NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P77)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 28: Tôi chấm giai này rồi

Người tinh quái thì luôn đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Soái Ninh là một cô gái sắc sảo có muôn vàn gương mặt, khi gặp Chúc Kỳ Vỹ cô bày ra vẻ nho nhã chỉ dùng đến khi tiếp xúc với các nhân vật trọng yếu, biết rõ Thôi Minh Trí đã đưa anh ta đi khám và mua quần áo mới cho anh ta thay, vẫn làm bộ làm tịch ra lệnh: “Hôm nay muộn rồi, sáng mai anh đưa thầy Chúc đi bệnh viện kiểm tra cho kỹ, vấn đề sức khỏe thì không qua quýt được.”

Chúc Kỳ Vỹ đã được đối đãi rất tử tế, thấy sếp tổng của Quan Vũ cũng chân thành nhiệt tình như thế thì như thấy nắng ấm trong mưa gió, thẹn thùng xoa tay luôn miệng nói lời cảm tạ: “Ninh tổng, không cần đâu, bác sĩ đã khám rồi, tôi thực sự không việc gì đâu, cô đừng bận tâm ạ.”

Gương mặt Soái Ninh tràn ngập thương cảm, ân cần thân thiện đánh giá anh ta: “Tên Bì Phát Đạt này thật coi trời bằng vung, giữa thanh thiên bạch nhật cũng dám hành hung, sao lại đánh người ta ra nông nỗi này cơ chứ.”

Chúc Kỳ Vỹ bức xúc đã lâu, một khi có cơ hội liền xả ra bằng hết, lại mở đại hội tố khổ trước mặt cô.

Thôi Minh Trí đã nghe một lần, không hết sức chăm chú như lúc sáng, lại bị cuốn theo vẻ mặt biến hóa của sếp, chỉ thấy cô khi thì kinh ngạc, hãi hùng, lúc lại xót xa, căm phẫn. Khi nghe về tình cảnh thê thảm của người nhà họ Chúc, nước mắt rơm rớm, có vẻ đồng cảm với người bị hại như thể chính mình từng bị.

Sau khi nghe xong, cô duyên dáng đưa khăn giấy lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Khổ thân mọi người, không ngờ xã hội hiện nay lại có loại ác bá ngang ngược như vậy, có thể thấy là việc xây dựng pháp chế ở vùng sâu vùng xa vẫn thật lạc hậu quá.”

Ai không biết rõ chắc chắn sẽ xúc động vì lòng từ thiện của cô.

Khi con công xòe đuôi, người đứng đằng sau nhìn nó hở đít thì tụt hứng, đổi ra trước mặt sẽ thấy đẹp hết sảy.

Thôi Minh Trí đã đổi hẳn góc độ xem xét Soái Ninh, cho rằng người làm việc lớn đều biết diễn sâu, nếu không làm sao Lưu Bị phải quăng con xuống đất để mua chuộc lòng người? Xem xong màn diễn xuất như thật này, Chúc Kỳ Vỹ hẳn sẽ một lòng nghe theo sếp.

Người Trung Quốc có quan niệm tôn ti nặng nề, kẻ bề trên chỉ tỏ thiện ý một chút cũng có thể khiến dân thường ngưỡng mộ gấp bội. Chúc Kỳ Vỹ quả nhiên cảm động sâu sắc, đường đường một đấng nam nhi mà rơm rớm nước mắt theo cô, cảm xúc càng kích động hơn.

“Ninh tổng, tôi nghe nói bên cô cũng bị Bì Phát Đạt vòi tiền không ít. Những người trước kia vào thôn đầu tư trồng trọt chăn nuôi không có tiền như các cô, bị nó ép quá bỏ đi hết. Giờ nó xác định các cô là gà đẻ trứng vàng, đi đâu cũng nói là tóm chặt các cô thì đời này không phải lo kiếm ăn. Các cô ngàn vạn lần đừng thỏa hiệp với nó, nếu không là vĩnh viễn không gỡ được con đỉa lớn này đâu.”

Soái Ninh gật đầu: “Chúng tôi cũng biết nó lòng tham không đáy, đang nghĩ cách.”

Chúc Kỳ Vỹ cho rằng có tiền dễ làm việc, xin cô đi gặp lãnh đạo huyện phản ánh.

Soái Ninh nói: “Tôi đã sớm nhắc với huyện. Hiện nay mọi chuyện phải theo quy trình, bất kể báo cảnh sát hay kiện ra tòa đều không thể thiếu bằng chứng. Nhân lực của chính quyền cơ sở lại thiếu, không có đủ nhân chứng vật chứng, cơ quan chức năng cũng không tiện điều tra ấy.”

Chúc Kỳ Vỹ nhụt chí: “Khi tôi đi khiếu nại cũng gặp tình cảnh này, họ bảo tôi phải đưa bằng chứng trước. Bọn kia rất gian trá, mỗi lần ra tay đều khám người tôi và mọi người trong nhà, đập hỏng điện thoại tôi nhiều lần, camera lắp trong nhà cũng bị chúng nó lục ra phá hỏng luôn. Tôi không chụp được ảnh, không quay được video, người trong thôn cũng không dám làm chứng cho tôi, nói miệng không thôi thì chúng nó còn mắng ngược rằng tôi bôi nhọ.”

Anh ta càng nói càng nôn nóng, cầm chén trà trên tay uống một hơi hết luôn.

Soái Ninh kêu Thôi Minh Trí rót nước cho anh ta, ôn tồn khuyên: “Nhà họ Bì là dòng họ lớn, quá đông người, chỉ kéo đổ Bì Phát Đạt thì chưa trị được tận gốc. Việc này cần bàn bạc kỹ hơn, đừng nóng vội muốn thành công ngay. Chúng tôi đang thi công ở các thôn khác, xong xuôi các việc râu ria lại tập trung lực lượng đối phó với bọn xấu ở thôn Bạch Liên thì dễ hơn. Bây giờ giải quyết trước các khó khăn thực tế của nhà anh quan trọng hơn.”

Cô nói với Diệp Như Vy: “Diệp công, cô là người địa phương, việc này tôi giao cho cô. Ngày mai lên Đông Hưng một chuyến, liên hệ lấy một giường ở bệnh viện tam giáp[1] trên đó để chuyển ông cụ nhà thầy Chúc lên, mời bác sĩ khám chữa cho tốt, chi phí cứ để cá nhân tôi trả.”

Lại dặn Thôi Minh Trí: “Anh lấy thẻ của tôi đi ngân hàng rút 20 ngàn tiền mặt đưa thầy Chúc để thầy sửa nhà, mua thêm đồ dùng hằng ngày, quan trọng nhất là mua thêm ít thức ăn ngon, đồ bổ dưỡng cho các cụ và bọn trẻ.”

Lời này cô nói mà tay trợ lý cũng bị cuốn vào màn diễn, cảm giác từ đầu đến chân cô đều ngập trong ánh hào quang của Đức Mẹ, nghiễm nhiên là hóa thân của chân thiện mỹ.

Chúc Kỳ Vỹ được đối xử tốt đâm phát hoảng, nhảy dựng lên phẩy tay cự tuyệt.

“Ninh tổng, cô đừng làm vậy, để cô bỏ tiền như thế, nhà chúng tôi biết xử sự sao!”

Soái Ninh bảo Thôi Minh Trí đỡ khách ngồi xuống, nói khẩn thiết: “Giúp đỡ một chút này thì có gì đâu, trước mắt tôi cũng chỉ có thể giúp anh từng đó. Anh vì giành công bằng cho người khác mà không màng tai họa ập đến cho chính mình, bây giờ thôn Bạch Liên đang thiếu người có tinh thần trọng nghĩa như anh, sau này chúng tôi còn cần anh hỗ trợ nữa cơ.”

Chúc Kỳ Vỹ giờ phút này nguyện vì cô mà vượt lửa qua sông, gật đầu lia lịa nói: “Có việc gì cô cứ nói, tôi nhất định sẽ hết lòng hết sức.”

Soái Ninh mỉm cười: “Hiện tại chỉ cần anh giữ an toàn cho bản thân và người nhà, nhẫn nại hơn trong mọi chuyện, đừng va chạm với người nhà họ Bì, mấy tháng nữa tình thế sáng sủa hơn tôi sẽ liên hệ. Từ giờ đến lúc đó không thể để những người khác biết hai bên chúng ta có lui tới, Bì Phát Đạt mà biết thì không chỉ chúng tôi sẽ bị động mà tình cảnh của anh với người nhà cũng càng nguy hiểm.”

Cô dặn dò ân cần xong, gọi nhân viên khách sạn đăng ký một phòng cho Chúc Kỳ Vỹ nghỉ qua đêm. Thôi Minh Trí lo liệu xong việc này quay lại thấy cô đang vắt chéo chân ngồi bên cửa sổ hút thuốc, dáng vẻ thánh thiện đã sớm xếp bào cởi giáp[2], bộ dạng ủ mưu ấp kế hoàn toàn già dặn như chị đại giang hồ.

“Anh dàn xếp xong rồi?”

“Vâng, tôi nói với anh ấy, ngày mai giúp anh ấy thuê cái xe, về nhà đón ông cụ lên viện. Anh ấy cảm động lắm, níu tôi cảm ơn mãi.”

“Anh thấy tay này thế nào? Là người làm được việc chứ hả?”

“… Người rất ngay thẳng, không phải loại nham hiểm xảo trá, từng làm giáo viên tiểu học ở quê, trình độ văn hóa hẳn là cao hơn dân quê bình thường. Chị muốn anh ấy giúp chúng ta việc gì ạ?”

Soái Ninh vẩy vẩy điếu thuốc, Thôi Minh Trí biết ý bưng ngay gạt tàn, cô dụi tắt đầu mẩu thuốc, đứng dậy đi tới táp đầu giường, cầm cuốn tiểu thuyết khổ nhỏ đang mở sẵn trên đó.

