NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT


Vốn dĩ hôm nay Phó Lễ Hành cũng không trở về sớm như vậy, trước đây mỗi lần anh tham gia tiệc xã giao, nếu nhanh lắm thì cũng phải tám, chín giờ mới có thể về nhà.

Nhưng mà trong bữa tiệc hôm nay, có những người cùng trang lứa, có phong thái tốt, được mệnh danh là những bông hoa cao lãnh ở Yến Kinh, mấy người đàn ông sau khi cơm nước xong thì có thể làm gì, cũng chỉ có thể đi uống trà, ngâm châm, ca hát, nhưng với thân phận và địa vị của bọn họ thì không phù hợp nên chỉ có thể về nhà thôi.

Khi Phó Lễ Hành về đến nhà, phát hiện đèn dưới lầu đang mở, nhưng lại không thấy Đồng Vũ Vụ đâu, nghĩ chắc cô đang ở trên lầu, nhưng khi vào phòng ngủ cũng không thấy cô đâu.

Có thể cô vẫn chưa về nhà, buổi sáng ra ngoài quên tắt đèn.

Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cô, điện thoại còn chưa kết nối, anh lại tắt, có lẽ cô cùng bạn bè đang chơi vui vẻ, anh mà gọi điện thoại cho cô khó tránh khỏi ý muốn cô về nhà, vẫn nên để cô chơi vui vẻ một chút vậy.

Phó Lễ Hành giống như thường ngày đi vào phòng thay đồ, chuẩn bị lấy quần áo ngủ đi tắm.

Đèn trong phòng thay đồ cũng mở khiến cho anh có chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ sáng nay cô cũng vào đây sao?
Đồng Vũ Vụ nhanh trí trốn trong tủ đồ áo khoác mùa đông, trên cơ bản áo khoác mùa đông của Phó Lễ Hành có độ dài trung bình, không gian trong tủ quần áo cũng không lớn lắm, còn treo những bộ áo khoác dày và dài, cô có cảm giác không khí bị loãng, khó thở, chân cũng không duỗi thẳng được, vô cùng khó chịu, cô cũng không biết anh đã đi chưa, theo bản năng muốn cử động một chút, chiếc túi trong tay không cẩn thận va vào tủ quần áo, phát ra âm thanh không lớn không nhỏ.

Trong chốc lát, tim cô muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nín thở, mồ hôi đổ ra khắp người.

Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, từ Phật tổ đến Chúa Jesus, đều cầu đều khấn một lần, cầu cho Phó Lễ Hành đã đi ra khỏi phòng thay đồ.

Cô không có tín ngưỡng gì hết, chuyện nước tới chân mới nhảy như vậy cũng vô dụng, cô cảm giác được có người đang chuẩn bị mở cửa tủ quần áo ra, mà “có người” này chỉ có thể là Phó Lễ Hành.

Trong nháy mắt cô không muốn nghĩ gì nữa, nhanh chóng lấy tay giữ chặt cửa tủ quần áo, muốn ngăn không cho anh mở của ra.

Quả nhiên vào thời điểm này, người ta hoặc là bộc lộ khả năng vô hạn hoặc là IQ rơi xuống đáy vực, tất nhiên Đồng Vũ Vụ là người phía sau.

Phó Lễ Hành nghe thấy trong tủ có tiếng động, cảm giác có chút không thích hợp, muốn xem thử là có chuyện gì, hệ thống bảo an của phòng này là tiên tiến nhất, không có khả năng là có trộm được, trong đầu hiện lên nhiều ý nghĩ, khi anh mở tủ ra phát hiện có lực ngăn cản, nghĩ đến từ lúc vào nhà tới bây giờ có rất nhiều chuyện lạ, anh trầm giọng thăm dò gọi một tiếng, “Vũ Vụ?”

Trốn trong tủ đồ Đồng Vũ Vụ thống khổ nhắm mắt lại.

Lúc này, nếu cô không trả lời, với tính cách của anh, nhất định sẽ mở của tủ ra, thể lực của đàn ông và phụ nữ khác nhau, Phó Lễ Hành có thể lực như thế nào, cô chắc chắn là người hiểu rõ nhất? Cho dù cô có dùng hết sức lực cũng không thắng được anh.

Hôm nay cô bị điên cái gì mà vào phòng thay đồ của anh rồi còn mặc áo sơ mi trắng nữa chứ?
Cô thật sự nghi ngờ vừa rồi cô bị người khác mặc vào người.

