NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT


Đồng Vũ Vụ cảm thấy cả người rã rời, mở mắt phủ sương, vô cùng không khách khí phân phó cho người đàn ông đang mặc đồ ngủ: “Thời điểm anh đi tắm, xả nước bồn tắm giúp em, đợi anh tắm xong thì ôm em vào phòng tắm, hôm nay nhất định em phải ngâm bồn một chút.


Phó Lễ Hành đang mặc đồ ngủ, nghiêng người nhìn cô một cái, trên giường hỗn loạn, cô không còn sức lực, tóc trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, trong lòng anh cảm thấy có lỗi, tất nhiên là sẽ đáp ứng yêu cầu, “Được, em đừng ngâm lâu quá, anh xuống làm bữa sáng.


Dì Tôn không ở đây, trên cơ bản bữa sáng đều tự bọn họ giải quyết.

Sau khi Phó Lễ Hành vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, nghĩ đến giấc mơ kia.

Thời gian gần đây anh hay nằm mơ không liền mạch, nhưng cẩn thận suy nghĩ vẫn có thể xâu chuỗi lại.

Trong mơ, anh và cô ly hôn, cô dọn ra khỏi biệt thự Tùng Cảnh, sau đó lại có một người đàn ông theo đuổi cô, bọn họ đã tiếp xúc hơn nữa còn nói chuyện rất vui vẻ.

Nếu hai giấc mơ trước quay đầu Phó Lễ Hành có thể quên, thì lần này khi tỉnh lại thời gian cũng trôi qua lâu, nhưng loại cảm giác buồn chán trong giấc mơ đó vẫn còn.

Là một người luôn theo chủ nghĩa duy vật, anh nhất định sẽ không để ý đến loại chuyện nằm mơ này.

Tắm xong, nước trong bồn nước lớn cũng đầy, anh đi đến bên giường, thấy cô đang nghịch điện thoại, liền nhíu mày: “Em không phải ngay cả rời giường cũng không còn sức hay sao?”
Đồng Vũ Vụ nhanh chóng buông điện thoại.

Phó Lễ Hành không thích cô nằm trên giường nghịch điện thoại, nói như vậy sẽ không tốt cho mắt.

Bây giờ bị anh bắt gặp, cô cũng không hoảng, còn vươn hai tay ra ôm: “Thật sự là không còn sức lực mà, không phải giả đâu, anh ôm em qua đó đi, để em được hưởng thụ một chút đãi ngộ của một vị quan nhỏ đi.


Phó Lễ Hành xoay người, ôm cô kiểu công chúa, cô cũng không nặng, chỉ cần không phải đi 2km giống lần trước thì chút khoảng cách như vậy cũng không tính là gì.


Sau khi Đồng Vũ Vụ nằm trong bồn tắm lớn, thích thú thở phào một hơi.

Thật dễ chịu!
Phó Lễ Hành nhìn mỹ nhân trong bồn tắm chốc lát rồi đi ra khỏi phòng tắm, đi đến phòng quần áo thay bộ đồ tây trang rồi xuống lầu đi vào phòng bếp.

Lâu lâu cao hứng anh cũng sẽ vào bếp nấu cơm, số lần cũng nhiều hơn so với cô.

Trình độ của hai người đều có hạn, bữa sáng tất nhiên cũng không phong phú giống như khi có dì Tôn được.

Chiên hai trái trứng, rồi nướng bánh mì, rửa sạch một ít hoa quả cô thích ăn, anh thì một ly cà phê kiểu Mỹ để nâng cao tinh thần, cô thì một ly sữa thơm.

Khi Đồng Vũ Vụ xuống lầu, cả người đều sảng khoái, khuôn mặt rạng rỡ, mặc dù lúc này cô không có trang điểm, khuôn mặt trắng nõn có phần hồng hào, cô đi đến, mang theo một mùi hương ngọt ngào, mọi thứ đều rất chân thật, Phó Lễ Hành cuối cùng cũng từ ám ảnh của giấc mơ mà tỉnh táo lại, khôi phục lại vẻ bình tĩnh tự nhiên vốn có.

“Anh có nghe nói không?” Đồng Vũ Vụ uống một ngụm sữa, nhìn về phía Phó Lễ Hành, “Cù gia kia và lão bà của hắn không phải là thanh mai trúc mã sao, còn có 2 người con trai, sao đột nhiên lại có tiểu tam bên ngoài, tiểu tam còn mang thai bức ly hôn nữa, em sẽ không bao giờ….

tin tưởng vào tình cảm thanh mai trúc mã nữa.


