NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P98)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Cụ ông từ đầu đến cuối mang vẻ mặt dè bỉu điển hình, liên tiếp chê bai các hộ ngoan cố của thôn Liên Diệp, đoạn cuối còn nhìn ống kính kêu gọi Bất động sản Quan Vũ: “Bất động sản Quan Vũ, chào mừng các bác đến thôn chúng tôi giải phóng mặt bằng, chỗ chúng tôi phong thủy tốt hơn thôn Liên Diệp, đến đây xây dựng công trình đảm bảo các bác giàu to.”

Video có nhiều điểm buồn cười, được dân mạng chụp màn hình như điên. Cụ ông trông rất hài này trở thành nhân vật trong meme ưa thích của cả một thế hệ trên mạng.

Trong một clip khác, phóng viên phỏng vấn một phụ nữ đang nhặt rau bên ngoài cửa hàng ở khu phố Liên Hoa.

“Chị ơi, chị biết Bất động sản Quan Vũ không ạ? Từ năm ngoái đến giờ họ đến đây làm dự án, có gây bất tiện gì cho cuộc sống của bà con không?”

“Không đâu, chẳng phải họ sửa hết đường ở đây rồi hay sao? Dễ đi hơn hồi trước nhiều, trước đường hẹp mà toàn là bùn, hôm nào mưa ô tô căn bản không đi được. Giờ ngon rồi, bác thấy đấy, là đường nhựa hết, nên cũng nhiều người nơi khác đến, chúng em buôn bán cũng đắt hàng hơn.”

“Thế họ có từng ức hiếp người dân địa phương hay làm việc gì trái pháp luật không?”

Trong video đã xuất hiện nhiều người vây hóng, thấy chị kia đáp “Không nghe nói”, một bác gái tiếp lời: “Cháu bên nội bên ngoại nhà tôi đều làm việc ở công trường của họ đấy. Người ta trả lương đúng hạn lắm, quản lý cũng nghiêm chỉnh lắm luôn.”

Phóng viên tiện thể hỏi bác ta: “Nghe nói họ chiếm nhà đất của dân làng, có chuyện này không ạ?”

Bác gái lắc đầu nguầy nguậy, một thanh niên khác xen vào: “Người ta là công ty lớn, làm việc phải ký hợp đồng hết. Nhà tôi cũng ký hợp đồng xong mới lấy đất, so với nơi khác thì chính quy hơn nhiều.”

Nghe nói nhà anh ta ở thôn Bảo Liên, đã ký hợp đồng đền bù lấy đất với Quan Vũ, phóng viên dò hỏi nội dung hợp đồng, hỏi anh ta có hài lòng với kết quả đền bù không.

Thanh niên nói: “Cũng được đấy, họ đang xây trung tâm tiệc cưới với vườn cây bên kia, nói về sau thuê tôi với người nhà vào làm. Làm công ăn lương hẳn là khá hơn làm nông trông trời.”

Những người này đều tỏ thái độ hoan nghênh việc Bất động sản Quan Vũ làm dự án ở xã Liên Hoa, hy vọng có càng nhiều công ty lớn như vậy tới đầu tư.

Trong mười mấy tin bài chưa xuất hiện tin nào tiêu cực, trái lại còn khiến dân mạng thấy được tiếng tốt của Bất động sản Quan Vũ ở xã Liên Hoa. Ở phần bình luận tuy vẫn thấy hiện tượng tranh cãi nhưng tình thế tổng thể phát triển theo hướng có lợi cho Soái Ninh và Bất động sản Quan Vũ.

Buổi sáng, Thôi Minh Trí đi theo Soái Ninh đón xe xuất phát từ Thước Châu, trên đường nhận được cuộc gọi của đoàn điều tra, nói Hoàng Bảo Lâm đã đổi ý, cho Hoàng Tiểu Đan đại diện cho vợ chồng họ đến cuộc họp báo nói rõ sự thật.

Thôi Minh Trí báo cáo tin vui cho sếp, Soái Ninh im lặng một lát mới cười đắc ý, như thể tự dưng được mấy chục ngọn đèn sân khấu rọi vào, nhạc nền rộn ràng “cho người chiến thắng chiến thắng chiến thắng”[1].

“Tôi đang định công bố đoạn video giám sát ở phòng bệnh hôm qua, giờ đích thân Hoàng Tiểu Đan đến thì càng có sức thuyết phục.”

Thôi Minh Trí cho rằng vợ chồng Hoàng Bảo Lâm tỉnh ngộ là nhờ màn khuyên giải của cô hôm qua, ca tụng cô khéo ăn nói.

Soái Ninh từ chối lời khen: “Là chính lương tâm ổng trỗi dậy, tôi thấy ông già đó bản tính không xấu mới đến bệnh viện tìm ổng. Nếu ổng ác độc như thằng con, ngày hôm qua chắc chắn đã trả đũa ngay mặt. Đoạn ghi hình kia tung ra không những không làm sáng tỏ được gì, tôi sẽ còn bị thêm một tội ép người quá đáng nữa.”

Thôi Minh Trí cười nói: “Vậy cũng là chị biết lấy đại nghĩa để thuyết phục ông ấy, vẫn phải khen, sao tự dưng chị lại khiêm tốn thế ạ?”

Hắn hớn quá lỡ lời, đến lúc định thần thì khóe mắt Soái Ninh đã phóng ra lưỡi dao.

“Mọi khi tôi tự cao tự đại lắm hả?”

“Không, không đâu ạ.”

“Nhìn vẻ mặt nghĩ một đằng nói một nẻo của anh là biết, anh giống hệt bọn anti trên mạng, toàn chê tôi quá vênh váo. Nếu tôi nói tất cả chỉ là ảo giác của các người, các người nhất định càng dè bỉu.”

Soái Ninh thở dài khinh rẻ, rất có vẻ phiền muộn vì “ở trên cao không ai thấu hiểu”.

Thôi Minh Trí ra sức kiềm chế mong muốn bỉ bôi, cười làm lành chữa thẹn.

“Chị không tự cao mà tự tin, bẩm sinh đã là trụ cột có thể chống trời ạ.”

“Hừ, tôi chỉ làm trụ cột khi gặp tình thế sắp bị sập trúng đầu mình thôi. Không liên quan đến tôi thì kể cả trời thủng như cái sàng, tôi cũng chỉ tránh sang một bên lẳng lặng nhìn ngắm mưa sao băng thôi.”

Soái Ninh quẳng ra nụ cười khinh bỉ, đeo đôi kính râm siêu to của cô lên, đắp một mảng đen choán khắp khuôn mặt.

“Chợp mắt xíu, chưa đến nơi đừng đánh thức tôi.”

Buổi họp báo đặt ngay trên bãi đất hoang mà hôm trước máy bay trực thăng hạ cánh, Soái Ninh muốn tạo không khí gần dân, chỉ đặt ghế cho số ít lãnh đạo có mặt, còn lại tất cả mọi người bao gồm cả cô đều đứng nói chuyện.

Đây là lần hội họp có quy mô lớn nhất xưa nay của xã Liên Hoa, không riêng già trẻ trai gái thôn Liên Diệp được mời đến dự, nhiều cư dân ở các thôn xóm xa gần cũng dắt díu nhau tới hóng. Hàng trăm cơ quan truyền thông với quân số trên 500 người tham gia, ngoài ra còn không ít người tự bỏ tiền túi đến xem cho biết.

Để giữ gìn an ninh trật tự tại hiện trường, công an thành phố Đông Hưng và huyện Thước Châu điều động tổng cộng 400 cảnh sát, thêm vào đó là dư luận dậy sóng, có thể nói rằng cuộc họp báo được vạn người chờ mong, cả nước chú ý.

1h chiều, bãi đất hoang hơn trăm mẫu nghìn nghịt người. Nhìn từ trên cao xuống, vùng cỏ xanh mênh mông đã bị bao phủ bởi đầu người đen kịt và quần áo đủ màu. Tiếng ồn hơn 70 decibel xua tan những đám mây trên trời, đánh thức cả dãy núi đã ngủ say ngàn vạn năm.

Gần 2h chiều, Hoàng Tiểu Đan được nhân viên đoàn điều tra hộ tống đến hiện trường. Nhìn thấy Soái Ninh, cô khó giấu nỗi xấu hổ, được Diệp Như Vy khích lệ mãi mới rưng rưng năn nỉ: “Ninh tổng, bố mẹ tôi ăn năn cả rồi, bảo tôi thay họ đến nhận sai. Họ lớn tuổi, sức khỏe không tốt, xin chị nói giúp với các bác lãnh đạo thôi truy cứu (trách nhiệm) của họ, được không ạ?”

Soái Ninh dịu mặt gật đầu: “Tôi có thể giúp cô, nhưng ý ở trên ra sao thì tôi không can thiệp được, với riêng cá nhân tôi và công ty thì có thể không truy cứu họ.”

Hoàng Tiểu Đan khôn ngoan, biết cô đã nhượng bộ hết cỡ, vội vàng nói lời cảm tạ: “Ninh tổng, thật sự cảm ơn chị, chị làm bao việc giúp gia đình tôi như vậy, không biết phải báo đáp chị thế nào cho vừa?”

Soái Ninh cười nói: “Lát nữa cô cứ thuật lại tình hình thực tế cho truyền thông và quần chúng là tính đã giúp tôi rồi. Cứ nói chuyện khách quan chút, khỏi cần mấy lời ca tụng công đức, ca tụng như vậy dễ gây hiệu ứng ngược, không được hay.”

15 phút sau, cuộc họp báo chính thức bắt đầu. Mười mấy cục loa công suất lớn đặt xung quanh hội trường đồng thời phát ra tín hiệu cao tần 10KHz, át hết tiếng người xôn xao.

Thôi Minh Trí đại diện cho Soái Ninh nói lời khai mạc, chủ yếu giới thiệu những người có mặt: lãnh đạo chính quyền tỉnh, thành phố, huyện; chính quyền xã Liên Hoa và thành viên ban quản lý thôn Liên Diệp; người phụ trách các phòng ban liên quan của Bất động sản Quan Vũ, 37 cơ quan truyền thông uy tín nhất trong nước; nhóm phóng viên thời sự của 8 đài truyền hình; 15 hãng thông tấn nước ngoài; 20 học giả nổi tiếng, nhà quan sát, bình luận xã hội.

Một danh sách dài đọc xong, dân mạng xem livestream thốt lên rằng quy mô buổi họp báo này có thể sánh với cuộc họp mặt truyền thông cấp quốc gia, dù kết luận cuối cùng của sự kiện này thế nào, xã Liên Hoa coi như nổi tiếng thế giới.

Hoàng Tiểu Đan được sắp xếp là người đầu tiên lên tiếng.

Đối mặt cả biển người cùng ống kính dày đặc, cô hết sức căng thẳng, tay nắm micro run bắn lên.

(Hết phần 98, xin mời đón đọc phần 99. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Đoạn này bọn mình dùng luôn lời bài “Đường lên đỉnh Olympia” của nhạc sĩ Hoàng Vân.

Bình luận

Truyện đang đọc