợ lý Vương.

“Vì sao lại mắc một sai lầm đơn giản như vậy? Muốn đối tác hợp tác bên Pháp nghi ngờ năng lực làm việc của công ty sao?”
Đồng Vũ Vụ bị lời nói lạnh lẽo của Phó Lễ Hành dọa sợ, quay đầu lại nhìn thấy anh chau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Chẳng lẽ công việc xảy ra chuyện gì?
Cô liền vểnh tai lên im lặng lắng nghe, không phải muốn “can thiệp nội bộ”, chỉ muốn nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô không đi làm cũng không muốn bị nói là cá trong chậu.

Nghe được vài phút, cô đại khái đã hiểu được chuyện gì.


Ngải Đạt là thư ký phiên dịch của Phó Lễ Hành, nhưng mà gần đây cơ thể mang thai nên không thoải mái, thường xuyên phải xin nghỉ phép, dù sao cô cũng là nhân viên lâu năm, công ty cũng không quá hà khắc, vì thế rất nhiều công việc của Ngải Đạt phải bàn giao cho thư ký mới, thư ký này vừa mới tốt nghiệp, Vốn dĩ Phó thị cũng không định nhận vào nhưng mà bản lý lịch của cô ta rất đẹp, lúc học đại học có bốn năm lần từng tiếp đón khách nước ngoài, cũng kiêm luôn việc phiên dịch.

Bô phận nhân sự cũng đã thương lượng một chút, lúc đó cứ nghĩ Ngải Đạt còn một hai tháng nữa mới nghỉ sanh, để cô ấy dẫn dắt thư ký mới làm quen một chút, chắc là có thể, nhưng mà không ngờ thời kì cuối mang thai của Ngải Dật lại quá gian khổ và vất vả.

Bản dịch này cũng không thể nói là sai, Đồng Vũ Vụ thông thạo tiếng Pháp, thư ký mới này dịch đúng nghĩa, nhưng lại không kết hợp với tình huống thực tế nên mới có sự kiện Ô Long này.

Đồng Vũ Vụ đột nhiên ý thức được, điều này đối với cô là một chuyện tốt, cũng là một cơ hội.

Chờ Phó Lễ Hành cúp điện thoại, cô tính toán thời gian, thầm nghĩ anh đã hết tức giận, lúc này mới buông chai lọ trong tay, đi đến giường lớn trong phòng ngủ, cô bò lên giường, ngồi bên cạnh Phó Lễ Hành, thật cẩn thận hỏi: “Có phải thư ký phiên dịch mới xảy ra vấn đề không?”
Phó Lễ Hành gỡ kính xuống nhéo nhéo mũi, “Ừ.


Hạng mục bên Pháp nói lớn cũng không lớn, cũng không phải là trọng yếu nhất, nhưng yêu cầu công việc của anh rất cao, nói là cẩn thận tỉ mỉ cũng không khoa trương, cho nên cấp dưới phạm phải sai lầm cơ bản không làm ảnh hưởng nghiêm trọng nhưng anh vẫn không nói nên lời.

“Là tiếng Pháp sao?” Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ, hào hứng bừng bừng bắt đầu tự đề cử mình, “Anh thấy em thế nào, vừa rồi em có nghe anh nói trong điện thoại, hiện tại cũng chỉ là phiên dịch hợp đồng với chi tiết hạng mục, chắc chắn sẽ không mất bao lâu đâu?”
“Em sao?” Phó Lễ Hành kinh ngạc nhìn cô.

Phó Lễ Hành lúc này mới nhớ tới, vợ của mình tinh thông tiếng Pháp.

Đồng Vũ Vụ rụt rè gật đầu, “Trình độ của em cũng không tệ, hơn nữa còn ở Pháp ngây ngốc một khoảng thời gian, phiên dịch văn kiện cũng không có vấn đề gì.


Đây là cô đang kiêm tốn thôi, cô thông thạo bốn ngôn ngữ cũng không phải chỉ là nói suông, rất sớm trước kia cô đã biết chênh nhau một ngôn ngữ cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là thời gian và tinh lực có hạn, trong hai năm nay, cô cũng không có buông thả, lấy lý do ôn cũ biết mới mà nhiều lần đi đến các quốc gia khác…
Với năng lực của bản thân, chỉ làm thư ký của Phó Lễ Hành thật sự quá dư sức.

Phó Lễ Hành lắc lắc đầu, “Không được, như vậy rất vất vả.