“Ác.

” Chuyện tới nước này rồi, Đồng Vũ Vụ chỉ có thể rầu rĩ lên tiếng thôi, từ bỏ chống cự, để anh mở cửa tủ ra.

Phó Lễ Hành nghe thấy âm thanh của cô, sau đó cũng thuận lợi mở của tủ quần áo ra, xuất hiện trong tầm mắt của anh là Đồng Vũ Vụ đang ngồi ôm chân trong tủ quần áo, vẻ mặt đáng thương lại ủy khuất.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt ướt át, gương mặt trắng nõn giờ trở nên đỏ, không biết là bởi vì xấu hổ hay là do nóng, mái tóc dài cũng hơi lộn xộn.

Phó Lễ Hành kinh ngạc: “Em ở trong tủ quần áo làm gì?”
Đồng Vũ Vụ hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, “….

.

Em nói em muốn chơi trốn tìm với anh thì anh có tin không?”
Phó Lễ Hành: “……”
Nếu là trong quá khứ, nếu không phải dưới tình huống này, Đồng Vũ Vụ nhất định sẽ làm nũng nói chân mình bị tê, lúc này cô hoàn toàn không có ý nghĩ đó ở trong đầu, không sợ chân thật sự bị tê, cô cũng không mở miệng nói đỡ mình ra khỏi tủ quần áo, dưới ánh mắt của anh từ từ chui ra khỏi tủ quần áo.

Lúc này Phó Lễ Hành mới phát hiện quần áo trên người cô có chút kỳ quái, lại nhìn thấy logo trước túi áo sơ mi, lập tức tỉnh ngộ: đây không phải là áo sơ mi của anh sao?
Cô mặc áo sơ mi của anh sao?
Không cẩn thận nhìn lại lần nữa, ánh mắt Phó Lễ Hành càng trở nên thâm trầm, lúc này chân cô muốn dẫm nát cái thảm, so với anh thì cô thấp hơn rất nhiều, khung xương người cô lại nhỏ, lúc này mặc áo sơ mi của anh giống như một đứa trẻ mặc trộm quần áo của cha vậy, vạt áo sơ mi có chút nhích lên, đôi chân trắng nõn lại tinh tế, mà nút áo không biết làm sao lại mở ra mấy cái, lộ ra xương quai xanh và một mảng lớn cảnh xuân phía trước, đáng tiếc là Đồng Vũ Vụ đang chìm đắm trong thế giới của mình nên không hề phát hiện ra.

Cô cúi đầu, hai ta nắm lấy nhau, giống như đang cúi đầu nhận sai.


“Sao lại mặc áo sơ mi của anh?”
Thẳng nam sở dĩ gọi là thẳng nam là vì bọn họ không có mắt nhìn, không nhìn thấy người khác đang xấu hổ, thậm chí còn cho một đả kích thật mạnh nữa, hỏi ra vấn đề khiến người khác càng xấu hổ hơn, mà thái độ của bọn họ vẫn thản nhiên được.

Phó Lễ Hành thật tình cũng không nghĩ ra được, vì sao cô lại mặc áo sơ mi của anh chứ?
Đồng Vũ Vụ sợ anh sẽ mở miệng nói ra mấy câu như “Anh mắc bệnh sạch sẽ em có biết không” “Em vì sao lại mặc quần áo của anh” “Em muốn làm cái gì”, cô cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ cần có thể làm cho Phó Lễ Hành im miệng, cái gì cô cũng đồng ý làm hết, không nghĩ nhiều nữa, cô liền tiến lên, kiễng mũi chân lên, lấy tay che miệng anh, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, “Anh đừng nói nữa, em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh cứ coi như chưa nhìn thấy gì đi nha!”
Vì sao mà trong phim truyền hình quay cảnh mặc áo sơ mi trắng lại hay như vậy chứ! Quả nhiên là gạt người mà, trên thật tế xấu hổ muốn chết!
Ngày thường có thể đem đen nói thành trắng, Đồng Vũ Vụ chuyên đi trả đũa nhưng mà lúc này một chữ cũng không nói được.

Phó Lễ Hành cũng không nghĩ đến Đồng Vũ Vụ lại có phản ứng lớn như vậy, anh sửng sốt một chút, tay cô đặt trên môi của anh, ấm áp, mang theo một mùi hương thơm ngát chỉ thuộc về cô.