Trong giới hào môn, môn đăng hộ đối, hôn nhân của thanh mai trúc mã trên cơ bản là bền vững nhất.

Phó Lễ Hành đối với chuyện bát quái của người khác không có hứng thú, anh cũng chỉ “nga” một tiếng, giọng điệu tăng lên, tỏ ý anh có biết chuyện đó, cũng như cô mong muốn mà biểu đạt nghi hoặc về loại tình cảm đó, như vậy cô sẽ không cảm thấy anh không để ý đến cô.

Quả nhiên, giây tiếp theo Đồng Vũ Vụ kích động nói: “Ngay cả thanh mai trúc mã cũng không đáng tin cậy, vậy tình cảm gì mới đáng tin cậy đây? Dù sao chuyện người khác em không xen vào, nhưng anh không thể như vậy được.


Phó Lễ Hành ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái, “Anh biết rồi.



Lại nghĩ đến giấc mơ kia, anh muốn nói lại thôi.

Đồng Vũ Vụ thấy anh lộ ra biểu tình này trong lòng hoảng hốt, cô không quan tâm đến bữa sang, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, “Anh sao lại có vẻ mặt như vậy, có chuyện gì không dám nói sao? Chẳng lẽ anh cũng giống họ Cù kia?”
Cô hỏi liên tiếp ba câu, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

Phó Lễ Hành đột nhiên nở nụ cười, “Không có, anh thấy trên mặt em dính cái gì.


Đồng Vũ Vụ nghi ngờ lau lau mặt, “Lại dùng chiêu cũ nữa.


Phó Lễ Hành suy nghĩ, cô để ý anh như vậy, anh cũng thích cô như vậy, giấc mơ kia dù cho rất chân thật nhưng cũng chỉ là giấc mơ thôi.

Đồng Vũ Vụ cảm thấy chính mình rất có tiềm chất để làm cái bao.

Sau khi không nhận được phản hồi của em gái sinh viên, cô từ bỏ việc nhắn tin Wechat cho cô ta, cũng không muốn dùng thủ đoạn của mình để tìm em gái này.

Bị lừa rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể tức giận.

Khi Đồng Vũ Vụ chuẩn bị tìm người khác thay thế, điện thoại đột nhiên rung lên một cái, cô vừa nhìn máy tính vừa cầm điện thoại lên, tùy tiện nhìn vào màn hình một cái, lập tức ngây người.

Trên màn hình hiện lên chuyển khoản Wechat.

Cô mở ra nhìn thấy em gái sinh viên kia chuyển đến một ngàn tệ.

Tâm trạng rất vi diệu, cô bấm vào xác nhận chuyển khoản, nhiệm vụ này xem như là hoàn thành, nhưng mà có chút vướng mắc, lại khảo nghiệm tố chất con người.


Em gái sinh viên: [Thật xin lỗi chị gái, mấy ngày nay trong nhà em xảy ra chút chuyện, không có thời gian nhìn điện thoại, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi!]
Đồng Vũ Vụ theo bản năng nhấn vào vòng bạn bè của em gái sinh viên, bài đăng gần nhất được định vị ở bệnh viện Yến Kinh.

[Cuộc sống thất khổ sở, hy vọng có thể dùng 20, 30 năm của tôi để đổi lấy cuộc sống bình an khỏe mạnh cho mẹ tôi.

]
Cô giật mình, ma xui quỷ khiến như thế nào lại gọi điện thoại em gái này.

Ngay khi có ý thức hành động này không ổn, chuẩn bị cúp điện thoại, thì đầu bên kia kết nối, xung quanh ồn ào, âm thanh truyền đến có chút ngây thơ non nớt: “Chị, thật sự xin lỗi chị, mấy ngày nay em không có nhìn điện thoại, em không phải là người lừa đảo, thật sự xin lỗi xin lỗi chị!”
Đồng Vũ Vụ chần chừ rồi hỏi: “Mẹ em làm sao vậy?”
Em gái sinh viên sửng sốt.

Kỳ thật không thể nói chuyện gia đình cho người xa lạ, nhưng giờ phút này, đủ loại cảm xúc tích tụ mấy ngày nay vì một câu này mà sụp đổ, giọng nói của cô ta có chút nghẹn ngào: “Mẹ em….

.

