NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P74)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Tri háo sắc nhi mộ thiếu ngải[1], điểm này chẳng phân biệt nam nữ. Bị truyền thống văn hóa bó buộc, rất nhiều phụ nữ xấu hổ, không dám sống thật với bản năng. Soái Ninh xưa nay phóng khoáng hào sảng, thấy giai đẹp không thiếu rục rịch tâm địa đen tối, Lư Bình có thân phận đặc biệt không tiện thông đồng nhưng cô vẫn không khỏi chẹp chẹp trong lòng, ngoài mặt vẫn phân tâm để khen ngợi đầy lý tính.

“Bí thư Lư, anh thật là có tâm Bồ Tát, bạn cún này gặp được anh là kiếp trước ăn ở tốt.”

Lư Bình bật cười: “Nếu thực sự ăn ở tốt thì kiếp này đã không làm chó.”

“Ha ha, kể cũng đúng thật, nhưng anh là người theo chủ nghĩa duy vật cơ mà? Sao lại đi tin nhân quả luân hồi thế ạ?”

“Tôi nói theo giọng của chị, chị phản ứng cũng nhanh quá đi mất.”

Cô nhờ nhanh trí chọc giai bật cười ha ha, trò chuyện vài phút, mời anh ta cùng đi tản bộ.

“Tôi mới lên Đông Hưng về, nửa ngày nay chỉ ngồi, chân tê rần cả, cùng đi bộ một chút được không?”

“Được thôi, tôi cũng ra đây đi dạo mà, chúng ta bước loanh quanh đi. Nhưng chị đi một mình có tiện không? Không đem theo vệ sĩ gì đó ạ?”

“Ầy, anh là bí thư huyện ủy, đi cạnh anh là an toàn nhất rồi, cần gì đến vệ sĩ nữa ạ.”

Soái Ninh cho đám tùy tùng về khách sạn trước, cùng Lư Bình đi dọc con đường rợp cây xanh, vừa đi vừa tán gẫu. Đề tài câu chuyện tưởng như lung tung ngẫu hứng nhưng thực ra đều trải qua tính toán công phu, chủ định để moi chi tiết về đời tư anh ta. Tiếc rằng Lư Bình phòng thủ chặt chẽ, trước sau giữ kín bưng thông tin cá nhân, giống một con quỷ quái trơn tuột, thiên la địa võng cũng không bắt được.

Soái Ninh thề phải bắt được con quỷ này, vắt óc ủ mưu tìm phép, chân phải đột nhiên có cảm giác khác thường, vừa cúi xuống nhìn đã thấy mũi giày ngoác ra như mỏ con chim non đói khát, hung hăng mổ lấy mặt mũi cô.

Giày của cô toàn là hàng hiệu siêu cấp, nhưng có khi giá cả kinh người lại đồng nghĩa với giá trị bằng âm, người đời rất khó tưởng tượng, một số món hàng xa xỉ có chất lượng mong manh, không chịu nước không chịu mài mòn, chẳng hạn như đôi giày thửa riêng nhân dịp kỷ niệm này, hôm qua vừa xỏ vào chân, hôm nay đã đi đời, còn vắn số hơn cả phù du.

Màn mất mặt này chớp nhoáng lọt vào mắt Lư Bình, anh ta không lập tức lên tiếng, đại khái muốn chừa cho cô khoảng trống để chơi bài lảng.

Người thường nếu gặp cảnh này khó tránh khỏi xấu hổ, sợ cho người ta ấn tượng kém cỏi, người giàu thì bất đồng, quần áo vá chằng vá đụp cũng có thể dẫn dắt trào lưu thời thượng. Da mặt Soái Ninh lại chịu được trăm ngàn rèn giũa, thản nhiên cười nói: “Đôi giày này không biết cố gắng quá cơ, như ngựa (trong tranh) Từ Bi Hồng, đẹp chứ chẳng dùng được.”

Lư Bình hẳn là đã sớm chuẩn bị xong lời đáp, mỉm cười đầy săn sóc: “Loại giày này dành cho người bước trên thảm đỏ, vốn dĩ không hợp để dạo bộ, chúng ta đi trên đường lâu như vậy, đương nhiên phải rách rồi. Là tôi sơ ý, chỉ lo nói chuyện, quên để ý giày chị có đi được hay không.”

Soái Ninh hào sảng cười đáp: “Tôi cũng không chú ý, nó bỗng dưng toác ra, cứ như lựu đạn.”

Không cách nào đi dạo tiếp, việc điều tra buộc phải ngừng, cô định gọi điện cho lái xe, Lư Bình lại kêu cô đừng vội.

“Xin chị chờ đây một lát nhé.”

Anh đưa cô sợi dây dắt chó, xoay người đi về phía cửa hàng quần áo ở bên kia đường.

Hành động này vượt ra ngoài dự đoán của Soái Ninh, cô gồng giữ con Tinh Tinh đang nhăm nhăm đuổi theo chủ, bản thân cũng muốn đi theo ngó một cái. Vài phút sau Lư Bình xách về một đôi giày da nữ, màu sắc kiểu dáng phối hợp hài hòa với quần áo của cô, kinh nhất là anh ta còn đoán đúng cả cỡ giày của cô.

“Chị thân phận đặc biệt, bị ai nhìn thấy đang đi giày hỏng thì không tốt lắm. Thay đôi này rồi hãy gọi lái xe nhé.”

Soái Ninh giờ là người nổi tiếng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều có thể bị biến thành trò cười đăng lên, anh ta đặt mình vào vị thế người khác để giữ gìn thể diện cho cô như vậy, chỉ sợ kẻ thân tín có tâm nhất cũng không sánh bằng.

