NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Câu này phải hỏi em rồi, định khi nào về làm vợ anh?

Sau khi thu mua lại, Lục Môn đã giữ nguyên tên thương hiệu WH, đầu tư vào một khoảng tiền khổng lồ để gây dựng lại thương hiệu. Có một dạo nó đã trở thành một trong những thương hiệu khách sạn kiếm nhiều tiền nhất Bắc Mỹ. Mà khoảng thời gian đó, Lục Đông Thâm đã đảm nhận chức vụ tổng giám đốc của WH, kiếm về cho WH rất nhiều lợi nhuận. Vì vậy, WH đích thực đã có dự định chen chân vào thị trường Trung Quốc. Về sau, qua một đợt nghiên cứu, điều tra thị trường, họ đã quyết định thành lập thương hiệu con của WH ở thị trường Trung Quốc, chính là Skyline, như vậy sẽ càng dễ dàng tiến hành giao lưu qua lại hiệu quả với thị trường này.

Ban đầu khi lựa chọn vị trí tổng giám đốc cho tập đoàn Skyline, Lục Môn đã chọn đổng sự Vương, người có kinh nghiệm phong phú trong việc quản lý khách sạn. Tuy nhiên vì chuyện ở Thương Lăng, cuối cùng họ đã điều chuyển Lục Đông Thâm – người đang định liều một phen với ngành chế tạo dược phẩm và công nghệ sinh học.

Kiểu sản nghiệp rẽ bảy đường tám hướng này, Lục Môn sở hữu không ít. Thế nên, chuyện của Thương Xuyên đã khiến tình hình thực tế của Lục Môn lộ diện một cách triệt để, cũng liên đới khiến Lục Môn đứng sau nó bị vạ lây.

Nhưng cho dù là vậy, một Phó Chủ tịch tập đoàn lẫy lừng, một Tổng giám đốc Skyline nghiễm nhiên xuất hiện trên bàn ăn này cũng quả thực khiến người ta vừa bất ngờ vừa thấp thỏm, cho dù công ty ấy từng chịu nhiều dị nghị.

Anh chàng kiểm toán cũng đã nghĩ tới điểm này, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi và ngượng ngập. Skyline thực chất là một khách hàng mà các công ty kiểm toán vẫn luôn muốn giành giật, nhưng đều nghe nói người chịu trách nhiệm của Skyline như rồng thấy đầu không thấy đuôi. Cho dù là trong lầần tranh cãi này cũng chưa từng xuất hiện giao lưu với báo chí, ảnh chụp chính diện đã ít lại càng ít hơn.*

*Đổi nghề cho anh chàng kia theo góp ý của người đọc.

Không ngờ, người có thể lẳng lặng khiến người ta ngả mũ cởi giáp trước mặt này lại chính là Lục Đông Thâm.

Bàn ăn trở nên náo nhiệt hơn.

Những người trước đó bày ra vẻ kênh kiệu, xem trò vui lúc này đều sôi sục. Trên bàn dẫu gì cũng có những người vừa bắt đầu kinh doanh, tất cả đều cầm ly qua chúc rượu Lục Đông Thâm, xung quanh anh bỗng chốc bu đầy người.

Anh chàng kiểm toán không nhúc nhích, sắc mặt gượng gạo quan sát tình hình ầm ĩ trước mắt. Trước khi biết thân phận của Lục Đông Thâm, anh ta đã ăn nói khiến mình rơi vào ngõ cụt, bây giờ có niềm nở cũng không còn ích lợi gì nữa. Lớp phó Dương cũng không đứng lên, khuôn mặt giật lên từng cơn, sau đó trừng mắt hằn học với anh chàng kiểm toán.

Còn cả lớp trưởng Thâm nữa. Anh ấy cũng không lộ liễu như những người còn lại, mồm miệng không quay ngoắt một cách chớp nhoáng khiến người ta chẳng biết làm sao. Anh ấy đang đợi thời cơ, cũng là giữ sự dè dặt của một người quan chức.

Cuối cùng, Hạ Trú không chịu nổi nữa, đẩy tất cả những người muốn chúc rượu ra ngoài: “Thế là đủ rồi đấy, hôm nay là buổi họp lớp chứ có phải tiệc bàn chuyện làm ăn đâu, thế này là sao chứ?”

Lớp trưởng Thẩm cũng giúp cô lên tiếng: “Phải đó, sự nhiệt tình của mọi người anh Lục đây ghi nhận cả rồi, mọi người khẩn trương về chỗ ngồi đi. Nếu thật sự muốn hợp tác gì đó, tan tiệc chúng ta nói chuyện sau.”

Có người đã đi ra, nhưng có người vẫn làm như không nghe thấy, quyết phải mời được ly rượu mới xong.

Hạ Trú hiểu Lục Đông Thâm, kính rượu không quá ba ly, trừ phi anh tự nguyện uống. Cô thầm nghĩ làm sao anh để mấy người được như ý nguyện? Quả không sai, Lục Đông Thâm không nể mặt. Anh rót đầy một cốc, rồi đứng lên, nói với những người vây xung quanh: “Ly này tôi xin cạn, mọi người cứ tự nhiên.”

Uống xong, anh cũng giải tán hết mọi người.

Mọi người ầm ĩ nói không hợp lý. Hạ Trú cúi đầu cười trộm, cô nghĩ Lục Đông Thâm cũng là cao thủ tiếp khách nhiều năm, đối phó với mấy người này chẳng phải quá đơn giản sao? Rồi cô nghe thấy có một bạn học nữ hờn dỗi: “Nếu tổng giám đốc Lục không uống ly này tức là không nể mặt người ta.”

Ly rượu vừa được đưa lên thì bị Hạ Trú tiện đà chặn lại, cô cười chế giễu: “Anh ấy là chồng chưa cưới của mình, lại đi nể mặt cậu, có ra thể thống gì không?”

Cô bạn đấm cô một cái: “Thôi đi, cậu tưởng cậu có một khuôn mặt xinh đẹp là mình không nỡ tạt axit cậu à?”

Hạ Trú phá lên cười: “Cậu không sợ mình say rồi dâm dê cậu hả?”

Đùa qua đùa lại, trong lúc mọi người đang nói cười thì cửa phòng bật mở, tiếng một người đàn ông vọng vào: “Mình chưa có mặt đã mở màn rồi, quá đáng lắm đấy các bạn!”

Đó chính là bạn học Vương, tên Vương Truyền, một trong những phóng viên giải trí hàng đầu Trung Quốc. Rất nhiều scandal của minh tinh, các tin tức lá cải kỳ lạ khó tin đều do một tay anh ấy tung ra, được người trong ngành đặt biệt danh là “Vương lột dạ”. Anh ấy trông cũng sáng sủa, ăn mặc thoải mái, tay khoác ba lô đen, có lẽ là vừa vội vàng đến đây, đầu tóc bết bát mồ hôi.

Ai ai cũng mang anh ấy ra đùa cợt, nhất là lớp phó Dương, bỗng chốc hứng khởi hẳn, nói anh ấy quá gầy, có phải vì ngày ngày lục lọi chuyện riêng tư của người khác đến mệt rồi không.

Vương Truyền cũng không tức giận, chỉ hi hi ha ha đùa cợt cũng cô ta. Sau khi nhìn thấy Hạ Trú, anh ấy càng hưng phấn hơn, chào cô qua bóng nhiều người khác: “Hạ Hạ! Cuối cùng thì mình cũng được gặp người nổi tiếng rồi, mau qua mình ôm cái nào!”

Vua mắt kính đánh anh ấy một cái: “Ăn nói vớ vẩn gì vậy, chồng chưa cưới của Hạ Hạ còn đang ở đây này, cẩn thận anh ấy xé xác cậu ra rồi quăng ra ngoài luôn đấy. Ngày mai trên báo sẽ giật tít trang nhất: Ký giả nổi tiếng bị giết hại tàn độc vì ăn nói không suy nghĩ!”

“Hạ Hạ sắp kết hôn rồi ư? Cậu…” Đang nói nửa chừng thì Vương Truyền liếc thấy Lục Đông Thâm. Anh ấy đứng ngây ra rất lâu rồi bỗng nhiên lao tới như phát hiện ra châu lục mới vậy, nắm chặt tay Lục Đông Thâm, lắp ba lắp bắp: “Tổng giám đốc Lục? Là tổng giám đốc Lục phải không? Chào… chào anh. Tôi tên Vương Truyên, tôi… tôi đã từng gặp anh trong một buổi họp báo, chỉ tiếc là khoảng cách có hơi xa, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn cận mặt người sống rồi…”

“Vương Truyền cậu ăn nói kiểu gì thế hả? Ý cậu là trước kia anh Lục nhà mình không thở phải không?” Hạ Trú cảm thấy xót cho bàn tay của Lục Đông Thâm, vội vàng cứu thoát nó ra khỏi tay Vương Truyền. Đôi tay mảnh khảnh thon đẹp là thế mà bị người ta vân vê qua lại, cô muốn thu phí tới nơi rồi.

“Hai người sắp có chuyện mừng rồi à?” Vương Truyền không dám quá tùy tiện với Hạ Trú, cười nói: “Tôi đã nghe đồn tổng giám đốc Lục rất thương bạn gái từ lâu rồi, thì ra đúng là Hạ cô nương thật.”

Trên mạng đồn đại ầm ĩ. Có người cũng tung tin bác sỹ phù thủy của Skyline có quan hệ không hề đơn giản với tổng giám đốc Skyline, thậm chí khi tin đồn rầm rộ nhất, còn có người nói chiến thần thương trường tiếng tăm lẫy lừng đã bị con gái mê hoặc.

Những người ngồi đây đều từng đọc qua những lời đồn đó. Lúc trước họ chưa liên hệ Lục Đông Thâm với tổng giám đốc Skyline. Nhưng Vương Truyền thì rất thẳng thắn. Anh ấy vốn đã xuất thân nhà báo, moi móc tin tức là cải là công việc chính.

Lục Đông Thâm không có gì phải né tránh. Anh khoác eo Hạ Trú, mỉm cười nhìn cô: “Câu này phải hỏi em rồi, định khi nào về làm vợ anh?”

Nghe mà khiến trái tim Hạ Trú đập thình thịch, vành tai cô cũng nóng rần lên. Vua mắt kính thấy vậy hùa theo: “Một người đàn ông tốt như vậy cậu đừng có bỏ lỡ, đám bạn học nữ lớp chúng ta còn nhiều người độc thân lắm đấy, cậu đừng để người khác giành nhau nhào tới.”

Hạ Trú cười hờ hờ: “Ai dám lao vào thử xem, mình sẽ xé người đó thành mực khô.”

Vương Truyền đi vào chuyện chính, vội vàng đổ rượu vào một chiếc ly không: “Chúng ta nói trước nhé, khi nào hai người làm đám người nhất định phải mời mình. Tổng giám đốc Lục, nể mặt tôi uống một ly đi.”

“Ấy, Vương Truyền, tổng giám đốc Lục uống rượu có tiết chế, người ta vì lý do gì phải nể mặt cậu hả?” Có người cười nói.

Vương Truyền cũng là người giỏi nịnh nọt đã quen, có thể ở lâu trong nghề báo chí cũng không phải dạng vừa, anh ấy cao giọng nói: “Tổng giám đốc Lục không uống thì ly rượu này mình chỉ có thể mời bạn học Hạ Hạ thôi, một ly không uống mình sẽ mời một ly, mười ly không uống mình sẽ mời mười ly.”

~Hết chương 218~

Bình luận

Truyện đang đọc