Anh thuận thế choàng lấy thắt lưng của cô ôm vào ngực.

Cô theo bản năng buông tay ra, khi còn đang trợn mắt nhìn thì Phó Lễ Hành cúi xuống hôn lên khóe môi của cô, anh cao hơn so với cô, ngày thường cô mang giày cao gót,
Cũng đã thấp hơn, nhưng không lớn như vậy, lúc này cô đi chân không, chiều cao cũng chỉ tới 1m65, còn anh ước chừng cũng 1m85.

Bị anh hôn môi như vậy, cô nhắm mắt lại.

Chênh lệch 20 cm như vậy hôn môi cũng không thoải mái, Phó Lễ Hành ôm cô lên đặt cô ngồi lên tủ cà vạt và đồng hồ ở giữa phòng…
…….

…………
Khi Đồng Vũ Vụ còn đang mơ màng, nhìn thấy áo sơ mi chỉnh tề lộ ra khỏi ngăn tủ, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: cô sẽ không bao giờ… mặc áo sơ mi trắng nữa!!
Tình cảm của Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đang ổn định và tốt dần lên, hai người đang bắt đầu tận hưởng cuộc hôn nhân này, Tần Dịch cũng không còn nhảy ra để tạo cảm giác tồn tại nữa, về màn pháo hoa kia, Đồng Vũ Vụ lựa chọn quên đi, Phó Lễ Hành cũng không muốn nghĩ đến nữa, coi như là bình an vô sự đi.

Đúng như Phó Lễ Hành đoán, chỉ cần tiết lộ một chút với Tần Hoài là Phó thị đang cố ý muốn cướp hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc, Tần Hòa nhất định sẽ dùng 120 phần trăm tinh thần để đi ứng phó.


Tần Hoài là cáo già, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã điều tra ra được nguyên nhân dẫn đến thái độ khác thường của Phó Lễ Hành, hai năm gần đây ông đã lui về phía sau, dù sao thì thân thể cũng ngày một suy yếu, một năm thì có hơn một nửa là nằm trong bệnh viện rồi, hôm nay ông chủ động dẫn Tần Dịch đi tham gia bữa tiệc của một trưởng bối, mặc dù thời gian trước mới cãi nhau, nhưng mà Tần Dịch vẫn phải vác mặt tới.

Anh không thích mấy trưởng bối, nhất là mấy người kia còn dẫn theo mấy cô gái còn nhỏ tuổi hơn anh, vì vậy anh cũng không để ý tới họ.

“Nghe nói hội sở nổi danh nhất ở Yến Kinh là Lan A Phường, đợi cơm nước xong rồi đi qua đó xem thử, xem phía nam chúng tôi tốt hay là ở Yến Kinh tốt.

” Trong đó có một thương nhân hơn 30 tuổi mở miệng nói.

Mấy người khác ở Yến Kinh gật đầu hưởng ứng.

Cơm nước xong đương nhiên là tìm chỗ để giải trí, bằng không sao có thể tạo lập mối quan hệ được chứ, làm sao nói chuyện hợp tác được?
Vẻ mặt Tần Dịch lạnh lùng, cũng may thân thể Tần Hoài không tốt trong vòng này không ai là không biết, tất nhiên Tần Hoài lấy lý do thân thể không khỏe, Tần Dịch cũng nhanh chóng nói đưa cha về nhà nghỉ ngơi, cũng không ai cố ý gây khó dễ, ngược lại còn tỏ ra quan tâm.

Hai cha con ngồi xe trở về nhà, Tần Hoài ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần.

Tần Dịch cũng trầm mặt, nghĩ đến chuyện sau này mình cũng phải cùng nhiều người….

tỏ ra đạo mạo như thế giao tiếp, anh cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

“Thượng tổng kia, con cảm thấy hắn ta như thế nào?” Tần Hoài đột nhiên mở miệng.

Tần Dịch nhớ lại một chút, trong mấy thương nhân đến từ phía nam kia, có một người họ Thượng, không mang theo bạn gái trẻ tuổi cũng không tỏ rõ là muốn đi Lan A Phường, “Không sao.


“Năm nay anh ta cũng 45 tuổi rồi, qua năm là 46 tuổi.


Tần Dịch không có thói quen cùng cha mình nói chuyện riêng, liền khô khan nói: “Nga, bảo dưỡng không tồi.