Người đàn ông tinh tế chu đáo như vậy, Soái Ninh chỉ từng gặp trong tiệm ngưu lang ở Nhật, nghĩ thầm EQ của người này nếu không phải bồi dưỡng sau này thì thật xứng với câu “năng khiếu trời cho”.

Gái tầm thường thì đã đổ đứ đừ, cô kinh nghiệm phong phú, các chiêu trò gió trăng đã thuộc làu làu, thấy rõ đối phương đang thừa cơ gieo ân tình, tươi cười khách sáo: “Anh nhiệt tình quá, tôi biết làm sao cho đỡ ngại đây?”

“Hẳn là tôi ngại mới đúng, chỉ mua được loại hàng giảm giá ba bốn trăm tệ này thôi, chị có lẽ chưa từng đi giày rẻ tiền như vậy, nếu không ưng thì để tôi cầm đi trả lại.”

“Không không, đây là tấm lòng của anh, quý hơn bất cứ thứ gì, thật sự cảm ơn anh lắm ạ.”

“Vậy đi thử xem sao, tôi xem qua rồi, là da bò mềm, hẳn sẽ không đau chân.”

“Anh chọn, chắc chắn không sai được ạ.”

Soái Ninh đã đến nước này thì chấp hết, khom lưng thay giày mới, đi qua đi lại vài bước, cười khen: “Khỏi nói, vừa chân lắm, thật là hàng chất giá tốt.” Tiếp theo lại ra vẻ thẹn thùng: “Bí thư Lư, tôi còn chưa tặng được anh món gì, trái lại còn nhận quà của anh, quá là vô ý tứ ạ.”

Lư Bình cười khổ: “Chị nhận dự án treo Kim Huy Thế Gia, giải quyết phiền toái lớn cho huyện tôi, tôi còn không biết phải cảm ơn chị thế nào, chị muốn coi cái này là quà thì mới đúng là khiến tôi không biết chui vào đâu. Mày nói có phải thế không hả, Tinh Tinh?”

Anh cúi xuống trêu con cún đang nhào vào lòng, thành công né tránh tầm mắt, còn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn hình tượng ôn hòa hiền lành vô hại.

Soái Ninh tranh thủ lúc anh ta không phòng bị chớp chớp cặp mắt lửa ngươi vàng, giai này bát diện linh lung (ý là xử sự rất khéo), có thể đùa bỡn trái tim người ta trong lòng bàn tay, đáng tiếc để đối phó cô thì đạo hạnh còn thiếu chút ít.

“Bí thư Lư, anh đối với ai cũng dịu dàng săn sóc thế ạ?”

Câu hỏi này có ý sâu xa khác nữa, Lư Bình ngẩng đầu nhìn cô, vẻ nghi hoặc trong mắt cứ như thật.

Cô cố gắng hết sức loại bỏ nét cười châm chọc, trêu ghẹo: “Đối xử với người khác tốt quá dễ mang đến vận đào hoa, có lẽ sẽ làm anh bối rối.”

Lư Bình cười thoải mái, gió xuân phảng phất còn nấn ná trên mặt anh ta chưa tan, hoa xuân đã tàn lại đậu trên đầu cành.

“Nếu có thể làm phụ nữ rung động dễ dàng như thế, nước ta đã không thừa ra 30 triệu giai ế rồi.”

Kỳ phùng địch thủ, Soái Ninh âm thầm khen giỏi. Cô đã chán ngấy những thứ quá dễ được, con mồi giảo hoạt như vậy khó gặp, cô lặng lẽ đưa anh ta ra khỏi mục “NPC[2] nơi công sở”, tính toán tìm lấy ở anh ta chút thú vui thêm nếm.

Kế hoạch tương lai còn dài, khi điện thoại vang lên, sức chú ý của cô trở về ngay với việc chính.

“Ninh tổng, chúng tôi đã đưa Chúc Kỳ Vỹ về đây rồi, chị xem gặp anh ấy ở đâu thì tiện ạ?”

Người đã đến chứng tỏ tin tức tình báo của Diệp Như Vy thật chuẩn, mưu lược Soái Ninh cũng có cơ sở thực hiện, cô dặn Thôi Minh Trí đưa người tới thẳng khách sạn.

“Bí thư Lư, tôi phải về rồi, hy vọng về sau còn có cơ hội đi dạo tám chuyện với anh.”

Lư Bình vui vẻ đáp ứng, ở lại cùng cô chờ tài xế.

“Chị là khách hàng lớn của Thước Châu chúng tôi, tôi phải cẩn thận bảo đảm an toàn cho chị.”

Soái Ninh lại nói đùa: “Hóa ra anh chỉ coi tôi như khách hàng ạ, đã nói là bạn cơ mà?”

Anh ta đối đáp tự nhiên: “Bạn bè là quan hệ cá nhân, khách hàng là việc công, so sánh ra thì việc công quan trọng hơn.”

Thừa nhận tình bạn rồi lại giữ khoảng cách, trò xảo quyệt trên quan trường chơi đến là quen tay.

Đầu quả tim Soái Ninh ngứa ngáy, ý nghĩ xiên xẹo cứ như dây bìm bìm vươn ra leo lên quấn quýt, lặng lẽ dán lên khuôn mặt điển trai của anh ta cái dấu hiệu “đã đặt gạch”.

(Hết phần 74, xin mời đón đọc phần 75. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Tri háo sắc nhi mộ thiếu ngải (知好色而慕少艾) - câu này của Mạnh Tử, nghĩa là khuôn mặt trẻ đẹp luôn khiến người ta mê đắm.

2. NPC, viết tắt của Non-player character, thuật ngữ trong game để chỉ những nhân vật được lập trình sẵn mà người chơi không điều khiển được.

Bình luận

Truyện đang đọc