NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P87)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Tiếng tay trợ lý còm thì thào như gián điệp liên lạc bí mật, sợ kinh động Soái Ninh. Lúc sáng, mới nghe hắn báo cáo xong, Soái Ninh sa sầm mặt gạt hết đồ trang trí trên bàn xuống đất, lập tức quyết định đích thân đi xem xét, nói với hắn: “Anh vừa về thì không cần đi theo, ở lại phòng mà ngủ bù đi.”

Chẳng mấy khi được cô quan tâm, Thôi Minh Trí lại ngủ sao được! Họ vừa đi không lâu đã gọi điện dặn dò Trần Kiệt cẩn thận bảo vệ sếp, đây đã là lần gọi thứ hai.

“Trần ca, anh cố khuyên Ninh tổng, bảo cô ấy thế nào cũng đừng đi gặp những hộ ngoan cố đấy. Đám đó toàn là lưu manh vô lại, đi mặc cả với họ thì hạ giá lắm.”

Hình tượng “nữ hoàng bóc phốt” của Soái Ninh đã đi sâu vào lòng người, Trần Kiệt cũng lo không chắn được, chức trách của anh ta cùng đàn em là bảo vệ an toàn thân thể cho chủ, giằng co chửi bới có nằm trong phạm vi công việc đâu.

Đúng lúc này, Soái Ninh bỗng thò tay rút điện thoại ra khỏi tay Trần Kiệt, trả lời thay anh ta: “Trợ lý Thôi, anh không ngủ được à? Nếu thế thì qua siêu thị nào gần đấy mua mấy món dễ ăn cho người già và thuốc chống muỗi giải nhiệt, dựa theo số các cụ đang tụ tập mà mua, rồi đưa mau về xã Liên Hoa.”

Đầu óc phát sốt không nghĩ ra cái nước cờ vỗ về này, Thôi Minh Trí chợt thấy yên tâm, cam đoan sẽ đi theo ngay.

11h, xe đi đến ủy ban xã Liên Hoa, màn mưa làm tan sương núi, dãy núi trùng trùng tựa như bức tranh màu nước chưa khô, tản ra tình cảm mềm mại động lòng người.

Cổng trụ sở ủy ban mọc thêm mấy chiếc lều bạt quân dụng màu xanh lá. Sáng nay trời mưa to, chủ tịch xã dẫn người đưa những cụ già đang “nằm vạ” vào trong phòng, với một số người sống chết không nghe thì đành phải dọn ra lều bạt cứu hộ cho họ trú.

Mưa gần ngớt hẳn, các cụ già ra khỏi lều, ngồi trên chiếc ghế gấp con con buôn chuyện. Soái Ninh ngồi trong xe quan sát từ xa, cảm thấy mỗi người họ giống Khương Thái Công ngồi câu cá, yên lòng vững chí.

Trong trận đấu vì quyền lợi này, họ tưởng như đụng vào là rụng, thật ra lại nắm phần thắng tuyệt đối. Xã hội hiện nay cá lớn nuốt cá bé, mọi người quen thói dựa vào kẻ mạnh nhưng lại ưa dùng thứ vũ khí sắc bén tiện cả công lẫn thủ là đạo đức. Khi kẻ mạnh và kẻ yếu nảy sinh mâu thuẫn, bên yếu hơn tất nhiên sẽ được dư luận ủng hộ hơn, đội hóng cũng sẽ dựa vào đó phán xét đúng sai luôn, chẳng phân biệt xanh đỏ đen trắng gì.

Người chết vì tiền chim chết vì mồi, Soái Ninh không phải lũ tiêu chuẩn kép, có thể lý giải suy nghĩ muốn chớp cơ hội làm giàu của những hộ ngoan cố. Làm đối thủ, nếu bị họ ép lên sàn đấu, thật sự sẽ rơi vào đại dương “chiến tranh nhân dân” rộng lớn. Bởi vậy, kể cả có bị khiêu khích nhiều hơn nữa, cô cũng không đối đầu trực diện với họ trong vấn đề giải phóng mặt bằng.