Đúng vậy, nhìn không giống với người 45, 46 tuổi, khí chất nho nhã, ôn hòa, nhìn chỉ giống như nhân sĩ mới hơn 30 tuổi.

“Con không biết hắn ta sao?”

Tần Dịch vẻ mặt không hiểu, “Vì sao tôi phải biết anh ta?”
“Xem ra con đối với Vũ Vụ cũng không thật sự quan tâm.

” Tần Hoài nói một câu như vậy, khi ông thấy Tần Dịch chuẩn bị phát tác thì nói thêm, “Khoảng ba năm trước, nghe nói ở trong một yến tiệc hắn ta gặp được Vũ Vụ, lúc ấy còn có lòng theo đuổi con bé, thậm chí còn tìm vợ chồng Đồng thị, Thượng gia ở phía nam thế lực rất lớn, hắn ta lại là người tiếp quản công ty của gia tộc, bất luận tuổi tác đến bối cảnh gia đình, cũng là một một sự lựa chọn không tồi.


Tần Dịch sửng sốt.

Ba năm trước đây anh ở nước ngoài….

.

có mấy lần gặp Tưởng Khải và Cao Thịnh họ đều ấp úng, nhưng cũng không nói gì, chẳng lẽ lúc đó bọn họ là muốn nói chuyện này sao?
“Khi đó Đồng gia bị người ta nhắm đến, mấy hạng mục đều bị lỗ, tài chính cũng xuất hiện vấn đề, Thượng Duệ cùng Đồng gia bên kia nói chuyện, hắn ta muốn kết hôn với Vũ Vụ, cũng sẽ giúp Đồng gia vượt qua cửa ải khó khăn này.

” Ngữ khí của Tần Hoài bình tĩnh, “Vợ chồng Đồng thị cũng động tâm, nhưng cũng không dám quyết định thay hôn sự của Vũ Vụ, Vũ Vụ cũng không muốn, có cô gái trẻ nào mà lại nguyện ý kết hôn với một người xấp xỉ tuổi cha mình chứ, cha nghĩ lúc ấy Vũ Vụ cũng rất khó khăn, con bé là người có phúc khí, không bao lâu thì con bé tham gia buổi tiệc thường niên của Phó thị với tư cách là vị hôn thê.


Tần Dịch kinh ngạc, nghe vậy thì liền chóng mặt ù tai, anh….

.

anh căn bản là không biết chuyện này! Vào lúc đó cô có tâm trạng như thế nào chứ?
“Người vợ đầu tiên của Thượng Duệ là tự sát, nhưng nói với bên ngoài là bị bệnh, trước đó không lâu thì người vợ thứ hai của hắn cũng mất như vậy, nói với bên ngoài là chuyện ngoài ý muốn, trên thực tế đều biết đó là tự sát.


Câu này giống như sét đánh ngang tai, Tần Dịch ngây người nhìn về phía Tần Hoài.

“Con phải biết rằng, trong mấy gia tộc ở Yến Kinh, phần lớn hôn nhân của con chính là giao dịch, nếu không có Phó Lễ Hành, Vũ Vụ như thế nào, con không biết, ta cũng không biết, nhưng mặc kệ là chuyện gì, con bé so với hiện tại cũng không tốt.

” Tần Hoài nghiêm túc nói, “Ta nói cho con biết chuyện này, là muốn cho con biết, Vũ Vụ con bé không có chỗ dựa, bác trai bác gái của con bé cũng không hoàn toàn muốn bảo vệ con bé, đây là chuyện thường tình, cuộc sống hiện tại của con bé đang hạnh phúc, con cứ hết lần này đến lần khác đi khiêu khích Phó Lễ Hành, cho dù Phó Lễ Hành có làm gì con, thì con vẫn còn có Tần gia có ta ra mặt, còn con bé? Con có nghĩ đến con chọc giận Phó Lễ Hành, ngày tháng sau này con bé sẽ được sống tốt sao?”
Cuối cùng Tần Hoài thở dài một hơi, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của con trai, nói: “Năm nay con cũng đã 25, 26 tuồi rồi, không phải là đứa trẻ nữa, nếu con là một người đàn ông, nếu con có chút lương tâm thì không nên đi hại con bé, con luôn miệng nói thích con bé, kết quả người mang đến tai họa cho con bé lại là con, con biết mà con còn làm như vậy, có cảm thấy buồn cười lắm không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc