NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P38)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 14: Thình lình bị chỉnh

Trong vòng hai ngày, Soái Ninh lại cử hai cô nàng xinh đẹp đến “đưa cơm”. Đừng nói là gặp mặt, đến điện thoại cũng chẳng gọi được, xem chừng là bị Lư Bình chặn thẳng cánh rồi.

Giai không mê gái cũng không phải chuyện gì hiếm gặp, hoặc là có khuyết tật sinh lý, hoặc là xu hướng giới tính khác với số đông. Soái Ninh tính toán trước mặt Thôi Minh Trí: “Chẳng lẽ Lư Bình là gay? Trợ lý Thôi, hôm nào anh đi mơi thử chút coi.”

Thôi Minh Trí bị chà đạp quen rồi, cười chết lặng nói: “Có gay đi chăng nữa, bộ dạng tôi thế này người ta cũng bỏ qua thôi.”

Soái Ninh soi hắn từ đầu đến chân, gật gật: “Kể cũng đúng thật”.

Thôi Minh Trí muốn khuyên cô không gây chuyện nữa, nói: “Bí thư Lư không ham tiền háu gái cũng tốt mà, không giống những tên quan tham kia, hơi tí là ngoạm một miếng, tiền mình chưa kiếm được đã béo chúng nó trước.”

Soái Ninh có cách giải thích khác: “Chính sách nước ta biến đổi liên tục, nếu không may, chuyện bàn xong hôm nay ngày mai đã thành đồ bỏ, có thể hành cho người ta chết đi sống lại. Thu mua mấy tay quản trò, họ nhận tiền thì phải hỗ trợ cho xong việc, chính sách biến đổi thế nào cũng có bảo đảm. Gặp loại ngọt xẵng đều không ưa như Lư Bình, cảm giác không vững tâm á.”

Quan chức Trung Quốc nắm đặc quyền can thiệp kinh tế trong tay, doanh nghiệp sợ họ như cọp. Dù là tìm cách cạnh tranh không lành mạnh hay đòi lại quyền lợi hợp pháp, họ đều muốn tìm kiếm sự bảo vệ cho mình thông qua hành vi hối lộ. Điều này gần như đã trở thành bản chất của họ, vô tình làm trầm trọng thêm tình trạng tham nhũng của quan chức, thậm chí họ còn cho rằng họ bị đời xô đẩy.

Ác thú chặn đường không chịu ăn dê bò gà vịt không khéo sẽ ăn cả người. Lối kiến giải như vậy cũng cho Soái Ninh một dấu hiệu cảnh cáo, tâm lý chông chênh giống như xây tường không móng.

Hai dự án ở Thước Châu là trọng tâm sự nghiệp của cô. Khởi đầu còn không xong thì nói gì đến chuyện chiếm thành đoạt đất. Cần phải để phòng tên quan huyện còm kia.

Đêm trước hôm về Thượng Hải, cô đích thân đến khu tập thể huyện uỷ xin gặp Lư Bình, muốn xem xem sau khi mỹ nhân kế thất bại, người này có chuyển sang ác cảm với cô hay không.

“Bí thư Lư, phương án thiết kế mới của Kim Huy Thế Gia sắp xong rồi, tháng sau đi xin giấy phép, đầu năm sau sẽ lập phòng kinh doanh để đi vào giai đoạn truyền thông ban đầu.”

“Thế thì tốt quá, tuần trước còn có người mua nhà lên huyện uỷ khiếu nại, công ty mình làm việc hiệu suất cao như thế, họ cuối cùng cũng sắp có nhà ở.”

Thái độ của Lư Bình trước sau như một, không nhìn ra biến hoá gì.

Soái Ninh lại tiến thêm một bước: “Đến lúc đấy chúng tôi muốn làm cái lễ đổ móng, có thể mời anh đến bấm nút phát biểu không ạ? Tiếng tăm của Kim Huy Thế Gia không được tốt, tôi sợ người mua không tin tưởng, muốn mượn uy tín của anh cho họ một liều thuốc an thần.”

Cô nghĩ chủ đầu tư cũ của Kim Huy Thế Gia dính líu vào vụ án tham nhũng của dàn lãnh đạo huyện uỷ khoá trước gây tai tiếng rộng khắp, Lư Bình vừa ngồi vững ghế bí thư mới, chắc sẽ không dây vào, quả nhiên nghe anh ta từ chối khéo: “Việc này để người phụ trách phòng quản lý xây dựng đô thị hay phòng tài nguyên ra mặt sẽ thích hợp hơn, họ hiểu biết thị trường bất động sản, phát biểu sẽ đúng trọng tâm hơn tôi.”

Soái Ninh thay đổi nước cờ: “Tôi thấy rất hứng thú với thành quả nghiên cứu của cụ chuyên gia khoa học nông nghiệp kia, muốn mời cụ ấy ăn bữa cơm bàn công việc cụ thể, anh cũng đến, được không ạ?”

Lư Bình nhếch miệng vẻ biết lỗi: “Cụ ấy không giỏi giao tiếp, tôi cũng không thân với cụ ấy lắm. Tôi sợ tôi mà đi, cụ ấy sẽ câu nệ. Chị cứ bàn với cụ ấy là được.”

Mấy lần từ chối liên tiếp dọn đường đúng ý Soái Ninh, cô dùng ánh mắt tổn thương nhìn anh ta: “Bí thư Lư, thứ lỗi cho tôi vì nói thẳng, tôi cảm thấy anh luôn dè chừng tôi, khó gần quá à. Tôi muốn làm bạn với anh thôi mà cũng không được.”

Lư Bình cười tươi tắn, lộ ra tám chiếc răng trắng.

“Sao chị lại nghĩ thế?”

“Vì anh toàn lảng tránh thôi à. Cán bộ chính quyền đúng là phải theo nguyên tắc, nhưng anh phòng thủ cũng quá nghiêm ngặt đi, cự tuyệt hết cả ý tốt của người khác, hoàn toàn ở trong trạng thái khép kín…”

Soái Ninh thở ngắn than dài trách móc, tự tin rằng với tấm màng bảo hộ mang tên làm nũng này, đối phương sẽ không giận cô.

Lư Bình giống như khán giả chuyên nghiệp, mỉm cười xem cô õng ẹo, đợi đến lúc cô ngừng nói thì nhấc ấm trà rót thêm nước cho cô.

“Ninh tổng, cũng xin phép chị cho tôi nói thẳng một câu, tôi không cảnh giác gì chị cả, trái lại còn cảm thấy chị nghi ngờ tôi rất ghê, cứ muốn dò thử giới hạn của tôi suốt.”

Soái Ninh không đoán được anh ta sẽ đột nhiên ra đòn, vội ỏn ẻn phủ nhận: “Đâu có đâu… Tôi làm gì mà anh lại hiểu lầm vậy ạ?”

Lư Bình bình thản nói: “Lần trước đến chỗ chị gặp mấy cô, mấy hôm nay các cô ấy toàn dùng WeChat gửi ảnh nhạy cảm cho tôi, tôi cũng không biết trả lời kiểu gì, đành phải chặn hết luôn.”

Soái Ninh làm ra vẻ giật mình: “Còn có chuyện ấy cơ á, kỳ cục quá đi! Bí thư Lư, bọn nó không phải bạn tôi, chỉ là PG (promotion girl) tôi mời đến làm truyền thông thôi. Xin anh đừng nghĩ là tôi xúi giục bọn nó làm như vậy ạ.”

“Chị giải thích thế thì tôi hiểu rồi. Cũng mong chị khuyên các cô ấy giúp. Các cô ấy làm thế thực sự hơi khác người. Chuyện danh dự của con gái nặng nề lắm, không thể vì trẻ người non dạ mà thiếu tự trọng được đâu.”

“Vâng vâng, để tôi cảnh cáo bọn nó, không để bọn nó quấy rầy anh nữa. Anh thấy phiền thì cứ chặn hết bọn nó đi, dù sao cũng toàn là mấy thể loại vớ vẩn.”

Lư Bình thẳng thắn ngả bài khiến Soái Ninh bối rối đôi chút. Cô hối hận đã xử sự bừa phứa, làm quan hệ đôi bên rạn nứt. Tay họ Lư này nếu không thoải mái trong lòng, khéo còn mượn cớ bới lông tìm vết.

Thấy anh ta cười như không cười, cô vội giả vờ yếu đuối vô tội, cố gắng lấy nhu thắng cương.

Lư Bình căn bản không lộ dấu hiệu trở mặt, treo nụ cười mỉm hiền hoà, bóc quýt đưa cô.

“Chị nói rằng tôi không muốn kết bạn với mọi người. Đấy đúng là ảo giác. Dù là đồng nghiệp hay đối tác, tôi đều cố gắng hòa hợp với họ trên quan điểm thân thiện và xem xét các vấn đề từ góc nhìn của họ. Thực ra, tôi nghĩ làm ăn ở nước ta rất khó, khó nhất là thiếu cảm giác an toàn. Nhất là những năm trước đây, do chính sách quy định chưa hoàn thiện, nhà nước còn nhiều sơ hở trong quản lý nên một số cán bộ đã lợi dụng chức quyền để trục lợi và cố tình gài doanh nghiệp, từ đó tống tiền họ, bắt doanh nghiệp phải phục tùng. Tình trạng tồi tệ này kéo dài đã lâu, doanh nghiệp ngày càng thiếu tự tin vì thiếu cảm giác an toàn, sợ rằng họ sẽ bị tước đoạt một cách ác ý các quyền hợp pháp của mình, sợ rằng các đối thủ cạnh tranh sẽ mua chuộc người có quyền đập mình và sợ rằng những thay đổi chính sách sẽ làm mất đi những lợi ích họ được giao. Tình hình dần phát triển đến mức ngay cả khi những người nắm quyền không có ý định đòi hối lộ, doanh nghiệp cũng sẽ chủ động đưa hối lộ, mong mua chỗ dựa, mua sự yên tâm. Kết quả là họ tự đưa mình và người khác vào con đường phạm tội, làm hại người khác và chính mình.”

Không nghi ngờ gì nữa, đây là một lời cảnh báo, Soái Ninh cười cười: “Anh nghĩ được thế này nghĩa là thấu hiểu chúng tôi. Làm doanh nghiệp thật sự rất khó. Tài xế mới như tôi vừa lên đường đã lo sợ nơm nớp.”

Lư Bình đưa khăn giấy cho cô lau tay, hoà nhã nói: “Chị có bác nhà đắp sẵn nền tảng vững vàng, không cần sợ thất bại, chỉ cần tin vào tay lái, không gây tai nạn, các chuyện khác thì cứ từ từ sẽ tới nơi.”

“Vâng, gặp được lãnh đạo giỏi như anh, tôi tin tưởng sẽ làm tốt dự án ở Thước Châu.”

“Ha ha, làm lãnh đạo cũng không dễ đâu, còn nguy hiểm hơn làm doanh nghiệp, nơi nào lúc nào cũng có thể phạm sai lầm, tai thính mắt tinh chưa đủ, còn phải giữ tâm sáng loáng.”

Soái Ninh dự cảm anh ta sẽ nói chút chuyện chân tình, vội phụ hoạ: “Đúng ạ, đạo làm quan thật phức tạp, không phải một hai năm là có thể hiểu thấu đáo. Anh có thể cho tôi biết suy nghĩ của anh về vấn đề này không ạ?”

Lư Bình nghĩ ngợi: “Việc này bảo khó thì khó, bảo đơn giản cũng đơn giản, chỉ cần nhớ kỹ ba chữ ‘giữ nguyên tắc’.”

“Nguyên tắc nên giữ thế nào ạ?”

“Lời nói và việc làm trước sau như một, việc gì không nên làm vĩnh viễn chớ làm. Chị xem trò xiếc đi trên dây khó lắm đúng không, người thường đi lên một bước cũng khó, hơi tí là ngã, nhưng diễn viên xiếc lại có thể đi như trên đất bằng. Đó chính là vì họ nhớ rõ trạng thái cân bằng tốt nhất của thân thể, đi thế nào cũng không việc gì. Kể từ khi bắt đầu làm chính trị, tôi luôn tự nhủ mình phải duy trì sự cân bằng tốt nhất. Tập mãi cũng quen, thành thói quen rồi thì rất nhẹ nhàng.”

(Hết phần 38, xin mời đón đọc phần 39. Nếu muốn đọc lại các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia) 

Bình luận

Truyện đang đọc