NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P76)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Cô giữ chặt hai thằng đang điên cuồng hành hung, dang tay che trước mặt người bị hại.

Thân thể cô nhỏ nhắn, đã không thể chắn đỡ mà còn giống như con thỏ sa chân vào chuồng thú. Bì Phi Dược thấy cô không quen mắt, chỉ mặt hỏi lai lịch.

Diệp Như Vy còn đang thở dốc, thần sắc coi như bình tĩnh, cao giọng nói: “Tôi là công trình sư của Bất động sản Quan Vũ, tới đây xem mặt bằng. Anh này tội tình gì mà các người đông thế đi đánh mỗi mình anh ấy, không sợ gây án mạng à?”

Tiếng tăm của Bất động sản Quan Vũ đã truyền khắp xã, là “đại tài chủ” nhà nào cũng biết, bọn Bì Phi Dược nghe xong tạm xịt khí thế, trao đổi với nhau những ánh mắt ngờ ngợ.

Bạn gái cũ tỏ vẻ manh động khác thường làm Thôi Minh Trí sợ cóng người, hắn giống như nắm đậu tằm bị cho vào chảo dầu sôi, nhất thời nổ bung ra. Trong vòng mấy giây, hắn làm mấy động tác đứng lên ngồi xuống, mỗi lần bị bản năng điều khiển lại bị lý trí kìm lại.

Bọn côn đồ đi đông, nếu lao bừa ra thì chỉ cho chúng nó thêm cái bao cát, phải nghĩ kỹ cách đối phó rồi mới hành động!

Diễn biến tình hình lại không đợi ai, đang lao về phía nguy hiểm không dừng một khắc.

Bì Phi Dược lấy lại khí thế, dữ tợn xua đuổi cô gái đang làm y vướng chân.

“Chỗ này là địa bàn của bố mày, mày là con nhà quê chui đâu ra mà dám sai bọn tao? Cút ra chỗ khác mau lên!”

Hai chân Diệp Như Vy như mọc rễ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, còn chê trách y: “Ban ngày ban mặt các anh còn muốn giết người hay sao? Nếu vẫn không dừng tay tôi sẽ gọi công an!”

Lời cảnh cáo này quá là gãi ngứa, đồn công an xã Liên Hoa có mỗi năm cảnh sát trong biên chế, quản lý địa bàn mấy chục cây số, mỗi ngày qua lại không xuể.

Dân địa phương tính húng, tần suất người làng va chạm ẩu đả tương đương chó hoang cắn nhau, không xảy ra chuyện rối loạn gì lớn, cảnh sát bình thường không rảnh quan tâm. Đợi đến lúc có chuyện lớn xảy ra, sự có mặt của họ cũng thường gắn liền với thời điểm muộn màng.

Diệp Như Vy rất rõ ràng tình thế hoàn cảnh, cách làm trước mắt của cô không khác gì châu chấu đá xe, chỉ cung cấp cho Chúc Kỳ Vỹ thêm cái đệm lót mà thôi. Nhưng lương tri giống như một sợi dây thừng bền chắc kéo cô, tuyệt đối không thể để nhà họ Chúc vốn chỉ còn người già trẻ con đã chịu đủ tàn phá lại rơi vào cảnh già mất con, trẻ mất bố nữa.

Cô mở ba lô lấy điện thoại ra, giống như giơ một khẩu súng rỗng, không nạp đạn.

Bì Phi Dược hung hăng giật chiếc điện thoại ném vào thân cây cạnh đó, nó vỡ làm năm bảy mảnh tựa như cho thấy kết cục của chính cô.

Tên ác bá tiếp tục chửi bới xô đẩy.

“Con già khắm còn dám dọa bố mày, trước hết đi hỏi thăm xem bố mày là ai, trước mặt cảnh sát bố mày cũng đánh tuốt nhé!”

Đến nước này mà còn nhịn thêm giây nào, Thôi Minh Trí liền tình nguyện tự thiến tạ tội, sải bước xông ra, triệu hồi Quan Công nhập hồn.

“Bỏ cô ấy ra!”

Hắn xô đẩy đám lưu manh ra, ôm bả vai Diệp Như Vy, hao hao một cây đại thụ che chở cho bông hoa yếu đuối, dứt khoát đương đầu với gió lốc.

“Thật quá đáng, Quan Vũ chúng tôi giao nhiều phí quản lý cho thôn Bạch Liên như vậy, các anh còn dám đánh người, đi gọi thôn trưởng Bì ra đây! Tôi hỏi một cái xem anh ta giữ trật tự ở đây kiểu gì!”

Hắn gấp quá hóa nhanh trí, hư trương thanh thế, ít nhiều cũng có chút tác dụng. Nghe Bì Phi Dược hỏi, hắn càng ra sức tỏ vẻ cành cao.

“Tôi họ Thôi, là trợ lý tổng giám đốc của Bất động sản Quan Vũ, thôn trưởng Bì của các anh biết tôi, ai dám xằng bậy anh ấy chắc chắn sẽ dạy dỗ hết sức!”

Bì Phi Dược nửa tin nửa ngờ, không chịu tém tém vẻ hung tợn: “Mày dọa ai cơ, chú tao làm gì phải nghe lời mày?”

Bọn đi cùng có kẻ hiểu biết, vội vàng khuyên: “Trưởng thôn Bì từng nói sau này thôn mình còn rất nhiều chỗ hợp tác với Bất động sản Quan Vũ, hai bên đừng làm hỏng hòa khí, tha cho họ đi thôi.”

Thôi Minh Trí thấy Bì Phi Dược còn đang do dự, quyết đoán lấy công làm thủ, gào to: “Việc này không thể bỏ qua thế được, các anh không dám đi mời thôn trưởng Bì, chúng tôi sẽ tự đi, có giỏi thì đi theo chúng tôi, xem anh ta nói thế nào!”

Kẻ ác mềm nắn rắn buông, thái độ hắn cứng cựa, một vài đứa nhát gan liền sợ, kéo anh em quay đầu chạy trốn.

Bì Phi Dược ngại mất thể diện, cố đấu khẩu với hắn gay gắt, mấy lần nắm tay xắn áo lại không dám làm gì hơn.

Thôi Minh Trí có tự tin, cũng yên tâm đối đáp, tiếng ầm ĩ đưa tới không ít người thích hóng, đến lúc đốp chát tới chỗ khó hòa giải, Bì Phát Đạt lên sân khấu.

“Thôn trưởng Bì, cuối cùng anh cũng tới, đây là người thôn Bạch Liên sao? Vừa rồi nó đập vỡ điện thoại của đồng nghiệp tôi, còn muốn đánh chúng tôi, anh mau lại đây phân xử đi!”

Bì Phát Đạt đã biết ngọn ngành, quát Bì Phi Dược lui ra, cười rút điếu thuốc chìa cho Thôi Minh Trí.

“Trợ lý Thôi, gì đâu mà anh làm to chuyện thế?”

Thôi Minh Trí thấy nụ cười lạnh đã thành thương hiệu của Soái Ninh đem dùng ở đây rất hợp, bắt chước ngay và luôn, cả giận nói: “Hôm nay tôi và đồng nghiệp đi xem mặt bằng, gặp mười mấy người vây đánh cái anh đeo kính kia. Đồng nghiệp tôi không nhìn được mới chạy ra can ngăn, kết quả điện thoại bị đập vỡ, còn suýt nữa bị đánh. Thôn trưởng Bì, chúng tôi tháng nào cũng thanh toán phí quản lý đấy. Ông hứa hẹn giữ trật tự trong thôn, bảo đảm an toàn cho chúng tôi, giờ xảy ra việc như này dù sao cũng phải giải thích với chúng tôi một lời chứ hả!”

Soái Ninh chọn dùng chiến thuật câu giờ, mấy tháng gần đây lấy cớ ngân sách từ chính quyền chưa rót xuống, mỗi tháng chia đợt trả cho Bì Phát Đạt 200 ngàn “phí quản lý”, nói chờ công trình khởi công chính thức thì sẽ trả hết số còn thiếu.

Bì Phát Đạt nhận “tiền tạm ứng”, không tiện trở mặt với Quan Vũ, giờ phút này cũng muốn dừng cho yên chuyện, vỗ vai Thôi Minh Trí xoa dịu: “Ông em bớt bớt giận, việc này tôi sẽ điều tra kỹ, chờ điều tra rõ ràng xong nhất định sẽ xử lý thỏa đáng cho các cậu. Điện thoại này bao tiền, tí nữa tôi bảo bọn nó đền theo giá gốc.”

Thôi Minh Trí chủ ý là giúp người bên mình thoát hiểm, kịp thời thả lỏng, nói: “Có mấy câu này của anh thì tôi yên tâm rồi, công ty chúng tôi rất tin tưởng anh, vẫn luôn cố gắng hết sức đáp ứng các yêu cầu của anh, cũng mong anh chú ý đến yêu cầu của chúng tôi. Tình hình trị an trong thôn không tốt rất bất lợi cho danh tiếng dự án, về sau kiểu tụ tập đông người đánh nhau này cần phải ngăn chặn.”

