NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT


Đồng Vũ Vụ tự cho là có thể suy đoán được một phần nội tâm của Phó Lễ Hành.

Bộ phim này cũng không được xem là hay, sở dĩ doanh thu phòng vé cao là do hầu hết mọi người đối với mối tình đầu đều nhớ nhung và mong muốn, mà không chịu suy xét tới tình huống thực tế, quả thực càng nghĩ tới càng kinh khủng.

Chẳng lẽ bộ phim này cổ vũ, thậm chí là tán thành việc diễn viên có suy nghĩ vượt quá giới hạn ….

? Đồng Vũ Vụ thủy chung cho rằng hôn nhân là chuyện rất thiêng liêng, hai người tạo thành một gia đình, mặc dù không có tình yêu rầm rầm rộ rộ, nhưng cũng không nên vào lúc đối phương đang cố gắng nổ lực vì gia đình mà lại nghĩ đến người đàn ông khác được.

Nghĩ như vậy, cô thấy tam quan của mình thật tốt, tuy rằng tình cảm của cô đối với Phó Lễ Hành còn chưa tới mức gọi là yêu, nhưng cô có thể đảm bảo, cô tuyệt đối sẽ không mang thân phận Phó thái thái, mà trong lòng lại nghĩ tới người đàn ông khác.

Thật buồn nôn.

Đây mới là một ví dụ điển hình.

Bộ phim này vì sao lại ăn khách chứ? Đúng là rác rưởi mà.


Phó Lễ Hành hy vọng Tần Dịch biến mất khỏi thế giới này, cô có thể hiểu được, bởi vì cô cũng như vậy, ở điểm này, bọn họ chưa từng cùng quan điểm như vậy.

Loại chuyện tình cũ khó quên này không có khả năng phát sinh trên người Đồng Vũ Vụ, năm đó cùng Tần Dịch chia tay, thì đoạn tình cảm ít ỏi đó cũng theo gió bay đi.

Hiện tại nhớ lại chuyện trước kia, cô không chỉ không buồn bã, ngược lại còn hối hận, sớm biết Tần Dịch đáng ghét như vậy, sớm biết sau khi chia tay còn tìm người để thế thân, cô dù cho cùng với Cao Thịnh hoặc là Tưởng Khải ở bên nhau cũng không muốn liếc nhìn đến hắn.

Chuyện cho tới bây giờ, cô đã không còn muốn thừa nhận Tần Dịch là bạn trai cũ của cô nữa, thật là hạ thấp đẳng cấp của cô.

Rõ ràng là mắt chọn đàn ông của cô rất tốt nha!
Năm đó Tần Dịch cũng không phải có bộ dạng đáng ghét lại ngốc nghếch này.

Tóm lại, Phó Lễ Hành muốn Tần Dịch biến mất, thì có thể, nhưng ngàn vạn lần không cần đổ lên đầu cô, cô có làm gì sai đâu.

Đồng Vũ Vụ nắm tay Phó Lễ Hành, hai người trầm mặc đi đến bãi xe, cô đi giày cao gót dẫm lên mặt đất phát ra âm thanh có quy luật lại dễ nghe, bãi đỗ xe không có người, cô làm bộ lơ đãng nói: “Tuy rằng lúc này em ngủ quên, nhưng mà cũng biết bộ phim này nói về mối tình đầu thời học sinh, đột nhiên em cảm thấy thật tiếc nuối, nếu năm em 18 tuổi có thể gặp anh rồi ở bên nhau, nói không chừng chúng ta chính là một trong số ít người có thể từ mối tình đầu tiến đến kết hôn đó.


Đề tài này giống như bãi mìn vậy, nhưng đổi góc nhìn khác, có thể sẽ hóa nguy thành an.

Đồng Vũ Vụ không đợi Phó Lễ Hành phản ứng, lại cúi đầu, ngữ khí rất thấp, “Là em suy nghĩ viễn vông, lúc đó em không thu hút, anh sẽ không nhìn thấy em, có thể cũng sẽ không thích em.


Đây chỉ là nói khiêm tốn thôi.

Từ lúc bắt đầu nhận thức đẹp xấu, trong vòng tròn này, cô chính là cô gái xinh đẹp nhất, chưa từng thay đổi nha.

Năm 18 tuổi, xác thực cô và Phó Lễ Hành chưa có gặp qua, chỉ sợ khi đó nếu không phải vì phiền lòng chuyện hôn nhân anh ta cũng không để ý tới cô.


Phó Lễ Hành bình tĩnh nói: “Không nhất thiết.

Năm em 18 tuổi anh đã thấy em.


Điều này làm Đồng Vũ Vụ kinh ngạc, cô dừng lại, trợn tròn mắt nhìn anh, “Khi nào, ở đâu vây?”
Nếu không phải còn căng thẳng, cô nhất định sẽ kéo cà vạt của Phó Lễ Hành để ép hỏi anh về thời gian và địa điểm, cô mặc quần áo gì có xinh đẹp hay không, kiểu tóc như thế nào, lúc ấy anh có cảm giác gì nha!
Sao cô không có chút ấn tượng nào hết! Nếu có chút ấn tượng, lúc này cũng có thể tưởng tượng rồi cùng nhớ lại rồi….

.

Nếu cô lớn mật một chút, thời điểm 18 tuổi nếu cô không nói chuyện yêu đương, trực tiếp bốn bỏ năm lên, thì anh ta chính là mối tình đầu của cô sao? Đáng tiếc, cô thực sự không có ấn tượng.

Phó Lễ Hành bật cười: “Ở Cẩm Thành Hoa Đình, lúc đó anh mới từ nước ngoài trở về, cùng mấy người bạn tới đó dùng cơm.


Cẩm Thành Hoa Đình là khách sạn 5 sao lâu đời nhất của Phó thị.

Đồng Vũ Vụ đột nhiên nhớ lại, năm cô 18 tuổi chỉ có một lần đến Cẩm Thành Hoa Đình, đó là lần sinh nhật của một nữ sinh trong vòng tròn này, cô cũng được mời, lúc đó cô cũng không muốn đi, bởi vì ngày đó cũng là ngày sinh nhật của cô, đại bá mẫu đã khuyên cô nên đến đó, tạo mối quan hệ tốt với nhiều bạn học, đại bá mẫu nói, sau này những người này sẽ là nguồn tài nguyên quý giá trong cuộc sống của cô, dù sao cũng là nhân mạch đáng giá nhất.


Cô không có tư cách tùy hứng, chỉ có thể kiên trì đi thôi.

Kỳ thật hiện tại nghĩ lại cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là sinh nhật mà thôi, cũng không có quan trọng, nhưng sinh nhật 18 tuổi của cô, cô mang một lớp mặt nạ, nội tâm thì bị sự tối tăm và tự ti bao phủ, vô cùng ủy khuất cùng khó chịu.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, cô ngồi trên xe của Đồng gia trở về, nhận được điện thoại của Tần Dịch gọi đến, thiếu niên giọng điệu ngại ngùng, nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp cô, tại công viên gần nhà cô, trong lòng cô bực bội, bị bám dính không còn cách nào khác đành phải đến, khi đó giọng điệu cô mất kiên nhẫn, Tần Dịch giữ cô lại, dù cô có lạnh lùng, dù cô có mất kiên nhẫn, hắn cũng không tức giận, ngay lúc cô chuẩn bị quay đầu bỏ đi, đột nhiên trên trời có pháo hoa
Tần Dịch vì cô mà bắn pháo hoa trong 18 phút.

Hai tai hắn đều đỏ, mắt mơ hồ, không dám nhìn cô, nói lời chúc mừng sinh nhật 18 tuổi của cô được vui vẻ.

Đại khái, sau hôm đó cô mới bắt đầu mở lòng với hắn.

18 tuổi đó, cô khó có thể cưỡng lại được pháo hoa trên trời.

.


Bình luận

Truyện đang đọc