NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, Đồng Vũ Vụ nói chuyện nhẹ nhàng mềm mỏng với hệ thống, chỉ mong đừng giống như lần trước đột ngột thông báo nhiệm vụ như vậy.

Cô chỉ hi vọng sinh nhật 25 tuổi có thể trải qua một cách vui vẻ mà thôi, còn nhiệm vụ thì tốt nhất nên để qua sinh nhật hãy thông báo.
Hệ thống cũng xem như là còn nhân tính, hơn nữa nó cũng cảm thấy người dùng rất hợp tác nên cũng châm trước cho cô.
Ngày mốt chính là sinh nhật 25 tuổi của cô.
Kế hoạch hôm nay của cô là đến Phát Sắc chăm sóc tóc, để ngày mốt tạo kiểu cho tóc sẽ đẹp hơn.
Vì để mặc lễ phục đẹp hơn trong tiệc sinh nhật, mà bắt đầu từ ngày hôm qua cô đã không dám ăn nhiều, buổi chiều chỉ uống chút nước, ăn một chút rau, điều này dẫn đến khi Phó Lễ Hành lái xe về đón cô còn mang về cho cô một phần hải sản, bụng của cô thiếu chút nữa không nhịn được mà phát ra tiếng.
“Em ăn no rồi, em không ăn nữa đâu.” Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ kiên quyết từ chối phần hải sản, nhưng cơ thể lại rất thành thật, mắt không khống chế được mà cứ nhìn về hướng đó.
Phó Lễ Hành thật thông minh, ngửi ngửi rồi quan sát một chút, liền nhạy cảm phát hiện trong nhà không có mùi nấu bếp, anh còn nhớ trước đây vì để tham gia bữa tiệc của Vạn gia mà cô phải dùng đủ cách để giảm cân, anh nghi ngờ, có phải vì tiệc sinh nhật ngày mốt của cô mà buổi chiều cô vẫn chưa ăn cái gì chỉ ăn không khí không.
Có câu nói, đạo cao một thước ma cao một trượng, Phó Lễ Hành muốn đối phó với cô cũng có cách của mình, vẻ mắt lạnh nhạt nói: “Em ăn đi rồi anh bồi em đi chăm sóc tóc.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Mặc dù đã sớm nhìn thấy rõ bộ mặt tư bản của anh, nhưng khi nghe câu nói này, cô vẫn không biết nói gì: “Không cần phải mặc cả nha, em chỉ muốn lấy tiền lương của em thôi mà.

Chẳng lẽ còn kèm theo điều kiện nữa sao?”
“Em ăn đi, anh liền đi cùng em.” Anh lặp lại câu nói này.
Đồng Vũ Vụ không phải là không thể khống chế được sức hấp dẫn của hải sản, nhưng quan trọng là vẫn phải có liếc mắt đưa tình, cô giả vờ bất mãn nói: “Những thư ký khác nhận tiền lương cũng có điều kiện sao? Hay chỉ là nhằm vào em thôi?”
“Những thư ký khác sẽ không đi làm muộn.” Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn cô một cái, “Em đi làm ba ngày, mỗi ngày đều đi muộn, muộn từ 20 phút đến 1 giờ, cho nên anh thấy khi em đòi tiền lương anh ra một chút điều kiện cũng không có quá đáng.”

