NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT


Buổi tụ tập lần này không có nhiều người, ngoài trừ Tùy Sách, Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ ra thì còn có một bạn học nữ và một bạn học nam nữa.
Hầu hết du học sinh trong lớp của Đồng Vũ Vụ vẫn còn ở nước ngoài, một số ít người trở về Trung Quốc thì đều sống rải rác ở các thành phố khác nhau.

Sau khi tốt nghiệp, mỗi một lần hội họp như thế này đều rất quý giá.

Từ nhỏ, cô sinh ra đã xinh đẹp, tựa như trong nhiều bộ phim truyền hình thì các mỹ nữ sẽ luôn khiến người khác ghen tỵ, vì thế, xung quanh các mỹ nữ càng có nhiều đàn ông, mà phụ nữ thì lại quá ít.

Nhưng trên thực tế, từ nhỏ đến lớn, cô đều có mối quan hệ tốt với những bạn khác giới, mà với những người bạn cùng giới cũng rất tốt a.

Bạn học nữ ngồi bên cạnh Đồng Vũ Vụ chú ý đến chiếc vòng tay mà cô đang đeo, ngạc nhiên hỏi: “Cái này nhìn đẹp quá, là do chính cậu thiết kế à?”
Những lời này thu hút sự chú ý của Phó Lễ Hành, anh cũng nhìn chiếc vòng bạc tinh tế trên cổ tay của cô.
Đồng Vũ Vụ mỉm cười, “Làm sao có thể, đây là quà do bạn của mình tặng, hình như là do Ashley thiết kế.”
Cô có chút xấu hổ, không nghĩ tới bạn của cô sẽ nói điều này trước mặt Phó Lễ Hành.

Chiếc vòng trang sức này là món quà sinh nhật mà Lục Nhân Nhân tặng cho cô, nó được thiết kế bởi một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng và cô cũng rất thích nó.
Bạn học nữ nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Có thể là vì sự chủ quan cá nhân, mình cảm thấy cậu thiết kế gì đó tốt hơn của cậu ấy.

Cậu còn nhớ khi sắp tốt nghiệp, mình đã nhờ cậu thiết kế nhẫn giúp mình không? Thật đấy, mình không lừa cậu đâu.

Hằng ngày mình luôn đeo chiếc nhẫn này, chỉ cần mình đeo nó, lần nào cũng vậy, nhất định là sẽ có người hỏi mình mua ở đâu, của nhãn hiệu nào.”
Nghe thấy người bạn học nữ nói như vậy, Phó Lễ Hành nhìn Đồng Vũ Vụ có chút nghi hoặc.
Anh nhớ rằng chuyên ngành của cô ở trường đại học không gắn liền với ngành thiết kế trang sức, hơn nữa, anh cũng không biết là cô có khả năng như thế.

Nhận ra ánh mắt khó hiểu của Phó Lễ Hành, Đồng Vũ Vụ ngại ngùng giải thích: “Chỉ là một chút hứng thú ở thời kỳ học đại học thôi.

Lúc đó không có nhiều lớp học nên mới có tâm tư nhàn nhã như vậy.”
Tình yêu của Đồng Vũ Vụ đối với trang sức bắt đầu từ khi cô có khái niệm về đẹp xấu.
Bởi vì mẹ của cô rất thích mua đồ trang sức nên khi còn nhỏ, cô thường lén trộm đeo mấy chiếc vòng cổ của mẹ khi bà không ở nhà.
“Như thế nào gọi là nhàn rỗi chứ.” Bạn học nữ nhìn thấy Phó Lễ Hành có vẻ như không biết chuyện này nên nói giúp Đồng Vũ Vụ một chút, thuận tiện nói: “Rõ ràng là còn lấy được giải thưởng, hơn nữa lúc đó, bọn mình đều nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp cậu sẽ phát triển trong lĩnh vực này đâu.


Bọn mình còn thật sự muốn gom tiền lại để đầu tư vào công ty của cậu a.

Ai ngờ, tốt nghiệp chưa được bao lâu thì lại nghe tin cậu sắp đính hôn chứ.”
Đồng Vũ Vụ cười hì hì, “Chỉ là giải thưởng giành được trong một cuộc thi nhỏ đặc biệt mà thôi, cũng không có giá trị gì.

Sở thích hiện tại của mình bây giờ là mua và sưu tập đồ trang sức nha.”
Phó Lễ Hành đột nhiên nhớ ra.

Anh cũng không có nhiều kinh nghiệm tặng quà cho bạn gái.

Lúc đó, bọn họ chỉ mới ở cùng nhau, chuyện mua quà tặng này mãi cho đến bây giờ đều là do trợ lý đặc biệt Chu sắp xếp.

Anh nhớ rõ trợ lý đặc biệt Chu có nói với anh rằng Đồng tiểu thư rất thích đồ trang sức.
Khi đó, anh chỉ nghĩ ở trong lòng là, ở trên đời này, có được mấy người phụ nữ là không mê đồ trang sức chứ?
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, dưới sự tán thưởng của bạn bè, trong đôi mắt của cô tràn ngập ánh sáng, đây chính là dáng vẻ mà trước đây anh chưa từng nhìn thấy.
Chính xác mà nói, anh đã từng nhìn thấy nó, là ở trong những giấc mơ kia.

Dường như khi đó, cô đã thóat khỏi thân phận Phó phu nhân, cô cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ không kém.
“Đúng rồi học trưởng, tôi nghe Echo nói là anh đang hẹn hò với Mạnh Vũ Vi, có phải hay không vậy? Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, nhưng lại không có thời gian.” Bạn học nữ lại chuyển đề tài sang Tùy Sách.

Thái độ của Tùy Sách luôn rất thẳng thắn, gật đầu cười: “Đúng là có chuyện như vậy.”
Câu chuyện bát quái này cũng thu hút sự chú ý của Đồng Vũ Vụ.

Tùy Sách ôn nhu đa tình nhưng cũng không lạm tình (*), mỗi một đoạn tình cảm đều yêu đương đến nơi đến chốn, ít nhất, những chuyện như bắt cá hai tay sẽ không bao giờ xảy ra trên người anh ấy.

Từ khi Đồng Vũ Vụ đính hôn rồi sau đó kết hôn, Tùy Sách đã tự vực dậy bản thân mình, cũng không phản đối việc hẹn hò nữa, còn thử đi gặp gỡ những người khác.

Thỉnh thoảng đi ăn một bữa cơm hay xem một bộ phim, hoặc đơn giản chỉ là đi dạo cùng nhau, nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, anh ấy nghĩ, hẳn là thiếu cảm giác rung động đi.


(*) ý chỉ loại người dễ dàng trao cho người khác tình cảm nhưng lại không hề có chân tình.

Thật ra mấy năm gần đây, tinh thần của anh ấy cũng đã sáng sủa lại rồi.

Loại người như anh ấy không thích hợp nói chuyện kết hôn, lúc đó, anh ấy đã từng nghĩ mình có thể chấp nhận kết thúc một mối quan hệ bằng hôn nhân đối với cô.

Nhưng trên thực tế, khi anh ấy có ý nghĩ đó thì từ tận trong xương tủy lại cảm thấy đây là một sự “hy sinh”.

Một khi bản thân có tâm lý “Anh vì em mà phải hy sinh, nhường nhịn, thỏa hiệp” thì liệu một ngày nào đó, có trở thành một loại “oán hận” hay không.

Nếu cuộc sống vợ chồng trở nên tẻ nhạt, nếu tình cảm mặn nồng trong cuộc sống dần dần phai nhạt đi.

Anh ấy vĩnh viễn nhớ rõ sự giày vò và chán ghét lẫn nhau trong cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ mình.

“Vậy anh và Mạnh Vũ Vi ở cùng một chỗ thật sao?” Đồng Vũ Vụ vốn thường xuyên “ăn dưa” trên weibo, lúc này cũng tò mò hỏi thăm.

Tùy Sách dừng lại một chút rồi nở nụ cười ấm áp: “Không phải, có lẽ cô ấy không thích tôi.”
Bạn học nữ kia rất ngạc nhiên: “Nhưng tại sao tôi lại nghe được tin là Mạnh Vũ Vi đã thích học trưởng rất nhiều năm rồi.”
Không phải Mạnh Vũ Vi đã theo đuổi một thời gian rất lâu rồi à? Làm sao mà qua miệng của Tùy Sách lại có vẻ như Mạnh Vũ Vi không thích anh ấy, cho nên bọn họ mới không ở cùng nhau nữa vậy?
Nụ cười của Tùy Sách vẫn không thay đổi: “Như thế nào mà còn có người tin được những tin đồn kiểu như thế này vậy? Cô ấy tốt lắm, nhưng có lẽ cảm thấy tôi không phù hợp thôi.”
Bạn học nữ ngay lập tức nhớ ra Tùy Sách là người theo chủ nghĩa không muốn kết hôn, vì vậy cô ấy cũng hiểu chuyện, “Thì ra là như thế.”
Sau khi buổi gặp gỡ kết thúc, Đồng Vũ Vụ đi theo bạn học nữ kia vào nhà vệ sinh trang điểm lại, bạn học nam khác cũng đi ra ngoài nghe điện thoại, nhất thời trong căn phòng chỉ còn mỗi Phó Lễ Hành và Tùy Sách.