Đồng Vũ Vụ mới không sợ vất vả! Cô nghĩ xong rồi, mấy ngày nay làm thư ký của Phó Lễ Hành, không những có thể trình diễn tình tiết tổng tài bá đạo và cô thư ký nhỏ xinh đẹp, kéo tình cảm vợ chồng lại gần hơn, quan trọng nhất là, cô đến công ty hỗ trợ anh, trợ lý Vương không có khả năng không gọi cho cô một phần cơm bên ngoài? Sau khi ăn cơm xong Phó Lễ Hành sẽ không để cho cô một mình về nhà, theo trình độ làm biếng của hai vợ chồng bọn họ, khẳng định sẽ ăn bên ngoài, nếu ăn bên ngoài, chắc chắn anh sẽ không để cô trả.

Cơ hội tốt như vậy, ai buông tha chính là vương bát đản.


“Sẽ không lâu, chỉ vài ngày thôi.

” Đồng Vũ Vụ không còn rụt rè, bắt đầu lôi kéo Phó Lễ Hành làm nũng, “Em chỉ muốn cảm thụ một chút cuộc sống đi làm thôi, nhất định là rất thú vị, hơn nữa em cũng muốn luyện tập một chút, không biết mình có bị xao nhãng không, chỉ mấy ngày thôi mà! Anh cho em thử đi, chỉ thử thôi mà.


Phó Lễ Hành nghiêm túc lại lắc đầu, “Không được.


Anh không thích công và tư không phân biệt, để Đồng Vũ Vụ làm thư ký của mình, muốn làm gì chứ? Cho dù chỉ là vài ngày, anh cũng không muốn.

Huống chi mấy thư ký khác cũng không phải để trang trí, loại chuyện phiên dịch nhỏ này rất nhanh là có thể giải quyết tốt.

Nếu loại chuyện này mà để cho vợ của mình phải ra mặt giải quyết, thì mấy người ở Phó thị đều có thể trực tiếp cuốn gói rời khỏi.

Đồng Vũ Vụ thầm nghĩ phải nắm lấy cơ hội này, không ngờ anh lại vô tình như vậy, mấy loại nhõng nhẽo, cứng rắn hay mềm mỏng cũng không dụ được anh gật đầu, cô phát hỏa ngồi lên người anh lấy tay cù cho anh ngứa, để có thể dễ dàng ép anh trong tối nay phải làm ra một quyết định sai lầm chính là nói “Được.


“Anh có đáp ứng không!”
“Có đáp ứng không!”
Giờ phút này Đồng Vũ Vụ giống như ác bá chơi đùa, cô cũng nhân cơ hội này mà quan báo tư thù, Phó Lễ Hành cũng là người bình thường, anh cũng sợ ngứa, nhưng anh sức lực lớn, bàn tay to bao lấy đem cô ôm vào ngực, hai người nháo một trận, dần dần bầu không khí bắt đầu thay đổi, tay Phó Lễ Hành đặt ở eo cô di chuyển, chậm rãi đi xuống, hô hấp của hai người quấn lấy nhau, hai tay Đồng Vũ Vụ cứ ôm cổ anh, không bao lâu, cả căn phòng là phong cảnh kiều diễm.

Gợn sóng trong ly nước ở trên tủ đầu giường cũng biểu thị tối nay nhất định không bình thường.


Sáng hôm sau, Đồng Vũ Vụ ngủ rất sâu, đồng hồ báo thức vang lên, cô không kiên nhẫn liền trực tiếp tắt đi, hôm nay cô cũng muốn bãi công một ngày, không muốn rời giường, người bị bức ép, đau khổ nhất chính là cô, bị bức ép đến tối khuya, bây giờ còn phải dậy làm bữa sáng cho cẩu đàn ông kia, cô thật là quá đáng thương!
Cô kéo chăn lên mặt, muốn giả chết, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

Phó Lễ Hành mặc quần ngủ vào, đứng ở bên giường, thấy cô không muốn thức dậy, âm thanh trầm thấp nói: “Không phải em muốn đến công ty làm sao? Anh không muốn nhận một thư ký mà ngày đầu tiên đã đến muộn đâu.


Đồng Vũ Vụ vốn muốn giả chết, vừa nghe lời này, liền bật người dậy, chăn mỏng trên người cô trượt xuống, lộ ra một mảng lớn trắng nõn, vẻ mặt cô kinh hỉ nhìn anh: “Anh đáp ứng rồi sao?”
Phó Lễ Hành không trực tiếp trả lời, mắt dừng trên dấu hôn ở xương quai xanh của cô, anh không dấu vết dời mắt đi, bỏ lại một câu rồi đi vào phòng tắm.

“Nhanh lên, anh dẫn em đi ăn sáng ở bên ngoài.


Đồng Vũ Vụ hoan hô một tiếng, thực sự quá tốt, không cần làm bữa sáng, tiếp đó một ngày ba bữa nói không chừng cũng không cần làm luôn!
Phó Lễ Hành quay người lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cuộc sống rập khuôn thật nhàm chán, thỉnh thoảng cũng có thể không phân biệt công và tư một lần.

.


Bình luận

Truyện đang đọc