Nói đoạn, quay sang dạy dỗ Chúc Kỳ Vỹ: “Anh gì kia, nếu người anh không bị thương gì thì anh về đi, sau này cẩn thận chút, có việc gì cứ tìm thôn trưởng Bì trước đã. Mọi việc phải dựa vào việc bàn bạc lý lẽ, vũ lực không giải quyết được vấn đề đâu.”

Chúc Kỳ Vỹ bị đánh nhiều nên cũng có kinh nghiệm, lần này chỉ bị thương ngoài da, hiểu ý hắn, cúi đầu bước vội đi khỏi chỗ này.

Thôi Minh Trí lại nói với Bì Phát Đạt: “Thôn trưởng Bì, việc này nhờ anh nhé, mong anh phải xử lý nghiêm, tôi chờ nghe anh hồi âm.”

Bì Phát Đạt ước gì tống cổ hắn đi cho sớm, chủ động điều xe đưa họ ra khu phố Liên Hoa, Thôi Minh Trí đồng ý tận dụng cơ hội nhưng Diệp Như Vy chê bẩn, bỏ hắn lại, đi một mình.

Thôi Minh Trí đuổi theo, cùng cô diễn một đoạn phim câm. Đi được hơn một cây số, vẻ đen tối trên mặt Diệp Như Vy vẫn chưa tan, hắn hơi lo lắng.

“Vy Vy, em đang giận anh à?”

“Không phải, em đang tức bọn Bì Phát Đạt kia.”

Hắn thoáng thả lỏng, cười nói: “Vừa rồi em đúng là hơi xốc nổi, cứ thế lao ra đối cứng với chúng nó, làm anh sợ quá.”

Lời đáp chậm chạp không thấy, hắn rối loạn trong lòng, rón rén xem kỹ vẻ mặt của cô, nắm bắt được một nét đau thương.

“Em đây đúng là không biết lượng sức mình nhỉ, toàn làm những việc vượt ra khỏi khả năng, chỉ biết chuốc thêm phiền toái cho người bên cạnh.”

Thôi Minh Trí nghe thế chạnh lòng, cảm thấy câu tự giễu này ẩn chứa sự châm chọc, giống như ám chỉ chuyện cô vay tiền cứu bố. Ba chữ “thêm phiền toái” cũng mang ý lên án.

Nỗi áy náy ấm ức tức khắc giăng ra, gió từ bốn phương thổi tới lồng lộng làm hắn lạnh thấu nội tâm, không nhịn được, cúi đầu lẩm bẩm: “… Đúng là em còn giận anh.”

Diệp Như Vy dừng bước, quay mặt sang phía hắn nhấp miệng mỉm cười, cố gắng hết sức vẫn khó nén vẻ miễn cưỡng: “Anh đang nghĩ vớ vẩn gì đấy, vừa rồi nếu anh không tùy cơ ứng biến, em và thầy Chúc nhất định lành ít dữ nhiều rồi. Em chỉ đang oán bản thân ngốc, nếu có năng lực bằng 1/10 Ninh tổng thôi cũng sẽ không làm vướng chân anh suốt.”

Sự oán trách của Thôi Minh Trí bụp phát đã tan, thay vào đó là nỗi đau lòng day dứt không nguôi.

“Em đừng nói thế. Hoàn cảnh của Ninh tổng căn bản không thể đánh đồng với người thường. Nếu bố anh nhiều tiền bằng một phần ngàn bố cô ấy, anh cũng có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.”

Diệp Như Vy phì cười.

“Anh lại thế rồi. Ninh tổng cũng không phải dựa hết vào gia cảnh, chính cô ấy cũng có bản lĩnh thật, điểm này anh phải biết rõ hơn em chứ.”

Cảm xúc bế tắc của Thôi Minh Trí đã thông, cười gật đầu: “Đúng là cô ấy rất lợi hại, luôn nghĩ được ra những chỗ hay mà người khác không thể tưởng tượng. Đám chó đẻ thôn Bạch Liên này quá đáng căm giận, thật muốn nói Ninh tổng xử bọn nó nhanh lên.”

Giờ hắn đã yên tâm vững ý mà thờ Soái Ninh làm chủ, bị nhục bèn vội tìm cô chống lưng, bảo Diệp Như Vy lên đường cho nhanh, sẩm tối ra đến khu phố Liên Hoa, gặp lại Chúc Kỳ Vỹ, lên xe về Thước Châu.

(Hết phần 76, xin mời đón đọc phần 77. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Bình luận

Truyện đang đọc