Đột nhiên kiểm tra phát hiện ung thư vú, không biết có phải giai đoạn cuối không nữa….

.


Con người chính là như vậy, có rất nhiều chuyện không thể nói cùng người thân, nhưng đối với người lạ lại có thể thổ lộ tất cả mọi chuyện.

Em gái sinh viên còn rất nhỏ, chưa tốt nghiệp đại học, để cô chấp nhận chuyện có thể mất đi chí thân là chuyện rất thống khổ rất tàn nhẫn, nói xong, có thể là nhịn không được, cô ta đối mặt với người xa lạ, nắm chặt điện thoại ở ngực, ngồi xổm xuống trong hành lang bệnh viện gào khóc.

Đồng Vũ Vụ yên lặng lắng nghe, nhíu mày suy nghĩ, nhớ đến năm nhận được tin tức cha mẹ cô đột ngột qua đời, rõ ràng mới mấy ngày trước cô còn cùng cha mẹ đi xem phim, người thân qua đời tựa như chỉ là chuyện trong nháy mắt, cô cũng khóc rống lên giống cô gái này.

Cũng đã qua mười năm, thời gian giống như liều thuốc, khi nhớ lại cũng không khó chịu như vậy, tương lai cô cũng sẽ có gia đình của mình, còn có đứa nhỏ của mình….

.

Buổi tối khi Phó Lễ Hành trở về, Đồng Vũ Vụ cũng không giấu, dựa vào người anh, ngắm nhìn ngón tay thon dài của anh, thấp giọng nói: “Thật ra em không có bị lừa, người kia đã chuyển tiền cho em rồi.



Phó Lễ Hành kinh ngạc, không phải đầu tư bị lừa sao?
Anh nghĩ nghĩ: “Đây là chuyện tốt, nhưng sao em vẫn không vui?”
Đồng Vũ Vụ cũng không phải không vui, chỉ là cô cảm giác kỳ lạ, lúc này lại tình nguyện bị lừa tiền.

Cô đem toàn bộ sự việc kể ra, thấy người nằm bên cạnh không hé răng, liền đứng dậy nhìn anh một cái, anh nhíu mày, biểu tình rất quái dị.

“Sao anh không nói gì hết?”
Biểu tình lúc này của Phó Lễ Hành rất khó dùng từ hay thành ngữ để hình dung.

Tóm lại, một lời khó nói hết.

Hôm qua cô nói cô bị người ta lừa tiền, anh tưởng bị người ta lừa gạt đầu tư thất bại, ít thì mấy trăm vạn nhiều thì mấy ngàn vạn trở lên, kết quả giờ cô nói một ngàn tệ, cho nên ngày hôm qua cô không vui, tức giận hận không thể khóc ra nước mắt chỉ vì một ngàn tệ sao?
Thật không may, Phó Lễ Hành cũng đã hiểu được cảm tình của mình bị lừa gạt là sao.

Làm anh ngày hôm qua còn lo lắng cho cô.

Anh gương mắt nhìn cô, im lặng trong chốc lát, cuối cùng mở miệng hỏi: “Vì sao em lại muốn làm loại phiên dịch này?”
Anh tin, cô tuyệt đối không phải vì tiền, nhìn lý lịch của cô, nếu thật sự muốn kiếm tiền, cũng sẽ không lên mạng tìm loại việc này, vậy nguyên nhân là gì?
Hiện tại cái gì Đồng Vũ Vụ cũng có thể nói với Phó Lễ Hành, chỉ có chuyện hệ thống là không thể nói với anh, cô cảm thấy nếu cô nói ra, với tính cách của anh cũng sẽ không tin.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt chuyển động, một giây sau liền cười cười, “Không phải sắp đến sinh nhật của anh sao, em cảm thấy cái gì anh cũng không thiếu, người khác nhất định sẽ tặng nhà tặng xe, còn tặng đồ cổ, em đây có thể tặng gì được, mỗi năm em tặng quà cho anh mặc dù là tỉ mỉ chuẩn bị, nhưng quay qua quay lại cũng chỉ có vài thứ, thật sự không có tâm ý gì hết, hơn nữa, mua quà cho anh cũng dùng thẻ của anh….

.

Đây là tiền ra túi trái lại về túi phải nha, không có ý nghĩa gì hết.

Em muốn tự kiếm tiền, dù chỉ một ngàn đồng, ít nhất quà em tặng anh cũng là tự em kiếm được, ý nghĩa không giống nhau.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc