NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P8)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Chương 3: Đứa con gái thích gì làm nấy

Ngày hôm sau, Soái Ninh mãi gần giữa trưa mới đến công ty, vừa ngồi xuống đã gọi Thôi Minh Trí qua hỏi chuyện.

“Trợ lý Thôi, công ty có người Thước Châu không? Tốt nhất là người có hiểu biết nhất định về Hoa Quả Lĩnh, nếu có thì điều ngay đến ban dự án chúng ta.”

Thấy cô nàng còn có tí ý thức về tinh thần trách nhiệm, Thôi Minh Trí cũng lấy làm mừng. Người Thước Châu mà hắn quen thuộc nhất chính là Diệp Như Vy, vừa khéo là cô sinh ra đúng ở thôn Liên Mễ xã Liên Hoa, biết rõ đất và người nơi ấy, trước kia Soái Minh đi khảo sát thực địa còn từng nhờ cô làm người dẫn đường. Diệp Như Vy là lựa chọn phù hợp nhất.

“Diệp Như Vy ở phòng công trình là người xã Liên Hoa, Thước Châu, để tôi bảo cô ấy viết ngay một bản báo cáo cho chị.”

Soái Ninh gạt đi: “Phương án kế hoạch tôi còn chưa xem xong đây, làm ra lắm tài liệu thế là muốn tôi mệt chết à. Đi đưa người ta đến đây tôi hỏi ngay mặt.”

Thôi Minh Trí đón nhận mệnh lệnh vừa vui vừa rầu, hắn thương nhớ bạn gái cũ ngày đêm, đến lúc sắp tiếp xúc thật lại bị cảm giác càng gần càng run, do dự một hồi mới chọn cách nhắn tin bằng tài khoản QQ chuyên dùng cho công việc: “Diệp công[1], Ninh tổng tìm bạn để hỏi về hoàn cảnh xã Liên Hoa, xin mời tới văn phòng chị ấy nhanh nhé.”

Diệp Như Vy thật nhanh chóng đáp lại bằng một chữ “Vâng”, còn cứng nhắc máy móc hơn cả lời hắn, khi xuất hiện thì thấy tinh thần giỏi giang sáng láng, thoạt nhìn không thấy có vẻ bị chuyện tình cảm nam nữ ảnh hưởng chút nào.

Soái Ninh dường như rất ưng dáng vẻ cùng cách ăn mặc gọn ghẽ thanh thoát của cô, nhã nhặn mời cô ngồi xuống nói chuyện:

“Diệp công, nghe nói nhà cô ở ngay dưới chân Hoa Quả Lĩnh, có mấy thôn, trong thôn có bao nhiêu người, nam hay nữ đông hơn, nhiều người già hay người trẻ?”

Diệp Như Vy trả lời không vênh váo không nịnh nọt: “Tổng cộng mười ba thôn, thôn lớn nhất có ba ngàn người, nhỏ nhất là mấy trăm người, tổng cộng không quá ba mươi ngàn người. Mấy năm nay người trẻ đều đi làm ăn xa, còn ở lại trong thôn cơ bản đều là ông bà già với trẻ con, thanh niên trai tráng nhiều lắm khoảng ba ngàn người.”

Thôi Minh Trí đã đến xã Liên Hoa, nơi đó nghèo khó làm hắn nhìn phát hãi, căn bản không phải thế ngoại đào nguyên gì cả, chỉ là một xã vùng sâu vừa qua ngưỡng xoá đói, còn chưa nói được đến chuyện nâng cao chất lượng đời sống.

Diệp Như Vy đã tính là gương điển hình thành đạt ở xã vùng sâu kia, bố vừa bệnh nặng một cái là về lại cái máng lợn, thế cũng đủ thấy xuất phát điểm của địa phương thấp nhường nào.

Soái Ninh hỏi tiếp: “Tôi xem báo cáo điều tra thấy nói vùng núi chỗ nhà cô trên cơ bản là chưa phát triển, quốc lộ cũng cũ nát ít tu sửa, thế có danh thắng di tích cổ gì đó không?”

Diệp Như Vy lắc đầu quả quyết: “Không có.”

Quê hương cô heo hút từ xưa, sau cải cách mở cửa mới làm đường giao thông. Non xanh nước biếc đều núp sâu trong núi không ai biết, cũng không có danh nhân nào, đào đâu ra bề dày văn hoá.

Soái Minh từng nói điểm này bất lợi cho việc truyền thông quảng bá. Hiện giờ người tiêu dùng thích đua theo phong trào, dẫn đến các doanh nghiệp cũng phải cố hết sức marketing tạo đẳng cấp. Không có nền tảng văn hoá thì cũng thiếu hẳn chất liệu để vẽ vời.