Đó là một cuốn “Thủy hử” bản bỏ túi, mấy hôm trước cô luôn mang theo bên người, rảnh rỗi liền lấy ra giở đôi trang.

Thôi Minh Trí biết sếp ra nước ngoài rất sớm, không hiểu biết văn học cổ Trung Quốc, trước mắt có thể đang bổ sung mảng tri thức này để cách thức chuyện trò xã giao thêm phong phú.

Không ngờ lời giải đáp cho hắn lại ẩn giấu trong sách.

“Đợi tôi nghiên cứu xong cuốn sách này rồi sẽ nói cho anh biết bây giờ tôi muốn làm gì.”

Giọng điệu cô ra vẻ cao thâm thoạt đầu làm Thôi Minh Trí mông lung, nhưng đảo mắt đã rõ.

“Thủy hử” là một cuốn sách viết về thổ phỉ, bản chất tư tưởng của tên thổ phỉ hiện đại Bì Phát Đạt cũng kế thừa của những tiền bối trăm năm ngàn năm trước mà thôi. Ninh tổng đang mượn trí tuệ các cụ để phân tích kẻ thù thấu đáo triệt để đây mà. Nếu trong lòng cô ấy đã có tính toán, mình cũng đừng hỏi nhiều, mọi chuyện cứ nghe lệnh rồi làm theo là được.

Đi theo cấp trên “đầy hứa hẹn” tốt nhất phải “vô vi”, không có tài trí của Chu Du thì cứ thành thật làm Lỗ Túc, tự cho là thông minh không khéo lại thành Dương Tu[3]. Đây là bài học hắn rút ra từ “Tam quốc diễn nghĩa”. Tứ đại danh tác bác đại tinh thâm, thảo nào được sếp lấy làm cẩm nang.

Hắn vào phòng vệ sinh rửa gạt tàn thuốc, sau đó xin chỉ thị: “Ninh tổng, ngày mai chị có kế hoạch gì không ạ? Nếu không có việc quan trọng, tôi định đi với Diệp công lên Đông Hưng lo vụ bệnh viện.”

Soái Ninh đùa: “Anh lại muốn lấy việc công làm việc tư đấy, hôm nay tôi đã giúp anh bắc cầu Ô Thước rồi, nên biết đủ đi.”

Hắn chột dạ e lệ: “Tôi sợ bệnh viện lớn thiếu giường, một mình cô ấy không lo được.”

“Hừ, vừa nãy tôi cho cổ số điện thoại của bạn tôi, lên tới Đông Hưng sẽ có người thu xếp giúp cổ. Ngày mai tôi muốn đi khu công nghệ cao phía tây xem đất, anh cần đi theo giúp việc.”

Ban ngày cô lên Đông Hưng gặp VIP, biết được một tin làm ăn quan trọng. Một khu đất công nghiệp rộng 35ha ở khu công nghệ cao phía tây Thước Châu giáp với thành phố Đông Hưng sẽ được mang ra bán đấu giá vào đầu tháng 7 này. Đây là khu đất cuối cùng còn sót lại trong cuộc đấu giá xây dựng đường vành đai 3 ở thành phố Đông Hưng. Báo chí truyền thông định giá tới 4,5 tỷ.

Gần đây tin đồn về việc Thước Châu lên quận ngày một nhiều. Khu công nghệ cao phía Tây và khu ngoại ô phía Nam của thành phố Đông Hưng đã hình thành một cụm dân cư và thương mại quy mô lớn, nhất định trong tương lai sẽ gộp làm một. Đất đai giữa hai khu này gần như đã được đầu tư hết, rất khó tìm được khu đất nguyên vẹn để phát triển dự án từ đầu như vậy nữa. Trong tương lai, với sự phát triển của tuyến đường vành đai ngoại thành Đông Hưng và dự án tàu điện ngầm, ở đó giao thông thuận tiện, tiềm năng về ưu thế vị trí là cực kỳ to lớn.

“Chị muốn khu đất kia ạ?”

(Hết phần 77, xin mời đón đọc phần 78. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Cách gọi ngắn gọn của tam cấp giáp đẳng (三级甲等), là bệnh viện cấp 3 hạng A quy mô lớn theo tiêu chuẩn của Trung Quốc với trên 500 giường bệnh.

2. Nguyên văn là thu đao kiểm quái/quẻ (收刀检卦), thành ngữ xuất phát từ tiểu thuyết năm 1935 của Lý Cật Nhân, bọn mình dùng cụm “xếp bào cởi giáp” lấy từ “Chinh phụ ngâm” của Đặng Trần Côn, bản dịch của Đoàn Thị Điểm.

3. Dương Tu: mưu sĩ của Tào Tháo, hay đoán ý chủ nhưng thường rơi vào cảnh đoán sai - hoặc đoán trúng quá khiến chủ nhột, sau cũng vì thế mà bị xử tử.

Bình luận

Truyện đang đọc