Đồng Vũ Vụ trợn mắt há mồm: “Không phải là vì anh dẫn em đi ăn sáng cho nên mới đến muộn hay sao?”
“Chứ không phải là từ lúc em thức dậy tới lúc em ra khỏi cửa tốn mất một giờ nên mới bị muộn sao?”
Tất nhiên trên phương diện tranh luận, Đồng Vũ Vụ không phải là đối thủ của Phó Lễ Hành, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, ngoài mặt thì rầu rĩ không vui nhưng trong lòng lại vui mừng ăn hải sản.
Phó Lễ Hành mua rất nhiều hải sản, Đồng Vũ Vụ ăn không hết, cũng may anh không phải là người khó tính cũng không bắt cô phải ăn hết.
Phó Lễ Hành lái xe đến Phát Sắc, Đồng Vũ Vụ đã hẹn trước với Vương Tony, hôm nay cô rất hưng phấn nên nói cũng nhiều hơn.
Phó Lễ Hành nghe cô kể một số chuyện vụn vặt, trong đầu lại nhớ tới những lời mà Chu Trì nói, cô sẽ để ý đến chuyện trước đây của anh sao?
“Tống Tương thật ấu trĩ.” Đồng Vũ Vụ không chút giấu giếm đem chuyện cây bút máy nói ra, bạn bè chính là lợi ích mà Tống Tương cũng không phải là bạn của cô, “Cô ta còn cố ý gọi điện thoại khoe với em nữa.

Thật tức chết em mà.”
Phó Lễ Hành cười khanh khách, “Anh cảm thấy Từ Duyên Thanh là thật sự quên, không ai lại đi nhớ kỹ những chuyện như vậy đâu.”
Đồng Vũ Vụ không ngờ Phó Lễ Hành lại đáp lại chủ đề này, anh thật sự không nói nhiều, lúc hai người nói chuyện phiếm, phần lớn đều là cô nói, anh nghe, đối với chuyện của người khác, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng phát biểu hay đánh giá.
“Thật không?” Đồng Vũ Vụ ôn nhu cười nói, “Vậy còn anh thì sao, có giữ bút máy mà bạn gái cũ tặng không?”
Giống như sợ anh hiểu lầm, cô bổ sung thêm: “Anh yên tâm, em không phải là loại người hẹp hòi, mỗi người đều có quá khứ, em sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tức giận đâu.”
Phó Lễ Hành cầm tay lái, tình hình giao thông hiện tại rất tốt, vẻ mặt của anh cũng thoải mái, “Mấy loại chuyện này không có gì đáng để tức giận hết.”
Đồng Vũ Vụ: “........”
Sự thật chứng minh, thảo luận với nam thẳng về đề tài này chính là tự ngược đãi bản thân thôi.
Đồng Vũ Vụ không tiếp tục nói gì về đề tài này nữa, hai người nhanh chóng nói qua chuyện khác.