Đang suy tính, “bộp” một tiếng, trên kính chắn gió nở ra một bông hoa bằng bùn to tướng, tác giả là một đám trẻ con cách đấy mấy mét. Vừa nãy cô còn thấy hai đứa trong số đó chui ra chui vào chỗ lều bạt, hẳn là con cháu mấy hộ ngoan cố.

Đám quỷ nhỏ ngỗ nghịch đó thành công chọc giận Soái Ninh, cô giận đùng đùng mở cửa xuống xe lại gần.

Mấy cục bùn tạo thành trận địa chào mừng, ba tay vệ sĩ đi theo cô xoay người ngăn chặn, cũng tiến lên quát mắng xua đuổi.

Lũ trẻ ngang nhiên, ra sức hò nhau tấn công, một thằng bé dẫn đầu gào lên: “Chính là chúng nó muốn chiếm nhà với đất của mình đấy, đánh boconme chúng nó đi!”

Sau vài cú, nhóm vệ sĩ biến thành tượng đất cả.

Soái Ninh nhìn kỹ đám thổ phỉ con này, đứa lớn nhất cũng không quá tám, chín tuổi. Bé thế làm gì đã hiểu yêu hận tình thù, chắc chắn là người lớn mớm cho.

Cô gạt huỵch Trần Kiệt ra lao lên phía trước, bị một nắm bùn ném vào giữa ngực, chiếc áo màu trắng ngà bỗng chốc tiêu tùng.

Cô không vội lau vết bùn trên cằm, xông tới tóm lấy thằng nhóc gây chuyện, nhấc nó lên kẹp vào nách, sai Trần Kiệt đi gọi công an, sau đó bế thằng nhóc vào thẳng ủy ban xã.

Thằng nhóc giống con dê con bị diều hâu cắp, be ầm lên tránh né, sợ hãi gào khóc: “Bà ơi! Bà ơi!” (Nguyên văn là 奶奶, bà nội)

Bà nội nó ngồi ngay bên ngoài lều, vừa rồi thằng cháu tụ tập nghịch phá, bà ta cùng bạn bè đi cùng còn hóng xem cho vui, lúc này cuống quýt tới cứu, quát bảo Soái Ninh thả nó ra.

Soái Ninh nói gay gắt: “Bà là người lớn trong nhà nó? Vừa hay, đi với tôi vào trong kia phân xử!”

Vừa nói cô vừa đưa cái tay còn rảnh ra tóm lấy bà già, không phân bua gì, lôi luôn hai bà cháu vào văn phòng chủ tịch xã.

Mươi phút sau, đồn trưởng Lữ đến, trước tiên đứng ở cửa, hỏi bí thư xã Ngưu Bảo Hà để nắm tình hình.

“Vừa rồi thằng cháu Lý Phượng Hoa cùng một đám ranh con ném bùn đất vào xe vào người của bên Quan Vũ, Ninh tổng vừa bị nó ném trúng, quần áo bẩn hết, đang gọi người lớn trong nhà ra bắt đền kìa.”

Người thường vì bộ quần áo đi báo công an thật vớ vẩn, nhưng Soái Ninh thì khác, đồn trưởng Lữ quặn lòng thay cho nhà họ Lý, hỏi Ngưu Bảo Hà: “Quần áo của Ninh tổng trị giá bao tiền?”

Ngưu Bảo Hà cau mặt thõng tay: “Nói là hàng đặt riêng ở Ve cái gì Chê[1] ấy, một bộ 170 ngàn, chất vải đó không thể giặt ướt, giặt khô cũng không làm sạch được, coi như hỏng luôn.”

“Có hóa đơn không?”

“Đã cho người ở Thượng Hải gửi lại đây rồi.”

“Nhân chứng thì sao?”

“Camera trên xe người ta ghi lại cả.”

Đồn trưởng Lữ cắn lưỡi: “Thằng con của Lý Phượng Hoa cờ bạc đi hết của nả trong nhà, giờ bán cả nhà già trẻ cũng không đền được.”

Ngưu Bảo Hà hai tay vỗ đùi: “Chứ còn gì nữa, chỉ tại họ không dạy được trẻ con, gây ra cái họa lớn thế này. Ông phải giúp hòa giải nhé.”

Đồn trưởng Lữ hiểu rằng bí thư Ngưu đã hòa giải không thành, giờ gánh nặng đè lên người ông, vết thương vì bị Giang Quế Phân ẩu đả hôm qua còn nhâm nhẩm đau, giờ chưa qua nửa ngày lại ngoằng thêm phiền phức. Trong xã chẳng có án gì lớn nghiêm trọng, nhưng ba cái vụ vặt vãnh lông gà vỏ tỏi này cũng đến toi cái mạng già.

Cái gọi là quy trình hòa giải là mắng mỏ bên sai, lại xoa dịu bên bị hại, lấy tư thế công chính giúp đỡ một bên, tranh thủ việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

Soái Ninh không để ý tới bài bản của ông ta, ngang tàng cự tuyệt, nói: “Đồn trưởng Lữ, tôi có quyền bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình, ông cũng có nghĩa vụ thi hành pháp luật một cách vô tư. Nếu không có năng lực bồi thường, làm hỏng tài sản của người xong là có thể phủi tay, vậy thì kẻ nghèo có thể đi đập phá thoải mái, dù sao không có tiền đền, cảnh sát cũng chẳng làm gì bọn họ mà.”

Đồn trưởng Lữ cười khổ, Lý Phượng Hoa lập tức đứng phắt dậy, chỉ vào cô chửi rủa: “Cùng lắm thì mày giết bà già này chứ gì, vì bộ quần áo mày bức tử người ta, cái con nhiều tiền lòng dạ đen tối, ông trời sao không dọn mày đi!”

Soái Ninh liếc mắt nhìn Trần Kiệt đang cầm điện thoại ghi hình, nói lạnh tanh: “Quay cẩn thận hết, rồi đây có chuyện gì nữa thì lấy video ra đối chất với họ.”

Ngưu Bảo Hà vội quát Lý Phượng Hoa dừng lại: “Bà bớt bớt tí đi, việc này rõ ràng là cháu bà gây họa, kể cả làm um lên đến huyện bà cũng không chiếm lý đâu.”

Con dâu Lý Phượng Hoa là Điền Tố Lan cũng tới, nãy giờ vẫn sượng sùng im lặng, thấy mẹ chồng làm ầm ĩ đến chẳng ra thể thống gì, lấy hết can đảm xin Soái Ninh tha thứ.

“Ninh tổng, việc này đúng là vì cháu nhà em nghịch ngợm, nhưng nhà chúng em thật sự không đền được đồ của bác, xin bác giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng em ạ.”

Soái Ninh chỉ định dọa hộ dân điêu ngoa này tí, trông chị ta còn có vẻ biết liêm sỉ, mỉa mai nói: “Lời này sai rồi. Con chị ném bùn vào người khác, chúng tôi mới là người bị hại, giơ cao đánh khẽ cái gì, làm như chúng tôi khi dễ nhà các chị không bằng.”

Điền Tố Lan vội sửa lời, nhận sai: “Vâng vâng, là chúng em sai hết, bác muốn đánh muốn chửi sao cũng được, nhưng chuyện đền tiền này có thể châm chước tí không ạ?”

Đồn trưởng Lữ và bí thư Ngưu cũng đến nói giúp, lời nịnh hót lót đầy một sọt.

Soái Ninh chờ thể diện được ve vuốt đủ, chậm rãi đổi dáng ngồi, vờ vịt thở dài: “Hai ông suy nghĩ vì dân như vậy, tôi cũng nên thấu hiểu nỗi khổ tâm của các ông, thôi thì cứ bảo bà già với thằng nhãi kia xin lỗi tôi trước đã.”

Ông Lữ ông Ngưu mừng rỡ, vội giục nhà họ Lý nhận lỗi.