Nếu như không cùng nhau trò chuyện thì bầu không khí lúc này sẽ trở nên rất xấu hổ, tính cách của Tùy Sách lại rất hiền hòa, liền chủ động bắt chuyện với Phó Lễ Hành: “Lúc anh kết hôn với Vũ Vụ thì tôi ở nước Anh bận chút việc nên không đến được.

Nhưng có bạn bè đăng hình của đám cưới lên weibo, chúng tôi đều cảm thấy hai người thật sự rất xứng đôi.”
Phó Lễ Hành mỉm cười gật đầu, “Thật sao? Cảm ơn.”

Tùy Sách lại nói: “Lần sau anh đến nước Anh chơi cùng Vũ Vụ, hãy nhớ tìm tôi nhé.

Tôi sẽ làm một chủ nhà hiếu khách.”
Khi Phó Lễ Hành gật đầu thì điện thoại di động trong túi áo khoác rung lên, anh lấy ra nhìn qua, hóa ra là của trợ lý đặc biệt Chu gửi đến.
Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng được, cho nên anh phải biết những thông tin có liên quan đến tình địch của mình rồi.

Vì vậy mà lúc nãy ở dưới gầm bàn, anh đã dùng điện thoại di động của mình để gửi một tin nhắn cho trợ lý đặc biệt Chu, yêu cầu anh ta kiểm tra dữ liệu cá nhân và thông tin của Tùy Sách.

Hiệu suất làm việc của trợ lý đặc biệt Chu rất cao, bữa ăn vẫn chưa kết thúc mà mọi thông tin chi tiết của Tùy Sách đã được tìm thấy, hơn nữa còn gửi đến hộp thư của anh.
Phó Lễ Hành có sự kiêng kỵ đối với Tùy Sách không phải vì anh ấy là người đã ở bên cạnh Đồng Vũ Vụ trong giấc mơ kia, mà còn là vì đủ các loại biểu hiện ra bên ngoài của anh ấy.

Nếu như không có giấc mộng kia, e rằng ngay cả người có tâm tư tinh tế cũng không nhận ra được là Tùy Sách thích Đồng Vũ Vụ.

Anh ấy đối với cô cũng như những học muội bình thường khác, không có gì đặc biệt cả.

Nhưng Phó Lễ Hành đã mơ giấc mộng kia, cho nên khi quan sát Tùy Sách thì anh cũng dễ dàng nhận ra.

Khi thích một người, cho dù bạn có che dấu kỹ càng đến đâu thì tình cảm của bạn cũng sẽ bộc lộ qua từng ánh mắt hay những cử chỉ nhỏ.
Tỷ như khi Tùy Sách nói về Mạnh Vũ Vi, anh ấy sẽ vô thức nhìn Đồng Vũ Vụ một cái, nhưng cũng rất nhanh chóng dời tầm mắt của mình đi.

Tỷ như Đồng Vũ Vụ thích ăn hải sản, khi Tùy Sách xoay bàn ăn hình tròn thì anh ấy đều cố ý hay vô tình chuyển những món ăn mà cô thích đến trước mặt cô.

Người như vậy, có thể kiềm nén tình cảm của mình như thế, có thể đạt đến mức gần như là trôi chảy, một tình địch như vậy quả thực rất đáng sợ.
Điều quan trọng nhất là dựa trên sự hiểu biết của anh về Đồng Vũ Vụ, nếu cô biết Tùy Sách thích mình thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ đến cuộc hẹn hôm nay, huống chi là còn dẫn anh theo cùng.

Dựa vào nhận thức của cô với Tùy Sách trong vài năm qua, vậy mà cô lại chưa bao giờ nhận ra tâm tư của Tùy Sách đối với mình.

Cũng không phải do cô là người trì độn, khả năng duy nhất là có người che dấu quá kỹ mà thôi.
Lúc Đồng Vũ Vụ quay về còn rất vui vẻ, cô đứng sau lưng của Phó Lễ Hành, hai tay đặt lên vai anh, hơi khom người ghé vào bên tai, cười nói: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Chỉ tiếc là đạo hạnh của Đồng Vũ Vụ không đủ mà còn gặp phải hai đại cao thủ giỏi che giấu cảm xúc như Phó Lễ Hành và Tùy Sách, cho nên, dĩ nhiên là cô không thể nhìn ra được khí tràng bất hòa giữa hai người đàn ông.
Sau khi về đến nhà, Phó Lễ Hành lập tức đi thẳng vào phòng làm việc, mở hộp thư máy tính ra rồi lật xem thông tin cá nhân của Tùy Sách, càng xem lại càng cảm thấy đây chính là một kình địch rồi.

Vừa không thể xem thường đối phương, cũng không được để ý quá nhiều, dù sao thì người ta cái gì cũng chưa làm, bề ngoài xem như là một chính nhân quân tử, có lẽ thực tế cũng là vậy, là do anh để ý quá nhiều đi?

Sau khi Phó Lễ Hành tắt máy tính thì ở trong phòng làm việc hút một điếu thuốc, tâm tình phiền muộn này đúng là không thể xua đi được, anh biết sự buồn bực của mình là vì giấc mơ kia, là vì chính bản thân Tùy Sách, hơn nữa, còn là vì tình cảm của anh đối với Đồng Vũ Vụ đã đến mức lo được lo mất, sợ hãi mất đi cô.
Anh không muốn cô nhận ra những cảm xúc tiêu cực của mình.
Vì vậy, khi anh ra khỏi phòng làm việc thì đến phòng quần áo, thay một bộ đồ thể thao.
“Anh ra ngoài chạy bộ buổi tối, em cứ đi ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
Đồng Vũ Vụ đang đắp mặt nạ, thuận tiện “ăn dưa” trên mạng, vừa nhìn thấy cách ăn mặc của anh lại nghe anh nói như vậy liền cực kỳ ngạc nhiên: “Giờ này lại ra ngoài chạy bộ? Sao thế anh?”
Bây giờ đã chín giờ rồi, vì sao không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt mà lại ra ngoài chạy bộ, chẳng lẽ anh gặp chuyện gì phiền lòng à?
Phó Lễ Hành “Ừ” một tiếng, cũng không muốn giải thích quá nhiều về vấn đề này.

Cô luôn rất để tâm đến chuyện của anh, lại còn có thể phát huy những suy nghĩ thoát tuyến của mình, “Chuyện công việc đó mà.

Anh ra ngoài chạy bộ một chút là sẽ tốt lên thôi.”
Đồng Vũ Vụ không khỏi khâm phục nhìn anh, nhiệt độ của đêm nay thấp đến như vậy, đừng nói là chạy bộ, ở trong sân biệt thự đi dạo cô cũng không muốn nữa.

Bất quá, anh đã nói là vì vấn đề công việc, đó thuộc về phạm trù mà cô không hiểu, nếu như anh cảm thấy việc chạy bộ có thể giúp tâm trạng của anh tốt hơn một chút thì cô cũng sẽ không ngăn cản.

“Vậy anh đi đi, cẩn thận một chút nha.” Đồng Vũ Vụ nghĩ ngợi, lại bổ sung một câu, “Đừng về quá muộn, trời càng lúc càng lạnh đó.”
“Hảo.”
Sau khi nhìn Phó Lễ Hành rời đi, trong lòng của Đồng Vũ Vụ có một chút cảm khái, thật đáng thương khi mà có nhiều chuyện phiền lòng đến như vậy nha.

Chắc hẳn là đám lão già khôn lõi của ban giám đốc đã khiến anh không vui rồi.
Phó Lễ Hành bảo cô không cần đợi anh, nhưng cô vẫn muốn chờ, đợi đến khoảng mười giờ thì anh mới trở về.
Anh không chỉ quay lại mà còn mang về một ly trà sữa nữa.
“Nhìn thấy bài đăng của em trong vòng bạn bè.” Phó Lễ Hành giải thích, anh trở về trong buổi đông lạnh giá nhưng trên người lại không hề mang theo một chút hơi lạnh nào.
Đồng Vũ Vụ: “?”
Cô thật sự đã đăng nó, nhưng trà sữa quá nhiều calo a, cô hoàn toàn không dám uống nó đâu.

Lần trước, khi cô cùng đi mua sắm với Lục Nhân Nhân, hai người phụ nữ sau khi tính toán xong lượng calo thì không dám uống nữa, cứ chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè mà thôi, tựa như đăng lên như vậy thì giống như là mình đã uống rồi.

Cô nhấp một ngụm, Lục Nhân Nhân cũng chỉ dám uống hai ngụm.
Bây giờ đã hơn mười giờ rồi và anh lại mang một ly trà sữa về cho cô uống?
Đây không phải là trà sữa đâu, nó là thuốc độc đó.

Nhưng chi nhánh gần nhất của quán trà sữa này hình như cách biệt thự Tùng Cảnh đến hai ba cây số lận...!Có thật là anh chỉ chạy bộ buổi tối rồi thuận tiện ghé qua mua cho cô ly trà sữa này không?.


Bình luận

Truyện đang đọc