Cửa hàng chính của Phát Sắc chỉ nhận khách quen, nên người cũng không nhiều, vừa đến cửa, bảo an bên ngoài và học viên liền nhận ra Đồng Vũ Vụ, khách khí giúp bọn họ mở cửa.
Bình thường Đồng Vũ Vụ hay làm ở lầu hai, cô còn có ghế riêng của mình, Vương Tony đã sớm đợi cô.
Cô là người đi đến đâu cũng đều khiến người khác chú ý, vừa đi vào Phát Sắc liền hấp dẫn không ít người nhìn, hơn nữa cô còn dẫn theo Phó Lễ Hành.
Có nhiều tiểu thư và thái thái hào môn chưa gặp qua Phó Lễ Hành, nhưng các cô biết Đồng Vũ Vụ, người có thể khiến cho Đồng Vũ Vụ quang minh chính đại dẫn đến đây….ngoại trừ lão công của cô thì không còn người nào khác?
Trong một lúc mọi người đều ngây người nhìn nhau, cuối cùng đều đồng loạt nhìn về phía cặp đôi xuất chúng đang đi lên lầu kia.
[Trời ơi, lão công của Đồng Vũ Vụ lại đẹp trai như vậy! Không có khoa học mà!]
[Không phải nói lão công của cô ta là người thấy đầu không thấy đuôi hay sao, không phải nói lão công của cô ta bận rộn với công việc lắm hay sao!]
[Lão công của cô ta lại bồi cô ta đi làm tóc nha!]
Đồng Vũ Vụ không nghĩ đến lúc đi lên lầu lại đụng phải Đoàn Nhã Điềm,
Trong quá khứ nếu cô gặp phải người này, cô cũng chỉ xem như là người qua đường mà thôi, nhưng bây giờ cô lại đi cùng với Phó Lễ Hành, trong mắt cô lại xuất hiện một chút ý tứ.
Lúc trước khi Đoàn Nhã Điềm cọ nhiệt tuyệt đối không nghĩ đến có ngày sẽ gặp phải chính chủ cùng lão bà của anh ta đâu.
A!
Mặc dù trước đây Đoàn Nhã Điềm không biết Phó Lễ Hành, nhưng vì có ý đồ cọ nhiệt vài lần, nên tất nhiên cũng biết tìm hiểu đối phương, đột nhiên gặp được anh ta nên cũng có chút thất thần, trước đây cô ta cũng nhờ người trong nhà sắp xếp để cô ta có thể tham gia một yến tiệc, lúc ấy cô ta còn vô cùng tin tưởng chỉ cần theo trưởng bối trong nhà là có thể đến kính rượu anh ta, nhưng không ngờ căn bản là không thể tới gần được…
Cô ta còn cho người chỉnh sửa hình ảnh, với ý đồ dùng tấm hình này mà tạo ra thân phận bạch phú mỹ, ai biết được bức ảnh cũng không phát ra được công dụng.
Thời gian trước, ekip của cô ta lên diễn đàn nặc danh tạo tin đồn, dùng tên viết tắt, vốn nghĩ có thể tạo nên một đợt chú ý, nào biết được vừa post lên chưa đến vài ngày đã bị hack, hiện tại còn bị lãnh đạo công ty phong sát cô ta mới hiểu được người ta không muốn để cho cô ta cọ nhiệt.
Sau khi nhìn thấy dáng người và tướng mạo của người phụ nữ kia, cô ta liền từ bỏ ý định trong đầu, vẫn là không nên tự rước nhục vào mình.
Nhưng mà trưởng bối trong nhà còn nói Phó Lễ Hành giữ mình rất trong sạch….Trên đời này còn người đàn ông như vậy sao.

Đồng Vũ Vụ rất hiểu tâm lý của phụ nữ, cô đoán Đoàn Nhã Điềm không biết cô là vợ của Phó Lễ Hành nên mới vẫn thản nhiên như vậy, nghĩ đến đây, khi đi ngang qua Đoàn Nhã Điềm, đột nhiên cô nói với Phó Lễ Hành: “Lão công à, lúc trước anh mua nhẫn đính hôn cho em mà em không biết đã để quên ở đâu rồi.”
Đoàn Nhã Điềm đang bước xuống lầu bị khựng lại, vẻ mặt cô ta ngạc nhiên.
………..
……………….
Thì ra người phụ nữ xinh đẹp kia là lão bà của Phó Lễ Hành?
Đoàn Nhã Điềm ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người đang lên lầu.
Đột nhiên cô cảm thấy không ổn, rất muốn vì chính mình mà mặc niệm, cũng may là vẫn còn kịp, cô chưa thật sự nổi, nếu không khi cọ nhiệt với Phó Lễ Hành bị người ta đào bới ra chuyện Phó Lễ Hành đã kết hôn còn chưa tính, nếu bị người ta tung ra hình chụp của vợ Phó Lễ Hành khác biệt với cô, đó không phải là tự kết án mình sao? Nhất định sẽ bị người trên diễn đàn nghi ngờ nhân cách làm người.
“Aida nhẫn đính hôn có ý nghĩa rất đặc biệt nha.” Tâm trạng Đồng Vũ Vụ rất tốt, khóe miệng giơ cao.
Phó Lễ Hành nghi ngờ nhìn cô một cái, rõ ràng là mất nhẫn đính hôn thì nên buồn rầu, mà sao cô lại cười vui vẻ như vậy chứ?
“Vừa rồi anh có nhìn thấy người vừa đi ngang qua chúng ta không?” Đồng Vũ Vụ lại hỏi.
Phó Lễ Hành: “…..Không để ý.”
Đây thật sự là câu trả lời tiêu chuẩn.
Đồng Vũ Vụ cười càng rạng rõ hơn, “Đó là một minh tinh.”
“À.”Phó Lễ Hành đối với chuyện này cũng không có hứng thú.
Thấy Phó Lễ Hành cũng không quen Đoạn Nhã Điềm, bụng dạ tiểu nhân của Đồng Vũ Vụ điên cuồng cười, cười đến mức không còn ai sống sót.
Đôi khi người đàn ông này thật quá đáng yêu mà!
Bởi vì biển hiện của anh làm cho Đồng Vũ Vụ vừa lòng, cho nên cô cũng quên luôn chủ đề nói chuyện về “người yêu cũ” lúc trên xe khiến cô lo lắng, hiện tại thì cô đã cao hứng trở lại rồi.
Vương Tony đã sớm ngồi ở ghế riêng chờ cô, sau khi Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành xuống xe, anh ta đã nhận được thông báo từ học viên, cho nên khi nhìn thấy Phó Lễ Hành anh cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn rất lễ độ đón tiếp: “Phó tổng hảo.”
Phó Lễ Hành gật đầu với anh ta một cái, xem như là chào lại.
Phó Lễ Hành: “?”