Lý Phượng Hoa õng ẹo không chịu, nhưng bị hai người họ mắng mỏ dọa dẫm, đành phải thành thật mà nói xin lỗi.

Soái Ninh cũng không bắt bẻ thái độ của bà ta, quay sang nói với Điền Tố Lan: “Giáo dục hiện đại không ủng hộ hình thức xử phạt về thể xác, nhưng trẻ con phạm lỗi vẫn cần phải dạy thì về sau nó mới nhớ. Cô làm mẹ hẳn là hiểu chứ hả?”

Điền Tố Lan liến thoắng đáp ứng, túm cổ áo thằng con đét cho vài phát, suýt nữa bị cục nợ này mang vạ, chị thật muốn đánh nát mông nó.

Thằng nhóc khóc tu tu, trán còn bị móng tay mẹ chọc thành mấy đốm đỏ.

Soái Ninh bằng lòng vừa ý, đứng dậy đi đến trước mặt nó, ngồi xổm xuống đối mặt với nó nói chuyện.

“Chờ mày lớn lên sẽ biết hôm nay gặp cô tính là số mày may lắm nha con, sau này không có bản lĩnh thì đừng gây chuyện thị phi. Còn nữa, Quan Vũ nhà cô đến đây là giúp cho xã Liên Hoa phát triển kinh tế. Phá nhà cũ của chúng mày đi lại trả cho chúng mày nhà lầu mới, là người lớn nhà mày tham quá, rắp tâm muốn bóp nặn bọn cô. Thị phi đúng sai mày phải nhớ cho rõ vào.”

Dứt lời, cô duỗi tay chí chí vào chóp mũi nó, thần thái đắc thắng thật giống đại ca của lũ trẻ con.

Thằng nhóc chớp mắt ngơ ngác, quay đầu nhìn bà nội và mẹ đang đỏ mặt tía tai, lập trường quan điểm có tí lung lay.

Soái Ninh chào bí thư Ngưu và đồn trưởng Lữ ra về, hai ông quan xã cùng nhau ra tiễn vị thần tài này.

Trời đã tạnh ráo, ánh mặt trời chói chang hong khô cô đặc màu sắc của cảnh vật, từ tranh màu nước sắc nhạt tươi mát biến thành tranh sơn dầu rờ rợ. Không khí mát đã bị nắng gắt xua tan hết, trong không khí lởn vởn mùi khét khô, bụi đất lại bay mù mịt.

“Ninh tổng, có người tới.”

Theo tiếng gầm nhẹ của Trần Kiệt, tầm mắt mọi người dõi ra cách đấy mấy chục mét, chỉ thấy một đám đông dân làng đang cuốn bụi mà đến, nhìn sơ sơ phải 40-50 người, không ít người trong tay còn cầm theo đồ linh tinh trong nhà, đi đầu chính là con trai Lý Phượng Hoa, Lý Gia Dũng.

Tên này là một tay côn đồ cờ bạc cộm cán của thôn Liên Diệp. Vừa nãy khi cán bộ xã đến nhà họ Lý tìm người lớn, y ra khỏi nhà cùng vợ nhưng lại đi ngược đường để gọi hội, tuyên bố muốn chơi lớn với người của Quan Vũ một phen.

Nhà quê chuộng “người đông, lực lượng lớn”, dân địa phương tụ tập ẩu đả vì tranh chấp đất đai nước nôi là chuyện thường gặp, bí thư Ngưu và đồn trưởng Lữ đều tởn, vội vàng kéo Soái Ninh lùi vào, cuống cuồng đóng cổng lại.

(Hết phần 87, xin mời đón đọc phần 88. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Nguyên văn là 范什么哲, bọn mình đoán là lấy từ phiên âm tiếng Trung của Versace (ve-sa-chê, nhấn chữ “sa”) là 范思哲, nói chung không chỉ ông bí thư xã không đọc được đúng tên của nhà mốt.

Bình luận

Truyện đang đọc