Soái Ninh suy nghĩ sơ sơ, nói với vẻ không hưởng ứng nhận định kia: “Chuyện này không phải xoắn, thứ Tư tuần sau chúng ta đi thăm dò thực địa, tiện thể tiếp xúc với cán bộ cơ sở một tí.”

Thôi Minh Trí thấy Diệp Như Vy đi khỏi, vội vàng mượn cớ cùng ra ngoài. Hắn nhịn vài ngày, nhìn thấy cô như người đang lên cơn nghiện rượu nhìn thấy rượu ngon, biết rõ công cốc nhưng vẫn không nhịn được tìm cô nói chuyện, gọi cô lại dò hỏi: “Vy Vy, em mấy hôm nay có ổn không?”

Diệp Như Vy mỉm cười không nóng không lạnh, như một sản phẩm thương mại đóng gói hoàn hảo không thể thấy bên trong.

“Cũng được, canh bí đao xương sườn anh ăn chưa?”

“Ăn hết rồi, ngon lắm, cảm ơn em.”

Thôi Minh Trí cẩn thận mà nói dối, tin tưởng vững chắc rằng lời nói dối này mang ý tốt.

Diệp Như Vy quả nhiên yên tâm, nhẹ nhàng thở ra: “Sau này anh học cách tự hầm đi, ở một mình cũng cần biết tự chăm sóc bản thân.”

Hốc mắt của Thôi Minh Trí suýt nữa đỏ hoe vì lời dặn dò này, hắn ngập ngừng hỏi: “Bố em, ông…”

Hắn quên vùng cấm, Diệp Như Vy không quên, hạ giọng nói lảng đi: “Đừng hỏi, chuyện đã không liên quan đến anh nữa cơ mà? Hỏi thêm nữa cũng chẳng để làm gì.”

Thôi Minh Trí trong lòng hổ thẹn, tự tưởng tượng ra sự oán trách trong vẻ bất đắc dĩ của cô, âm điệu khổ sở đến thấp hẳn một quãng tám: “Vy Vy, em đừng hận anh, anh cũng là chẳng còn cách nào mới nói chia tay.”

Từ lúc chia tay đến giờ hắn như thím Tường Lâm[2] lải nhải mãi chuyện này, gặp đối tượng ghê gớm tí khéo đã sớm bị coi là “giai trà xanh” mà băm ra làm chả rồi, Diệp Như Vy tin tưởng nhân phẩm của hắn, trước sau như một thông cảm cho hắn.

“Em biết, em không trách anh, chỉ trách thời buổi bây giờ gian nan, người nghèo sống nhọc quá.”

Cô còn không quen hẳn việc tỏ ra mạnh mẽ trước mặt hắn, chuyện trò đến đây hé lộ một vẻ yếu đuối, than thở phiền muộn: “Minh Trí, anh bảo chúng ta học hành khắc khổ, ra sức thi đại học, ra sức bám trụ thành phố lớn, làm được đến vị trí bây giờ đã tính là khá, vậy mà sao vẫn không đủ sức gánh vác nhỉ? Người ta con cái nhà có tiền không cần cố gắng gì mà sống chẳng phải lo nghĩ, số mệnh gì mà bất công thế nhỉ?”

Thôi Minh Trí tiện thể lấy Soái Ninh ra làm mốc so sánh, còn thấy thấm thía hơn Diệp Như Vy, biết rõ thành phần nguyên liệu thật của món súp gà độc cho tâm hồn này, nhưng lại không thể mặc kệ cô bị cảm xúc tiêu cực xâm chiếm, nhịn đau an ủi: “Em đừng nghĩ nhiều quá, mấy hôm nay sắp xếp công việc một chút, nghỉ ngơi cho tốt, sang tuần còn đi công tác với Ninh tổng nữa.”

Ưu điểm lớn của Diệp Như Vy là làm cho người khác yên tâm, cô xốc ngay lại tinh thần nhẹ nhàng từ biệt. Thôi Minh Trí uể oải quay lại văn phòng. Soái Ninh trưa nay đột xuất mời cơm người ta, bắt hắn đi cùng hầu rượu, trên đường đi tự dưng hỏi độp: “Trợ lý Thôi, anh với Diệp Như Vy từng yêu nhau phải không?”

(Hết phần 8, xin mời đón đọc phần 9)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Công là cách gọi tắt của chức danh công trình sư. Với cách xưng hô ngắn gọn, bọn mình sẽ giữ nguyên cách viết để tên lên trước chức vụ trong ngữ pháp tiếng Trung, như đã làm với trường hợp Ninh tổng, Vạn đổng.

2. Nhân vật chính trong truyện ngắn “Lễ cầu phúc” của Lỗ Tấn.

Bình luận

Truyện đang đọc