Xem ra anh cần thiết phải giải thích cho cô một chút về định nghĩa dài ngắn của thời gian rồi.
Trợ lý của Vương Tony rất có mắt nhìn, thấy vậy liền tiến lên hỏi: “Phó tổng, ngài muốn uống gì không?”
Không đợi Phó Lễ Hành trả lời, Đồng Vũ Vụ thay anh trả lời, “Anh thử cà phê ở nơi này đi, không tệ đâu.

Lấy cho tiên sinh nhà tôi một tách cà phê kiểu Mỹ, cảm ơn.

Còn tôi vẫn như cũ, hồng trà là được rồi.”
Phó Lễ Hành đang bị cách xưng hô “Tiên sinh nhà tôi” này làm cho ngạc nhiên, thì Đồng Vũ Vụ lại kêu anh, “Wifi ở đây chậm quá, anh cho em kết nối với mạng chia sẻ của anh, xài ké lưu lượng của anh nha.”
Đương nhiên là Đồng Vũ Vụ không thiếu lưu lượng, nhưng mà cô muốn khoe một chút.
Giống như một đứa bé mặc một chiếc váy mới, muốn nhanh chóng đi ra ngoài xoay một vòng cho bạn bè coi như vậy mới thỏa mãn.
Đương nhiên Phó Lễ Hành không biết mạng chia sẻ là gì.
Đồng Vũ Vụ vươn tay ra, “Mở khóa điện thoại của anh cho em mượn một chút.”
Phó Lễ Hành chần chừ một chút nhưng vẫn mở khóa điện thoại rồi đưa cho cô.
Điện thoại đối với người hiện đại rất quan trọng, bên trong có rất nhiều thứ, một khi bị mất rất phiền phức, Phó Lễ Hành không có thói quen đưa điện thoại cho người khác, trước đây cũng không có chuyện như vậy, nhưng mà cô rất ít khi mở miệng yêu cầu anh cái gì, anh cũng không thể ở trước mặt người ngoài khiến cô bị mất mặt được.
Tất nhiên Đồng Vũ Vụ cũng không thừa dịp này mà đi kiểm tra điện thoại trước mặt anh.
Mặc dù cô rất quan tâm đến chuyện của anh thậm chí là những bí mật mà cô không biết nữa, nhưng cô cũng không bất lịch sự mà đi xem khi chưa có sự cho phép của anh.
Cô mở mạng chia sẻ ra, nhập mật mã vào, sau khi cài đặt thành công, cô lại tiếp tục chia sẻ lưu lượng, sau khi xong hết thì trả điện thoại cho anh.
Khi Phó Lễ Hành nhận lại điện thoại, màn hình vẫn chưa bị khóa lại, bên trên đang hiện ra trang cài đặt chia sẻ.
Anh nhìn qua, thấy mật mã mà cô cài đặt..


Bình luận

Truyện đang đọc